Ở bên người mình yêu, mỗi ngày đều quả ngắn ngủi. Thời tiết dần ấm lên, mùa đông sắp qua đi.
Sau khi xác định quan hệ, Cố Thiên Quân lần lượt dẫn Thời An đi gặp người nhà, bạn bè, thái độ của cô ấy rất rõ ràng: Không phải cô ấy thì không được.
Bề ngoài nói chuyện dễ nghe, hi vọng có thể nhận được sự chấp thuận từ mọi người, nhưng thật ra chỉ là thông báo.
May thay họ đều là những người thấu tình đạt lý, không hề làm khó các cô. Cùng nhau dùng một bữa cơm, nói chuyện, cũng coi như là tâm đầu ý hợp.
Giữa đường cũng có chút sóng gió, ngày ở nhà họ Cố——
Rằm tháng Giêng, chính là ngày đoàn viên, theo phong tục địa phương, con cái dù bận rộn đến mấy cũng đều phải gác lại công việc, về nhà thăm người già.
Ngưu Phương Bình và Cố Thục Mai có 3 con trai và 1 con gái.
Con trai cả Cố Minh Sơn, con trai thứ hai Cố Minh Kỳ, con trai thứ ba Cố Minh Thạch và con gái út Cố Minh Diễm.
Lúc này, cả nhà quây quần bên nhau, nụ cười trên mặt hai ông bà già vẫn chưa bao giờ tắt, lúc thì hỏi thăm Cố Minh Diễm quanh năm làm việc ở nước ngoài, lúc thì ôm ấp cháu gái.
Cô nhóc tên Tiểu Chi, là con gái của Cố Minh Diễm, mới 2 tuổi, đừng tưởng rằng nhỏ tuổi, cô bé ngang hàng với Cố Thiên Quân.
Đôi mắt cô bé đen láy sáng người, đáng yêu giống như cô búp bê sứ, ai ôm cũng khóc oa oa.
Mấy người lớn vây quanh cô bé, mọi người luân phiên nhau thử ôm cô bé, nhưng cô bé không theo ai cả.
Cố Minh Kỳ vừa bị đá một cái nói đùa: "Bây giờ Tiểu Chi dữ như vậy, sau này nhất định sẽ là một tiểu bá vương."
Cố Thiên Quân đứng cạnh ông tiếp lời: "Con cũng thấy vậy."
Đồng thời, cô ấy chạm vào cánh tay Tống Tích Hà, "Mẹ, hồi nhỏ con cũng như vậy hả?"
Tống Tích Hà nhướng mày, "Con còn lì hơn cả Tiểu Chi ấy."
Chọc cho mọi người đồng loạt bật cười.
Cố Thiên Quân trợn mắt, đưa tay trêu chọc Tiểu Chi.
Tiểu Chi lúc đầu dẩu môi, bộ dạng không vui, cô bé quan sát Cố Thiên Quân kỹ càng, khi mọi người tưởng rằng cô bé sắp nổi cáu, cô bé lại bật cười khanh khách, âm thanh mềm mại thật sự rất êm tai.
Thời An đang đứng ở cửa bếp, nghe thấy tiếng động, đang định qua đó thì bị Cố Bình chặn lại.
"Chị đợi đã."
Cố Bình là cháu trai của Cố Minh Sơn. Bố của Cố Bình, Cố Thiên Phong kết hôn sớm, 21 tuổi đã có Cố Bình.
Cố Bình 18 tuổi, đẹp trai, tự tin, ánh mắt khi nhìn Thời An ngập tràn thứ gọi là quyết tâm chiến thắng.
Thời An vẫn đang nhìn về phía Cố Thiên Quân, thân hình Cố Bình to lớn, che mất một nửa tầm nhìn của cô.
Thời An nhăn mày, phân tâm nói: "Cậu có việc gì à?"
Cố Bình ở nước ngoài đã lâu, ăn nói cũng rất thẳng thắn, "Tối mai chị rảnh không, tôi muốn hẹn với chị."
Vừa hay đúng lúc, Tiểu Chi cũng nín khóc, giọng Cố Bình không to không nhỏ, cũng truyền tới tai mọi người, ai ai cũng có vẻ mặt hóng hớt.
Đương nhiên, Cố Thiên Quân cũng vậy.
Thời An đối mặt với họ, cô đương nhiên nhìn ra biểu cảm của họ, những người xung quanh, cô đều lướt qua rất nhanh, chỉ duy nhất khi nhìn Cố Thiên Quân, cô dừng lại rất lâu.
Cố Thiên Quân càng cười, Thời An càng thấy lạnh.
"Còn cười được, không quan tâm mình xíu nào hay gì?" Thời An nói trong lòng.
Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt cô lại biến mất, vô cảm rời mắt, liếc nhìn Cố Bình, lịch sự nói: "Ngại quá, ngày mai không có thời gian."
Cố Bình không bỏ cuộc: "Vậy ngày kia thì sao?"
"Ngày kia cũng không."
Trên mặt Cố Bình hiện lên chút lo lắng, lại dè dặt dò hỏi: "Vậy khi nào cô rảnh, dành ra một ngày cho tôi là được."
Thời An nói: "Ngày nào cũng bận."
Nói xong, cô liền rời đi, nghiêng người bỏ đi, ngay cả vạt áo cũng không chạm vào Cố Bình.
Vốn muốn đến bên cạnh Cố Thiên Quân, nhưng hễ nhìn thấy vẻ mặt bình chân như vậy của cô ấy, giống như nhìn một đứa trẻ tới chơi nhà, trong lòng Thời An lại ngột ngạt nên cô vòng qua Cố Thiên Quân, đứng cạnh Cố Thục Mai.
Lúc này mọi người đang vây quanh thành một vòng tròng khuyết, giữa là Tiểu Chi, bên trái Thời An không có người, Cố Thiên Quân ở đối diện cô, Thời An chỉ cần ngước mắt lên liền sẽ nhìn thấy Cố Thiên Quân, nhưng cô không nhìn.
Cố Thiên Quân nhìn Thời An mặt mày xụ xuống, môi đỏ cong lên thành vòng cung hoàn hảo.
Lúc này, Cố Bình đi đến bên cạnh Thời An, trước nhiều trưởng bối như vậy, cậu ta không hề che giấu hảo cảm dành cho Thời An, "trìu mến" nhìn chằm chằm Thời An.
Có lẽ là con trai trưởng thành khá muộn nên cậu ta ít nhiều giống như học sinh lớp 11, mọi động tác dường như đã được dày công trù tính, khát quát bằng một từ: Dầu mỡ.
Thật lòng mà nói, kiểu tóc vuốt ngược của Cố Bình rất đẹp, nhưng không biết là do xịt keo quá nhiều hay là mùi nước hoa quá nồng, mùi nồng nặc khiến Thời An phải hắt hơi 3 lần.
Cố Thiên Nhiên khoanh tay, trêu chọc: "Ô."
Vẫn là Cố Thục Mai xót Thời An, nhìn lướt qua mặt bà là có thể thấy được sự lo lắng của bà cụ, "An An, phòng khách lạnh quá phải không, hay là con vào buồng đợi đi?"
Thời An nói: "Không cần, không cần đâu, bà cố, con không lạnh."
Cố Bình đã cởi áo khoác.
Thân thể Thời An vô thức nghiêng sang phải, đầu mày nhíu chặt hơn.
Cố Bình ga lăng nói: "Khoác áo của tôi này."
Cậu ta giở áo ra, đang định khoác lên người Thời An thì bị một bàn tay thon dài trắng trẻo chặn lại, tiếp đó, chiếc áo bị khuỷu tay người này đẩy về.
Cố Bình quay qua, bối rối gọi: "Cô?"
Cố Thiên Quân đứng phía sau Thời An, tay phải tự nhiên chống lên vai cô, cả người trông rất thoải mái, cô ấy hất cằm ra hiệu cho Cố Bình nói tiếp.
Cố Bình vừa mới bị làm hỏng chuyện tốt, đương nhiên là không vui, nhưng Cố Thiên Quân dù sao cũng là bề trên của cậu ta, câu ta đâu thể biểu hiện ra ngoài, như đau mà không dám kêu, nín nhịn hừ một tiếng.
Cố Thiên Quân cười, cũng không nói gì. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc măng tô màu xanh đậm, bên trong là một chiếc áo len cổ V màu đen, che chắn tất cả những chỗ cần che.
Sao lại có người mặc áo len mà cũng sexy như vậy nhỉ?
Đây là lời Thời An nói trước khi ra khỏi cửa.
Song, sắc mặt Thời An bây giờ không còn tốt như ban sáng nữa.
Không cười, cũng không buồn bã.
Cố Thiên Quân có linh cảm, nếu không dỗ cô, cơn thịnh nộ của cô sẽ giáng lên người cô ấy bất cứ lúc nào. Cố Thiên Quân theo đó mà ớn lạnh, dưới vạt áo khoác, một tay quấn chặt eo Thời An, bóp bóp hai cái.
Cơ thể Thời An bắt đầu cứng đờ, cả người Cố Thiên Quân gần như dính lên lưng cô. Không phải chưa từng da kề da, nhưng ở nơi đông người, trước mặt nhiều người như vậy, lén lút làm loại chuyện này, trong tâm trí Thời An lần lượt hiện ra hai từ.
——Ngượng ngùng.
——Kích thích.
Sau khi lên đại học, bị Kiều Dữ dụ dỗ, Thời An cũng đã đọc rất nhiều khó mà diễn tả, ban đầu còn có cảm giác mới mẻ, đọc nhiều rồi thì mặt không còn biến sắc nữa. Nhưng đọc sách không vô ích, cô vẫn ghi nhớ rất nhiều thứ.
Ví dụ:
Nhân vật chính vừa được người mình yêu chạm vào, xương cốt liền mềm nhũn.
Thời An bây giờ chính là như vậy, mỗi một động tác vô ý của Cố Thiên Quân, đối với cô, giống như một sự khiêu khích chí mạng.
Cô chỉ cần giơ tay là có thể ngăn chặn được hành vi này của Cố Thiên Quân, nhưng cô không muốn, vành tai đo đỏ của cô biểu lộ rõ ràng thái độ của cô——
Cô thích bàn tay lang thang quanh eo mình của Cố Thiên Quân.
Thời An không biết Cố Thiên Quân bị làm sao, cũng giống như cô không biết chính bản thân cô bị làm sao.
Thời An thậm chí còn không dám hít thở, cô rất lo lắng, một khi không cẩn thận liền sẽ thở hổn hển.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Tiểu Chi, Cố Bình cũng vừa mới rời mắt, liếc nhìn Thời An, khi thấy Cố Thiên Quân tựa vào người Thời An, cậu ta không khỏi cảm khái: "Cô, quan hệ giữa cô và cháu gái tốt thật đó."
Thời An sợ có người phát hiện ra động tác nhỏ của họ, cả người căng chặt.
Mọi thứ vừa rồi đều đang nằm trong khống chế của Cố Thiên Quân, cô ấy đứng ngả về sau, chắc chắn không ai nhìn thấy, lúc này cô ấy mới bình tĩnh buông tay xuống, lùi lại hai bước, đứng thẳng, nghiêm túc nói: "An An không phải cháu gái của cô."
Cố Bình gãi đầu, ngạc nhiên hỏi: "Không phải? Sao lại không phải?"
Cậu ta nhìn Ngưu Phương Bình và Cố Thục Mai, chờ đợi đáp án từ họ.
Hai ông bà già lười bận tâm chuyện của cậu ta, chuyện Cố Thiên Quân và Thời An yêu nhau, họ biết, thật ra từ lâu trước đây, họ đã nhận ra rồi, tuy tuổi tác đã lớn, nhưng về mặt tư tưởng, họ không hề cổ hủ.
Hai ông bà không làm gì ngoài chúc phúc.
Ngay cả việc của Cố Minh Kỳ và Tống Tích Hạ cũng là họ phụ trách.
Ngày Cố Thiên Quân bộc bạch chuyện này với họ qua điện thoại, Tống Tích Hạ im lặng, Cố Minh Kỳ sắp mất bình tĩnh thì bị Ngưu Phương Bình mắng một trận, không dám hó hé lời nào, chỉ đành gật đầu lia lịa nói: "Được, được, bố không có ý kiến, bố đồng ý."
Tống Tích Hạ không phải người tọc mạch, cũng gật đầu.
Chuyện vốn đã qua, cũng không có ai muốn hỏi thêm. Chỉ có một người truy đuổi không buông, đóc hính là Lý Liễu, mẹ Cố Bình.
Cố Thiên Quân xưa nay vẫn luốn tránh xa người chị dâu này. Bởi vì trong cả nhà họ Cố, bà ta là người tráo trở nhất.
Người nhà họ Cố đều có tình cách bình thản, ngoại trừ bà ta. Sự ngang ngược đó, luôn luôn lạc quả, khiến mọi người phải xấu hổ.
Vừa rồi Cố Thiên Quân làm Cố Bình bực bội, bà ta đã để bụng, nhắm chuẩn cơ hội, bà ta cười quái gở, "Sao lại không phải cháu gái, Thiên Quân, đừng nói em muốn nhận Thời An làm con gái đấy nhé?"
Lý Liễu vừa mở miệng liền thành công tạo ra sự gượng gạo.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cố Thiên Quân, cô ấy đút hai tay vào túi áo, nhướng mày nhìn Thời An đang cúi đầu, "An An, con thấy sao?"
Thời An đột nhiên ngẩng đầu, "Dì muốn con nói cái gì?"
Cố Thiên Quân cong môi, đưa tay xoa đầu Thời An, "Đương nhiên là nói xem con có đồng ý làm con gái dì không."
Những người khác tưởng rằng họ đang nói thật, ai mà ngờ, Cố Thiên Quân lại kỹ năng: Dám ngang nhiên tán tỉnh mà không bị ai phát hiện ra.
Thời An đã trưởng thành vài năm nhưng vẫn chưa bằng một nửa cô ấy. Ít nói, nói nhiều nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Thời An chớp mắt, đỡ eo, ra vẻ đau đớn, "Ôi, đau thắt lưng quá."
Tống Tích Hạ biết Thời An muốn trốn, vội vàng phụ họa, "Lát nữa mới ăn cơm, An An, con đi nghỉ ngời đi."
Cố Minh Kỳ: "Đúng, đúng đấy, phòng ngủ Thiên Quân ở trên tầng."
Thời An gật đầu, đỡ eo đi lên tầng.
Cô vừa đi, Cố Bình liền muốn đi theo, vừa quay người thì Cố Thiên Quân lạnh nhạt nói: "Cố Bình."
Dù sao thì Cố Bình vẫn còn trẻ, bị ngăn cản hết lần này tới lần khác, có chút tức giận, nói năng mất kiên nhẫn, "Cô, vừa rồi con đùa thôi, cô tưởng mình là mẹ cô ấy thật sao, bớt nhiều chuyện đi có được không?"
Cố Thiên Quân cười nhạt, quay người đi lên tầng.
Cố Bình không dám đánh tiếng nữa, bởi Cố Thiên Quân trước mặt cậu ta, tựa như một đóa hồng dịu dàng có gai.
Không một ai dám lại gần.
Tại sao?
Cố Bình không biết.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng giày cao gót giẫm trên nền đất.
Bọn họ đều dndag nhìn thẳng vào bóng lưng cô ấy, ánh mặt trời theo đuôi cô ấy, chỉ bao quanh cơ thể cô ấy, quanh người cô ấy là sắc vàng kim, màu sắc êm dịu, khi bước lên bậc thang cuối cùng, cô ấy ngoảnh lại.
Trên mặt cô ấy hiện lên hai vẻ cực đoan.
Nụ cười long lanh, đôi mắt sắc sảo.
Cô ấy nói: "Cố Bình, đừng có ý với An An.
Cố Bình không cam tâm, "Tại sao ạ?"
"Cô ấy là người của cô."
Lời này vừa dứt, vẻ cực đoan cũng biến mất, đáy mắt cô ấy tuôn trào nét dịu dàng rồi quay đầu bỏ đi.
Sau khi màu xanh đậm biến mất ở góc rẽ, Cố Bình mới ngơ ngác nói, "Ai nói cho con biết, ý của cô là sao được không?"
Ngưu Phương Bình ho khan hai tiếng, "Thằng nhóc này, Thiên Quân nói chưa đủ rõ hay sao, hai đứa nó yêu nhau."
"Yêu... yêu nhau." Cố Bình lắp bắp.
Mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên không thể chấp nhận, đờ đẫn ngồi trên sô pha.
Lý Liễu khinh thường nói: "Hai đứa con gái sao yêu nhau được, đây chẳng phải trò cười hay sao, nực cười thật đấy..."
"Bà câm mồm!" Cố Thiên Phong giận dữ nói lớn.
Lý Liễu khịt mũi, sau đó hét lên, "Cố Thiên Phong, ông dám nói chuyện với tôi như thế à, tôi muốn ly hôn!"
Cố Thiên Phong kéo mạnh cà vạt, "Ly hôn thì ly hôn, tôi chịu hết nổi bà từ lâu rồi."
Lý Liễu trừng mắt nhìn ông, cầm túi xách lên, tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Cố Thiên Phong không đuổi theo bà ta.
Cố Bình vẫn còn đang đần thối.
Mọi người rõ ràng vẫn chưa bình tĩnh lại, Cố Thục Mai than thở: "Mẹ biết một số người các con không chấp nhận được chuyện này, nhưng các con nhớ kỹ, chỉ cần bà già này còn sống, mẹ sẽ không cho phép các con nhìn hai đứa trẻ bằng con mắt khác thường."
Không ai hỏi lý do.
Bọn họ là người một nhà, có sự ngầm hiểu.
Thế tục nhất định sẽ làm tổn thương các cô, bọn họ không thể tổn thương các cô thêm nữa.
Bởi vì họ là một gia đình.
Vĩnh viễn không đổi thay.
Bầu không khí nghiêm túc bị Cố Bình phá hỏng, cậu ta vỗ đùi, đứng phắt dậy, "Con biết rồi!"
Không ai để ý cậu ta, ai lo việc người nấy.
Cố Bình lại ngồi xuống, cậu ta tựa lên sô pha, nhắm mắt lại, vừa nãy nhìn Chố Thiên Quân, thứ khó hiểu, gọi là——
Ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Của Cố Thiên Quân đối với Thời An.
*
Cố Thiên Quân đi tới cửa phòng, gõ hai lần.
Nghe tiết tấu, Thời An liền biết là ai, cô nói: "Vào đi."
Cố Thiên Quân không nhúc nhích, một lát sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Thời An đẩy cửa, "Sao không vào..."
"Ơ..." Lời nói bị chặn lại.
Bước vào, Cố Thiên Quân đóng cửa lại, thuần thục ôm eo Thời An, sức lực mạnh mẽ khiến Thời An liên tục lùi về sau, cuối cùng bị dồn tới chân tường.
Hai tay Thời An đè trên vai Cố Thiên Quân, đỏ mặt tía tai phối hợp với dục vọng của cô ấy. Giữa môi toàn là là hương rượu vang đỏ, xúc cảm mềm mại, ngọt ngào khiến Thời An đánh mất sức lực. Cô hoàn toàn thả lỏng, mặc cho Cố Thiên Quân dẫn dắt thân thể mềm nhũn của mình.
Dần dà, ý thức không biết đã bay đi đâu. Thời An rất muốn lấy hơi, nhưng Cố Thiên Quân căn bản không cho cô cơ hội.
Thời An đã không còn phân biệt rõ, cô thốt ra những lời ngắt quãng, "Dì... dì muốn... con à..."
Ánh mắt Cố Thiên Quân sáng bừng, những nụ hôn của cô di chuyển, hướng về phía vành tai Thời An, cô ấy đang phác họa vành tai cô, "Muốn không?"
Thời An ôm Cố Thiên Quân thật chặt, "Không."
Cố Thiên Quân mỉm cười, lại hôn Thời An.
Tay cô ấy quanh quẩn vòng eo Thời An, chờ khi Thời An hoàn toàn mềm nhũn, cô ấy khàn giọng nói: "Nhưng dì muốn."
Thời An mỉm cười, "Ôi, dì Cố, eo đau quá."
Cố Thiên Quân vội vàng buông ra, cúi người kiểm tra, "Do dì à, mau lên giường nằm đi, dì xoa bóp cho con."
Thời An: "Được."
Khi một tay Cố Thiên giữ cánh tay cô, tay kia đỡ vai cô, Thời đột nhiệt dùng lừng, đè Cố Thiên Quân lên tường, cô nhìn vào mắt cô ấy, cười thầm, "Bị lừa rồi nhé, dì Cố."
Cố Thiên Quân chỉ cưng chiều nhìn cô, vài giây sau, ôm lấy cổ cô, ngón tay vuốt ve vùng da sau gáy cô, nghiêm túc nói, "An An, đừng lừa dì nữa."
Thời An đáp lại cô ấy bằng ánh mắt rực lửa, "Nếu con là kẻ lừa đảo thì dì chính là sự trung thật của con."
Cố Thiên Quân rơm rỡm nước mắt, "Nhớ kỹ lời mình nói đấy."
"Ừ, con sẽ làm vậy." Thời An nói.
Khoảnh khắc này, Thời An đã nhìn thấy sự mong manh của Cố Thiên Quân, từ giây phút này trở đi, cô sẽ không bao giờ nghi ngờ tình yêu Cố Thiên Quân dành cho mình.
Mình yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu mình.
Thời An vững tin.
Thời An nói: "Dì Cố, hôm nay con đặc biệt nhớ dì."
Nét mặt Cố Thiên Quân sửng sốt trong chốc lại, cô ấy khẽ "Ừ" một tiếng.
Thời An ngẩng đầu, mỉm cười xinh đẹp, "Dì không được thích người khác đâu đấy."
Cảnh tượng được tái hiện, cả người Cố Thiên Quân đều mềm mại, cô ấy nhẹ nhàng tựa vào vai Thời An, nhro giọng nói: "Cứ tưởng con 8 tuổi đấy."
"Con cuối cùng cũng không còn 8 tuổi nữa rồi."
"Hửm?"
Gió đông rong chơi, nhuốm lên không khí màu lãng mạn. Thời An mượn cơn gió này, tiết lộ bí mật cô đã chôn giấu nhiều năm, "Cuối cùng con cũng có thể quang minh chính đại nói yêu dì rồi."
Dứt lời, cô lại hôn cô ấy say đắm.
Bên tai là âm thanh động tình của người phụ nữ trưởng thành, Thời An lặng lẽ mở mắt ra, tại giây phút này, lệ tuôn trào qua khóe mắt cô.
Nhìn người phụ nữ trước mắt đã hoàn toàn thuộc về mình, nước mắt hoàn toàn không thể lắng động, hoặc có lẽ là vì quá hạnh phúc, Thời An thoáng không biết đây rốt cuộc là mơ hay thực. Đến khi cô nghe Cố Thiên Quân thì thầm: "An An, dì cũng yêu con."
Người yêu kề bên, Thời An lập tức an tâm, cô mơ hồ nhớ lại buổi chạng vạng hôm ấy——
Năm 2005, con đến với dì, con phải lòng dì.
Năm ấy, con 8 tuổi.
Ngày 15 tháng 2 năm 2019
Thời An.