Tháng 10, nơi nơi bao phủ sắc màu lãng mạn.
Một thị trấn nhỏ ở Đông Thành, bên cạnh con phố vắng vẻ, có một căn phòng tranh, do một người phụ nữ tới từ thành phố mở.
Trẻ con trong trấn luôn thích chạy tới chỗ cô ấy, dù cho cô ấy luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, bốn mùa một năm duy trì một biểu cảm.
Tất cả là vì cô ấy xinh đẹp.
Phần lớn thời gian, trên tay, trên quần áo cô sẽ dính đủ loại màu sơn, nhưng vẻ mặt cô ấy vẫn vô cảm.
Có rất nhiều ý kiến khác nhau về người phụ nữ bí ẩn này.
Có người nói, chồng cô ấy mất rồi, là một góa phụ; lại có người nói, cô ấy là phú nhị đại, tới trải nghiệm cuộc sống trong thị trấn.
Sau lưng bàn tán rôm rả, nhưng khi thật sự chạm mặt cô ấy, không ai dám hó hé gì với cô ấy dù chỉ một câu.
Ngoại trừ một người——
Giản Hàn.
Cô gái bán bánh nướng đối diện phòng tranh của cô ấy.
Không có cửa hàng, chỉ là một chiếc xe đẩy đã tróc sơn, trên tay đẩy ở đầu xe buộc một dải vải màu đỏ, dầm mưa dãi nắng, dải vải đã phai màu nhưng Giản Hàn vẫn không thay cái mới.
Một cô gái rất bướng bỉnh. Coi giữ chiếc xe này, bán bánh nướng 2 tệ một cái hết ngày này qua tháng khác.
Bánh mới chiên tỏa hương thơm, hương vị thường thường bay vào phòng tranh khi mở cửa.
Những người làm nghệ thuật thường sẽ khá điên rồ mỗi khi cảm hứng trỗi dậy, không ăn uống đúng giờ cũng không phải là chuyện lạ.
Đang là giữa trưa, rất nhiều người đến mua bánh, Giản Hàn bận bịu đâu vào đấy, đợi khách hàng về mới phát hiện, vừa mới chiên thêm 3 cái bánh.
Giản Hàn không đói, nhưng bánh mà nguội thì sẽ không còn ngon nữa.
Cô ngẩng đầu ngó nghiêng, muốn xem xem có thể đợi khách tới hay không. Ma xui quỷ khiến, ánh mắt rơi vào trong phòng tranh.
Người phụ nữ quay lưng về phía cô, dáng người mỏng manh, tóc dài mượt mà, rủ xuống hai bên vai.
Cô ấy vốn trắng trẻo, mặc một chiếc sơ mi trắng lại làm cô ấy càng thêm trắng trẻo hơn. Cổ tay áo được xắn lỏng, giản di nhưng lại không kém phần thanh lịch.
Giản Hàn nhìn rất lâu, hàng mi dài cuối cùng cũng quạnh quẽ rũ xuống.
Người phụ nữ ấy, tựa như tia nắng xa côi của những ngày thu, sự lạnh lùng và trầm tĩnh của cô ấy, là một vũng nước lạnh lẽo nhất của tháng 10, khiến con người ta phải chùn bước.
Giản Hàn đứng buông thõng hai tay, đôi đồng tử bình tĩnh dậy lên sóng lớn, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cẩn thận gói 3 chiếc bánh lại, đi về phía phòng tranh.
Làm như vậy hoàn toàn đều là tùy hứng. Xưa nay cô làm việc vẫn luôn dứt khoát, nhanh nhẹn, không lề mề.
Đi tới cửa phòng tranh, Giản Hàn không bước vào mà gõ cửa nhẹ nhàng.
Tiếng động này không nhanh không nặng, nhưng vẫn khiến người phụ nữ dừng tay, cô ấy quay qua, lông mày nhíu chặt.
Giản Hàn trợn trắng mắt, tại sao lại muốn tặng những chiếc bánh thơm ngon cho người phụ nữ bất lịch sự, lại khó gần này chứ?
Nhưng đã tới rồi, chỉ đành bấm bụng nói chuyện thôi, "Cô đói không?"
Người phụ nữ không đáp, khóe môi cong lên thành một nụ cười như có như không, sau đó lại là khuôn mặt hững hờ.
Bàn tay cầm túi của Giản Hàn siết chắt, cô đang nhìn những vệt sơn lốm đốm trên chiếc sơ mi trắng của người phụ nữ.
Người phụ nữ bị nhìn đến khó chịu, quay đầu lại, tiếp tục tô trát trên bảng bảng vẽ, coi như Giản Hàn không tồn tại.
Giản Hàn cũng không tự làm khó mình, để bánh lên chiếc ghế ở cửa rồi rời đi.
Đợi tiếng bước chân đi xa, người phụ nữ quay đầu, đôi mắt cô ấy dừng lại trên bóng lưng của Giản Hàn, ánh mắt chất chưa rất nhiều cảm xúc khó nói rõ.
Đứng dậy, người phụ cầm ly nước lên, đến trước máy lọc nước rót một ly nước lạnh, chậm chạp nhấp một ngụm rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
Còn Giản Hàn đang đứng trước xe đẩy, quang minh chính đại nhìn phòng tranh——
Người phụ nữ cầm ly nước trên tay phải, nhìn những chiếc bánh trên ghế một lúc lau.
Giản Hàn ít học, không biết miêu tả cảnh tượng này như thế nào.
Cô chỉ cảm thán trong tiềm thức, người phụ nữ này xinh đẹp vô cùng, cô ấy không thuộc về thị trấn nhỏ này.
Giản Hàn cúi đầu, nhìn bàn tay thô ráp của mình, lắc đầu tự giễu.
Nghĩ linh tinh cái gì vậy?
Ngoan ngoãn bán bánh mới có thể duy trì cuộc sống.
Còn nghệ thuật, là chuyện của người có tiền.
Tiền, Giản Hàn chỉ cần tiền.
Lúc này, người phụ đi ra.
Giản Hàn trước tiên nhìn khuôn mặt tinh tế này, rồi di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, sắc mặt cô dần trở nên khó coi.
Bởi vì, người phụ xách túi bánh đi tới.
Giản Hàn không để ý, bình tĩnh đeo găng tay dùng một lần vào. Cô đã nghĩ tới cảnh tiếp theo, người phụ nữ có thể sẽ quẳng những chiếc bánh đến trước mặt cô, sau đó nói cô ta không thích ăn thứ đồ dầu mỡ lại không lành mạnh này...
"Cái này, bán thế nào?"
Giọng nữ thật lôi cuốn làm sao, xen lẫn tiếng khàn khàn gợi cảm.
Toàn thân Giản Hàn ngứa ngay theo những lời này, cô chưa bao giờ có cảm giác như thế này, đến nỗi ánh mắt cô trở nên đờ đẫn cực kỳ.
Không chỉ có cô như vậy.
Người phụ nữ cũng sững sờ hồi lâu.
Mua bánh là giả, tiếp cận cô là thật.
Cô gái này.
Khí chất có ¾ giống với Cố Thiên Nhiên, tướng mạo có 5 phần giống với Bạch Tinh.
Cô không còn mười mấy, hai mươi tuổi nữa, nhiệt huyết hết mình vì tình yêu đã qua lâu rồi, cũng không còn cảm giác gì với những người từng yêu trước kia, chỉ là trên người cô gái ăn mặc giản dị trước mắt, tổng hợp những đặc trưng của những người cô từng yêu.
Người phụ nữ thẫn thờ.
Trong một giây phút, cô ấy phát hiện mình đã quay trở lại độ tuổi 20. Vậy là, gần như buột miệng hỏi, "Cô tên gì?"
"Giản Hàn." Nói xong, cô nhớ ra vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của người phụ nữ, lại nói: "Bánh nướng 2 tệ 1 cái."
Người phụ nữ gật đầu, tay thản nhiên đặt lên tay kéo xe, thản nhiên nói: "Tại sao lại cho tôi bánh?"
Giản Hàn mất kiên nhẫn nói: "Sợ cô chết đói."
Vừa dứt lời, người phụ nữ lấy điện thoại ra, quét mã thanh toán, vừa nhập mật khẩu vừa nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không mắc nợ người khác."
Giản Hàn không ngại mắng chửi, "Mẹ kiếp, làm ơn mắc oán."
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô rồi rời đi.
Cô ấy vừa mới đi được hai bước——
"Tài khoản WeChat của bạn đã nhận 100 tệ."
Giản Hàn giật mình, vội vàng hét lên: "Ê!"
Nghe vậy, người phụ ngoảnh lại, "Tôi tên Bạch Nhược Hi."
Ánh nắng chiếu khắp khuôn mặt cô ấy, cô ấy hơi nheo mắt lại, khoảnh khắc đó, Giản Hàn nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt cô ấy, dịu dàng hơn cả người phụ nữ biết chơi violin kia.
Hẳn là ảo ảnh.
Giản Hàn nói: "Biết rồi, sau này cô tới ăn bánh thì trừ vào 100 tệ này."
Sau đó, không đối thoại nữa.
Một người hướng về nghệ thuật, một người vùi đầu kiếm sống.
Những con người đến từ hai thế giới bị ánh sáng ngăn cách.
Bạch Nhược Hi vừa quay lại phòng tranh thì điện thoại rung lên.
Cố.
Dòng chữ này trên màn hình khiến cô ấy chậm chạp không ấn nút màu xanh.
Đại não trống rỗng vài giây, cô ấy vẫn bấm nghe, "Alô."
Phía bên kia truyền tới tiếng chai rượu rời trên đất, Cố Thiên Nhiên nữa tỉnh nửa say, giọng nói có chút kích động, "Chị nhớ em, Nhược Hi, chị nhớ em."
Bạch Nhược Hi sững sờ rồi lại sững sờ, hoàn toàn không bị lời này ảnh hướng, điềm tĩnh nói: "Chị uống nhiều quá à?"
Mãi không có phản hồi.
Bạch Nhược Hi cảm thấy kỳ lạ, hỏi, "Còn đó không?"
Cố Thiên Nhiên nói: "Em đợi chị một lát."
Sau đó, lại vang lên tiếng kéo ghế chói tai, Bạch Nhược Hi mở loa ngoài, ném điện thoại sang một bên, làm việc của mình.
Phòng nghỉ tổng giám đốc——
Cố Thiên Nhiên lười biếng ngồi trên ghế, trước mặt cô nàng có một cái giường, cô nàng vẻ mặt khinh thường nhìn người phụ nữ trên giường, lạnh lùng nói: "Tiếp tục."
Lâm Thư Triệt nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thực hiện động tác như robot.
Cố Thiên Nhiên châm một điếu thuốc, nghiêng người hà một hơi lên người cô ấy, giọng nói rất trầm, "Chưa ăn cơm à, không biết vặn vẹo sao?"
Tự tôn chẳng là gì so với tiền.
Lâm Thư Triệt nghe lời lắc lư mạnh hơn, cơ thể đã không còn tuân theo mệnh lệnh, nhưng cô ấy không dám mở mắt, cô ấy biết, Cố Thiên Nhiên nhất định đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt nhìn gái làng chơi.
Quả nhiên là vậy.
Cố Thiên Nhiên bấm bấm điện thoại, sau đó không hề kiêng nể mà cười thành tiếng, dù Lâm Thư Thiệt nhắm chặt mắt nhưng cô nàng vẫn dò xét cô ấy với dáng vẻ khinh thường.
"Tăng số." Giọng điệu ra lệnh.
Lâm Thư Triệt cắn chặt môi dưỡi, trên dưới toàn thân đều đang run rẩy, cô ấy nghiêng đầu sang một bên, nước mắt không kìm được mà thấm ướt ga giường, sau vày giây, ngón tay vẫn bấm tăng số cao nhất.
Tiếp theo đó là toàn thân co giật, nhưng dù có cắn rách môi, cô ấy vẫn kiên quyết không phát ra chút tiếng động nào.
Biết không thể trốn tránh nhưng vẫn muốn phản kháng. Sau đó, cằm bị giữ lại, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô ấy rên rỉ thành tiếng.
"Câm à, nói."
Lâm Thư Triệt mở mắt ra, thứ đập vào mắt là khuôn mặt hoàn mĩ của kẻ ác, nhưng khắp mặt cô nàng là vẻ giễu cợt.
Đúng, người phụ nữ như mình, trong mắt cô ấy, tùy tiện, phóng đãng.
"Thêm tiền." Lâm Thư Triệt bình tĩnh nói.
Kẹp điếu thuốc vào giữa những ngón tay, cánh tay thoải mái gác trên lưng ghế, Cố Thiên Nhiên nói: "Được, thêm 10.000."
Lâm Thư Triệt gật đầu, sau đó nhìn vào mắt Cố Thiên Nhiên, không hề kìm nén mà kêu lên.
Dần dần, hai má cô ấy ửng hồng, cả người cũng nhiễm đỏ. Giọng nói, hơi thở đều đang kích thích các giác quan của Cố Thiên Nhiên.
Cố Thiên Nhiên bất giác giơ tay, đầu ngón tay chạm vào từng tấc má Lâm Thư Triệt, rất nhẹ rất mềm, như thể đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Tầm nhìn cô nàng di chuyển xuống dưới, dáng người duyên dáng của người phụ nữ dường như không thể khơi dậy chút dục vọng nào của cô nàng.
Lâm Thư Triệt lại rơi nước mắt.
Cố Thiên Nhiên rút tay về, cau mày, vô cảm nói: "Được rồi, dừng đi."
Cô nàng nói xong, Lâm Thư Triệt liền giống như một con rồi, bất động, âm thầm rơi lệ.
Cố Thiên Nhiên rít một hơi thuốc thật sau, đứng dậy nói: "Khóc cái gì mà khóc, mất hứng thật."
Sau đó, cô nàng cầm điện thoại lên nói với đầu dây bên kia, "Nhược Hi, ngày mai chị sẽ đến Đông Thành, khách sạn chị đặt là khách sạn chúng ta từng ở, buổi tối em qua được không?"
Bạch Nhược Hi đắm chìm trong vẽ vời, không nghe rõ nhưng vẫn đồng ý, "Được." Khi cô ấy nhận ra thì cuộc gọi đã tắt.
Cô ấy không gọi lại, chuyên tâm vẽ tranh.
Còn bên kia.
Lâm Thư Triệt hoang mang nhìn trần nhà, yếu ớt nói: "Loại chuyện tôi vừa mới, người khác cũng nghe thấy à?"
Cố Thiên Nhiên vẻ mặt thờ ơ đang chơi điện thoại, chẳng nhìn cô ấy lấy một cái, "Ừ, cũng đâu phải tôi không đưa cô tiền."
Từng câu chữ đều là sỉ nhục, lòng tự trọng của Lâm Thư Triệt bị nghiền nát thành từng mảnh, ngón tay cô ấy găm vào ga giường, tỉ tê, "Cô coi tôi là cái gì vậy?"
Cố Thiên Nhiên ấn đầu thuốc vào gạt tàn, lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Thư Triệt, "Một món đồ chơi không hơn không kém."
Lời dứt, người cũng đi ra ngoài.
Cố Thiên Nhiên dựa vào cửa, mở điện thoại, lại cẩn thận xem những bức ảnh nặc danh được gửi vào hộp thư của cô nàng lúc sáng, không bỏ sót chi tiết nào.
Trong ảnh, Lâm Thư Triệt và một người đàn ông đang ở trong một quán cà phê, người đàn ông rất lịch thiệp dùng khăn giấy lau miệng cho cô ấy, cử chỉ hai người rất thân mật.
Từ lúc nhìn thấy bức ảnh, trong lòng Cố Thiên Nhiên liền bắt đầu khó chịu, mọi chuyện vừa rồi đều là hình phạt, còn điện thoại, đã sớm bị cô nàng tắt tiếng rồi, Bạch Nhược Hi căn bản không nghe được.
Lâm Thư Triệt là vật sở hữu của riêng cô, không ai được chạm vào.
Càng nhìn, đầu càng đau, Cố Thiên Nhiên xóa ảnh, lại gọi cho Bạch Nhược Hi.
Không nghe máy.
Cô nàng trực tiếp soạn tin nhắn: 【Nhược Hi, vừa rồi xin lỗi em, chị đột nhiên có chuyện, ngày mai không đến Đông Thành nữa.】
Không có hồi âm.
Cố Thiên Nhiên vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng khóc đứt quãng truyền tới từ trong phòng, giống như phải chịu rất nhiều ấm ức.
Đồng thời, một tin nhắn được gửi tới.
Bạch Nhược Hi: 【Ừ.】
Cố Nhiên Nhiên ôm ngực, vừa rồi, con tim đột nhiên nhói lên, gần như không thở được.
Cô nàng tự nhủ: Là vì Nhược Hi.
Trong phòng tăm tối, bên ngoài sáng rực, đen không yêu nổi trắng, không ai yêu nổi ai.
Cô nàng vĩnh viễn sẽ không yêu Lâm Thư Triệt.
——Cố Thiên Nhiên