Mười Lăm Năm

Quyển 1 - Chương 15: Mùa hè năm ấy




Người bùng nổ đầu tiên lại là Uông Dương____chính là nam sinh ngồi ở sau bàn Liễu Dung, người mà luôn có thể nói lời thô tục một cách rất sáng tạo ấy, hôm đó cả lớp đang tự học trong bầu không khí rất ngột ngạt, trên tấm bảng đen phía sau treo thẻ đếm ngược “103”.

Uông Dương chợt đẩy mạnh cửa phòng học ra, từ bên ngoài bước vào, cánh cửa đập cái “rầm” dội ngược lại vào tường, thầy lịch sử giám sát tiết tự học lập tức hằm hằm nhìn cậu. Hai tay Uông Dương đút túi quần, huýt sáo lưu manh với thầy lịch sử:

- Thầy, bye bye nha!

Cậu lập tức trở thành tiêu điểm của cả lớp, ánh mắt mọi người đều dõi theo cậu đi vào phòng học, bước tới chỗ ngồi của mình. Uông Dương xách cặp ra, nhanh chóng nhét đồ dùng học tập và áo khoác đồng phục vào trong cặp, sau đó lại móc ra một đống tạp chí và nửa bịch kẹo, giơ lên nói với cậu bạn cùng bàn hiền lành chất phác:

- Cậu muốn không?

Bạn cùng bàn đáng thương của cậu lập tức lắc đầu theo bản năng, Uông Dương nhún nhún vai, không để ý cậu ấy nữa, đưa tay chọc chọc Liễu Dung, nhẹ tay ném tạp chí và kẹo lên bàn cô, nói ngắn gọn đơn giản:

- Cậu rất trượng nghĩa, thỉnh thoảng mình đẩy bàn lên phía trước, chen lấn cậu, nhưng cậu chưa từng nói gì, mấy cái này cho cậu hết.

Sau đó cậu xách cặp bước đi, tung sách giáo khoa và đề luyện tập xuống đất, cuối cùng trong tay còn cầm một xấp, nhét vào thùng rác rất hả dạ.

Cậu đi quá hùng hổ, áo khoác bị gió thốc lên, bóng lưng gầy gò của thiếu niên lập tức trở nên vĩ đại, Uông Dương giơ tay, tiêu sái vẫy chào tất cả mọi người, cất cao giọng hát to bài “Trời cao biển rộng” của Beyond bằng tiếng Quảng rất không đúng chuẩn mà còn sai nhịp:

- “Hôm nay mình tôi trong đêm lạnh ngắm nhìn những bông tuyết rơi, ôm lấy một trái tim giá lạnh trôi về nơi xa, trong mưa gió mình tôi miệt mài theo đuổi một bóng hình mờ ảo, nhưng giữa trời đất bao la này... tôi và bạn rồi cũng sẽ thay đổi...” (1)

(1) Lời bài hát từ clip của Sammy Nguyen, do Lam Trần dịch.

Bước đi đầu không ngoảnh lại.

Qua mấy ngày, khi Liễu Dung sắp ăn hết nửa bịch kẹo kia mới nghe nói nhà Uông Dương tìm quan hệ, sửa thông tin tuổi tác trên sổ hộ khẩu cho cậu, đưa cậu đi lính.

Cô không kiềm được nhìn Quách Soái cả ngày dựa bàn không ngẩng đầu, cong lưng như một con bò già, thấy bên môi cậu hơi lún phún râu, dưới mí mắt là vành mắt xanh đen, dáng vẻ tựa như sắp thăng thiên.

Sau đó cô nghĩ, ôi đây chính là “trai tốt lên thiên đường, trai xấu đi tứ phương” trong truyền thuyết.

Hôm đó vào giờ ôn tập toán, Vu Hiểu Lệ chợt dùng ngòi bút đâm mạnh lên bàn mấy lần, kế đấy rụt đầu vào khuỷu tay, vai run run từng chập khóc.

Cao Tinh và Thường Lộ Vận kinh ngạc quay đầu lại, chỉ chỉ vào cô ấy, dùng ánh mắt thắc mắc hỏi Liễu Dung, Liễu Dung nhún vai, lấy trong cặp ra một gói khăn giấy để trên bàn Vu Hiểu Lệ, bày tỏ mình cũng chẳng hiểu mô tê gì__kỳ thực họ đều đoán được nhưng giả bộ hồ đồ, vì sao Vu Hiểu Lệ khóc?

Vì cô ấy muốn khóc thôi.

Khi sắp ghi danh vào kỳ thi cấp 3 năm nay thì Hồ Điệp mới quay lại, cô ấy vẫn rất gầy nhưng không còn đáng sợ nữa, Liễu Dung mừng rỡ nghĩ, đại khái là trình độ chữa bệnh trong nước hiện nay vẫn có thể tin tưởng, mổ não hay rạch bụng cũng được, cuối cùng cũng khiến cô ấy sống lại rồi.

Hồ Điệp vẫn cười vô tư hồn nhiên, liến thoắng nói:

- Các cậu cứ thi đi, mình không thông cảm với các cậu đâu, mình nhẹ nhàng rồi, mình đi học trường nghệ thuật, nghe nói không yêu cầu cao điểm môn văn hóa, tàm tạm là được. Mình tự do rồi!

Thường Lộ Vận hỏi:

- Cậu học gì?

Hồ Điệp đáp:

- Múa.

Sau đó cô ấy thật sự làm vài động tác múa rất ra dáng__dù sao cô ấy đẹp sẵn, làm thế nào trông cũng đẹp, qua loa cũng đủ lừa gạt mấy người ngoài ngành như Liễu Dung Lương Tuyết Thường Lộ Vận.

Lương Tuyết còn nghiêm túc đánh giá:

- Giống lắm, có nét của Dương Lệ Bình.

Hồ Điệp càng lúc càng điên, xoay vòng tại chỗ, cuối cùng hoa mắt chóng mặt đặt mông ngồi bệt xuống đất, ngớ người một lát, cũng bật cười ha hả với mấy cô gái.

Sau đó không biết do áp lực quá lớn mà tiết mục giải trí quá ít hay thế nào, mọi người bắt đầu hưng phấn viết lưu bút.

Khi đấy Liễu Dung vừa được thông báo là thi toán đạt giải nên được thưởng 20 điểm trong kỳ thi cấp 3, Triệu Hồng lén nói cho cô biết, đồng thời yêu cầu cô giữ bí mật, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng ôn tập của các bạn khác, Liễu Dung thình lình cảm thấy an tâm một nửa, đường về trở nên nhẹ nhàng.

Thờ ơ dửng dưng đương nhiên chỉ là ra vẻ cho người khác nhìn thôi.

Sau đó vì đã hứa với Triệu Hồng là sẽ giữ bí mật nên cô vui mà không chỗ phát tiết, bèn nhập gia tùy tục xin cha mua cho một quyển lưu bút loại rất xa xỉ để mừng, trước khi tan học cô gửi cho từng người từng người một, nhấn mạnh là “có ảnh thì nhất định phải dán ảnh vào”.

Tuần lễ đó trôi qua trong các lời chúc phúc và lỗi chính tả trên lưu bút, quyển này của cô rất đầy đủ thông tin, chòm sao, nhóm máu, thích ăn nhất, thích chơi nhất, phim ảnh và sách yêu thích nhất, lý tưởng, sở thích, gì cũng có, Liễu Dung không có cảm giác gì với những lời chúc phúc nghìn bài một điệu, so với nó, cô thích phần thông tin cá nhân của các bạn hơn.

Hóa ra ước mơ của nữ lớp trưởng Kiều An là làm bác sĩ___ừm, giống phong cách của cô ấy. Ước mơ của Sở Nguyệt Nguyệt đỏm dáng cay độc là làm diễn viên___xí, cô ấy chỉ có chút tiền đồ đó thôi. Cao Tinh thích ăn nhất là kem và bánh kem sô cô la____không tồi, sớm muộn gì cũng có ngày cô ấy giống như Thường Lộ Vận, đến lúc đó xem xem cô ấy còn cười nhạo ai đây.

Lương Tuyết viết rất đơn giản: e sau này mình không thể học chung trường với cậu, không sao, dù sao cũng không xa, nếu có người bắt nạt cậu, cậu cứ nói một tiếng, mình đánh cho mẹ ruột kẻ đó cũng không nhận ra luôn.

Thường Lộ Vận viết: có lẽ tụi mình vẫn có thể bên nhau ba năm nữa, cũng có lẽ không, nhân lúc này, hãy hát một khúc trường ca, có duyên sẽ cùng nhau ba vạn cảnh, không cần nhẹ nhàng kể nỗi buồn ly biệt, thiên hạ rộng lớn, không nơi nào không là hàng xóm, tứ hải xa xôi, mình biết cậu đang ở phương trời nào, bạn thân.

Vu Hiểu Lệ dùng bút huỳnh quang vẽ một trái tim rực rỡ, ngọt ngào viết: hi vọng chúng ta mãi là bạn.

Liễu Dung nghĩ, ai là bạn với cậu chứ...

Trang Quách Soái viết cho cô là đặc biệt nhất____bọn con gái thích xinh đẹp luôn có mấy cây bút huỳnh quang sặc sỡ, chuyên dùng vào lúc này, bọn con trai bất kể thân hay không thân, tốt xấu gì cũng dùng bút bi trung tính, giữ hay không là chuyện của người ta, ít nhất cũng thể hiện được ý của mình____nhưng Quách Soái dứt khoát dùng bút chì 2B viết những nét rồng bay phượng múa, có vài chỗ khi người khác truyền qua giúp đã không cẩn thận làm nhòe.

Tựa như cậu không hi vọng để lại chút dấu vết gì của mình vậy.

Thông tin cá nhân của Quách Soái cực kỳ đơn giản, viết ngoáy tên và tuổi con gì, những thứ khác đều bỏ qua, lời chúc phúc cũng vô cùng chả ra sao: cậu học rất giỏi, những thứ khác đều không tồi, đại khái sẽ có một tương lai tốt. Sau này không chung lớp đâu, khỏi tạm biệt.

Liễu Dung nhìn trang lưu bút ấy từ đầu đến đuôi mấy lần, không rõ Quách Soái rốt cuộc có ý gì, cô quay đầu nhìn cậu thì thấy cậu vẫn cau mày thành chữ “Xuyên” như cũ, khom lưng, nằm nhoài ra bàn, tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ muốn làm vua thi cử.

Giống như một bức tranh đậm màu nhưng khuôn mặt lại mơ hồ. Trong lòng Liễu Dung cũng rất khó chịu.

Cuối cùng, trong bầu không khí trầm mặc, bọn trẻ nghênh đón thử thách đầu tiên từ khi họ sinh ra tới nay___kỳ thi lên cấp 3.

Không long trọng, được toàn xã hội bàn tán say sưa như thi đại học, nhưng phụ huynh và thầy cô đều nơm nớp lo sợ, chúng dẫu sao vẫn là những con chim non lần đầu tiên bay thử.

Bên ngoài phòng thi, Lương Tuyết nói chuyện với Lương Túc, kỳ thi cấp 3 năm nay vừa hay vào chủ nhật, Lương Túc cố ý qua đây tiễn, cha Lương Tuyết cũng muốn đi tiễn nhưng đoán là lòng có dư mà lực không đủ, bà nội Lương Tuyết rất thờ ơ với chuyện cháu gái thi cấp 3, Lương Túc nhớ hồi mình thi cấp 3, mẹ luôn càm ràm cả quãng đường, bèn chợt thấy cô em gái này quá tội nghiệp, thế là anh đạp xe đạp tiễn cô đến cổng trường.

Liễu Dung thuyết phục cha về nhà nên làm gì thì làm đó, đợi cô thi xong thì qua đón... kỳ thực không đón cũng được, dù sao con đường từ trường về nhà cô đã đi vô số lần. Ban đầu cha Liễu Dung cảm thấy phụ huynh người ta đều ngồi đợi ngoài phòng thi trong khi mình bỏ về thì không hay, sau đó lại nghĩ, mình ngồi đó cũng vô dụng, bèn về nhà mà không hề có trở ngại tâm lý nào, còn dặn cô thi xong tự về.

Lương Túc đánh lên đầu Liễu Dung và Lương Tuyết như đánh chó, cam đoan:

- Thi tốt nhé, thi tốt anh sẽ mời tụi em đến “Sênh Ca” chơi.

“Sênh Ca” chính là “phòng ca múa nhạc” yêu ma quỷ quái mà lần trước bọn Liễu Dung đi nhầm vào___tuy Lương Túc nhiều lần nhấn mạnh đó là một quán bar đứng đắn nhưng cả Liễu Dung và Lương Tuyết đều kiên quyết cho rằng, cái nơi ngay cả chứng minh nhân dân cũng không kiểm tra đã cho trẻ vị thành niên vào uống rượu đánh nhau thì chắc chắn không phải nơi gì đứng đắn.

Lương Túc phát hiện đề nghị của mình bị hai con nhóc thối tha toàn bộ bác bỏ, bèn vắt óc nghĩ ra một câu:

- Vậy... hay là dẫn tụi em đi sở thú chơi? Disneyland cũng được...

Sau đó Lương Tuyết và Liễu Dung đều mang vẻ mặt khinh bỉ, hùng dũng khí phách bước vào phòng thi, tạo ra tâm lý căng thẳng cho vô số người qua đường vô tội___người ngay cả kỳ thi cấp 3 cũng khinh thường như vậy chắc chắn là máy bay chiến đấu trong phòng thi.

Giày vò, đợi chờ kết quả, lần đầu tiên ra điểm, Liễu Dung thấy mẹ mình cầm điện thoại, rõ ràng ngừng hô hấp. Cô nghĩ, làm gì tới mức đó, dù cô thi hỏng thì cũng có 20 điểm cộng mà, chẳng có gì căng thẳng hết___nhưng căng thẳng vẫn là căng thẳng, đến khi giọng nữ máy móc trong điện thoại báo từng chữ từng chữ rõ ràng về điểm của Liễu Dung, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Dung đậu trường số 1 không chút bất ngờ, Thường Lộ Vận đậu hiểm với điểm số cao hơn điểm tuyển 3 điểm, Quách Soái lại thất bại ngoài ý muốn, rơi xuống nguyện vọng 2, từ đấy Liễu Dung không còn thấy chàng trai ấy nữa, giống như cậu nói___không gặp lại. (2)

(2) Từ “tạm biệt” còn có nghĩa là “gặp lại”.

Điều khiến người ta bất ngờ là, Lương Tuyết phát huy vượt bậc, đậu trường số 1, khi cô ấy gọi điện thoại cho Liễu Dung báo chuyện này, đúng là mừng như điên, Liễu Dung luôn cảm thấy cô gái này tựa như không quan tâm gì cả, ấn tượng của cô về cô ấy vẫn dừng lại vào một buổi chiều gió mát hiu hiu, một cô gái cầm chổi lau nhà đứng đánh nhau trên đường.

Hóa ra cô ấy cũng sẽ như một cô gái bình thường, líu ra líu ríu lặp đi lặp lại:

- Mình thật không ngờ, không ngờ đấy... cậu nói xem sau này tụi mình có thể được phân vào cùng một lớp hay không? Ay da không được, mình phải bảo Lương Túc đãi... ơ không đúng, nếu anh ấy biết mình thi tốt thì ngược lại sẽ sai bảo mình một trận, khụ, kệ mịa đi, ba ngày không ăn cơm mình cũng vui...

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, ngày nhận được thư thông báo, Liễu Dung tận mắt thấy Thường Lộ Vận cầm giấy trúng tuyển vào trường số 1 quơ quơ vênh váo trước mặt Cao Tinh, lớn tiếng nói:

- Cậu nói mình thi không đậu nhỉ?

Sau đó cô ấy mặc kệ khuôn mặt tái nhợt của cô bạn mình đầu tư tình bạn ba năm mà vẫn không thu được chút lợi nhuận nào, thân thiết khoác tay Liễu Dung rời đi.

Tháng bảy nóng bức, Lương Túc thực hiện lời hứa của anh, mời Lương Tuyết và bạn bè cô đến Sênh Ca chơi một lần, tiếc là trường nghệ thuật của Hồ Điệp tập huấn, Thường Lộ Vận tiếc nuối theo cha mẹ đi du lịch, cuối cùng chỉ còn lại Liễu Dung và Lương Tuyết, Liễu Dung không dám nói với cha mẹ là cô đi làm gì, chỉ trưng ra dáng vẻ thờ ơ nói là cùng bạn bè đi Disneyland.

Trước khi đi, mẹ Liễu Dung dặn:

- Nhớ đem thêm ít tiền.

Liễu Dung nói:

- Không sao, con đem đủ rồi, vả lại là anh của Lương Tuyết đãi.

Mẹ Liễu Dung vẫn không yên tâm:

- Đừng cứ để người ta bỏ tiền, đem thêm đi, ngừa lỡ như...

Liễu Dung vừa nhận tiền cho thêm của mẹ nhét vào ví mình, vừa nghĩ, dù Lương Túc không mang đủ tiền cũng có bản lĩnh dẫn họ đi ăn chùa__anh đập phá địa bàn của người ta mà ông chủ còn không để anh đền tiền kìa?

Sau đó cô hào hứng ra ngoài thám hiểm.