Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 83: 83: Chị, chị mặc giúp em đi




Trong văn phòng tổng giám đốc, Thời An đang ngồi phờ phạc, lông mày cau chặt, Cố Thiên Nhiên tranh thủ liếc nhìn cô, "Nhìn con như thế này, đừng nhụt chí, cứ từ từ thôi."

Thời An thở dài, "Haiz."

Cố Thiên Nhiên đóng tài liệu đã phê duyệt xong, nhìn giờ, cô nàng nói: "1 giờ dì có cuộc họp, vẫn còn 40 phút nữa, chúng ta nói chuyện đi, con nói cho dì biết tiếp theo con định làm gì?"

Thời An chống cằm, vẻ mặt u oán, "Con muốn đi tìm cô ấy, nhưng con sợ dồn dập quá sẽ khiến cô ấy càng chống cự con, nhưng con biết, con không thể không đi tìm cô ấy, con không nhịn được."

Sau khi trầm tư, Cố Thiên Nhiên cười, "Mặt dày mày dạn đấy."

Thời An bế tắc cười, "Nếu mặt dày mày dạn mà theo đuổi được cô ấy, đương nhiên con nhất định sẽ bằng lòng, nhưng con rất sợ cô ấy từ chống cự con, chuyển sang có ác cảm với con."

Cố Thiên Nhiên gật đầu, "Có lý." Cô nàng cầm một cây bút lên xoay, khi chiếc bút rơi, mắt cô nàng sáng rực: "Thời An, con có bao giờ nghĩ tới lý do tại sao chị ấy không chịu chấp nhận con không?

Thời An ngả người ra sau, nghiêm túc nghĩ ngợi, "Cô ấy nói, cô ấy không thể yêu con được."

Cố Thiên Nhiên phân tích nói: "Con biết rõ tính cách của chị ấy, vậy giả sử, nếu chị ấy yêu con thì dì cảm thấy cho dù có yêu thì chị ấy cũng sẽ không chấp nhận con."

Thời An rất nghiêm túc, "Nếu cô ấy yêu con, nhưng vì thế tục, hoặc vì lý do khác mà không thể ở bên con, con nhất định sẽ đi tìm cô ấy bằng mọi giá."

Cố Thiên Nhiên: "Tại sao?"

Thời An ao ước nói: "Nếu thật thì con và cô ấy yêu nhau thì có gì sai đau, con đã trưởng thành, con và cô ấy cũng chưa từng có lỗi với ai, trước đây con sợ, nhưng bây giờ con không sợ nữa, cô ấy sợ, vậy thì con sẽ tiếp dũng khí của con cho cô ấy."

Cố Thiên Nhiên giơ ngón tay cái về phía cô.

Nhưng giây tiếp theo, Thời An lại chán nản, bơ phờ, "Vấn đề là, khả năng này cực kỳ mong manh, sự thật là cô ấy không yêu con, con cũng đâu cưỡng ép được."

Cố Thiên Nhiên bật cười thoải mái, "Thời An, con cũng dữ đó."

"Trời ạ." Thời An cầm một tập tài liệu lên, quạt hai cái, "Đã bảo là không được rồi mà, con không biến thái vậy đâu, dì Thiên Nhiên, dì mau nghĩ biên pháp giúp con đi."

Cố Thiên Nhiên: "Rồi, rồi, ròi." Nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn lên trần nhà, cô nàng chậm rãi nói, "Vậy thì vẫn là đừng nên dồn ép quá chặt, dì vẫn là câu nói đó, tuần tự tiến lên, nhỡ lại ép chị ấy bỏ đi thì sao?"

Đồng tử Thời An tối sầm, "Có lý, trước tiên con vẫn không nên đi tìm cô ấy, đợi một thời gian vậy."

Cố Thiên Nhiên: "Trước tiên cho chị ấy chút thời gian, để chị ấy tiếp nhận đã, đừng nóng vội quá."

Thời An: "Đành vậy, con còn một tháng nữa mới khai giảng, đợi sắp khai giảng rồi con lại đi tìm cô ấy vậy."

Cố Thiên Nhiên: "Ừ." Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cô nàng gãy gọn linh hoạt nói: "Vào đi."

3 giây sau, cửa được đẩy ra.

Thời An nhìn qua, là một cô gái, cô ấy đi tới, "Cố tổng, đây là giấy tờ cần cô xem qua."

Cố Thiên Nhiên giơ tay, khi tài liệu đưa đến tay, cô nàng liền ném lên bàn, "Lâm Thư Triệt, đêm qua cô đi đâu?"

Lâm Thư Triệt: "Về nhà."

Cố Thiên Nhiên cười u ám, "Sao, tiền tôi đưa cô không đủ à?"

Vẻ mặt Lâm Thư Triệt vô cảm, "Không đủ."

Chỉ vào chiếc sô pha bên cạnh, Cố Thiên Nhiên nói: "Ngồi."

Lâm Thư Triệt giống như con rối, vừa ngồi, Cố Thiên Nhiên liền trịch thượng nhìn cô ấy, ném một xấp tiền qua, "Đủ chưa?"

Lâm Thư Triệt im lặng.

Nét mặt Cố Thiên Nhiên coi thường, ánh mắt giống như thợ săn đang nhìn con mồi, trực tiếp ném ba sấp tiền xuống đất, "Như vậy đã đủ chưa?"

Lâm Thư Triệt ngồi xổm trên đất nhặt tiền: "Đủ rồi."

Cố Thiên Nhiên không nhìn cô ấy lấy một cái, "Tối nay đến tìm tôi."

Lâm Thư Triệt siết chặt tiền, biểu cảm cứng đờ: "Được."

Cố Thiên Nhiên khiêu khích nói: "Đến làm gì?"

Lâm Thư Triệt gằn từng chữ một, "Ngủ với cô."

Sau đó, Cố Thiên Nhiên lật xem giấy tờ, ký tên xong, ném cho Lâm Thư Triệt, "Cho cô nghỉ nửa ngày, mấy hôm nay cô cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Lâm Thư Triệt gật đầu.

Cố Thiên Nhiên lại nói: "Tôi không thích sữa tắm mùi chanh, tối nay đừng dùng."

Lâm Thư Triệt: "Tôi biết rồi." Giấu tiền dưới giấy tờ, cô ấy đi ra ngoài.

Còn Thời An, đã ngơ ngác từ bao giờ, "Đây..."

Cố Thiên Nhiên: "Làm sao?"

Thời An cảm thấy lạnh sống lưng, do dự hồi lâu mới nói: "Dì Thiên Nhiên, dì... bắt nạt người ta quá rồi đó."

Cố Thiên Nhiên nhướng mày, "Thuận mua vừa bán, cô ta cần tiền, dì cần kích thích, chuyện cô tình tôi nguyện."

Thời An hiếu kỳ hỏi: "Kích thích, là vì cô ấy trông xinh đẹp ạ?"

Cố Thiên Nhiên gõ gõ mặt bàn, khẽ cười: "Làm tốt."

A.

Thời An đỏ tía mặt mày, "Không nói, không nói nữa."

Cố Thiên Nhiên cười lên, "Cái này có là gì đâu, phải rồi, sau này nếu con theo đuổi được chị dì, chị ấy nghiêm túc thế kia, chắc chắn sẽ rất chán, chỗ dì có nhiều thứ hay lắm."

Thời An chậm nửa nhịp, "Thứ hay gì ạ?"

Vẻ mặt Cố Thiên Nhiên thần bí, "Mới, chưa khui, muốn thử thứ mới mẻ thì tới tìm dì, dì tặng con."

Thời An lúc này mới phản ứng lại, đỡ trán nói: "Còn chưa ra đâu vào đâu, dì nghĩ đến tận đâu vậy?"

Cố Thiên Nhiên khoanh tay, nói đùa: "Để dì xem sau này con có tới tìm dì xin hay không."

Thời An: "Dừng, dì có biện pháp gì cho con không thì bảo?"

Cố Thiên Nhiên châm thuốc, rít một hơi, "Không phải nói xong hết rồi sau, trước tiên đừng thúc ép chị ấy quá, để chị ấy bình tĩnh lại rồi con hãy đi tìm chị ấy."

Thời An: "Được."

Cố Thiên Nhiên thần bí nói: "Dì còn một chiêu nữa."

Thời An: "Là gì ạ?"

Cố Thiên Quân ngoắc ngoắc tay, "Người ta đều là người lớn cả rồi, không cần phải rụt rè, mạnh bạo chút, quyến rũ chị ấy, dì không tin chị ấy gồng được."

Thời An: "Cái này... không hay lắm thì phải."

Cô nói vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy, trên miệng nói không hay lắm, nhưng trong lòng lại âm thầm lắng nghe.

*

Nói là nhẫn nhịn một thời gian, nhưng cũng chỉ qua nửa tháng, Thời An đã không chịu đựng nổi.

Đêm hôm đó, hai nữ chính trong phim Mĩ tình nàng ý thiếp, Thời An vốn đang buồn phiền, nhất thời nóng giận, cô tắt máy tính, vẻ mặt bực dọc.

Nằm trên giường, nhớ Cố Thiên Quân quá.

Vậy là, Thời An ngồi dậy, liên tục tự vấn: Mình nhất định phải đi gặp cô ấy sao?"

Đáp án là: Đúng vậy.

Vì nỗi nhớ sẽ hành hạ người ta đến chết.

Không băn khoăn nữa.

Thời An gấp gáp bật dậy, tắm rửa, mặc một chiếc váy hai dây đen, bình thường mà cũng có thể coi là bảo thủ, Cố Thiên Quân không thích phong cách đó thì cô đổi phong cách, ít nhất thì cũng phải khiến cô ấy nhìn sao cho thuận mắt.

Sau đó, trang điểm, hôm nay, cô chấm một nốt ruồi dưới góc mắt, đôi môi đỏ mọng cong cong, tựa như yêu tinh.

Đi ra ngoài, ngước mắt nhìn, trên trời có một đám mây đen lớn. Hẳn là sẽ không mưa đâu nhỉ, Thời An nghĩ.

Miệng quạ.

Thời An vừa xuống xe, trời đã bắt đầu đổ mưa nhẹ.

Trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng cô vẫn không rút lui, hôm nay cô nhất định phải gặp Cố Thiên Quân, không muốn tiếp tục khoanh tay chờ chết nữa, tình yêu là phải tranh thủ.

Dù cho ve vãn, dù cho vô liêm sỉ, cô vẫn muốn thử. Cố Thiên Quân, vì dì, con có thể bỏ mặc tất cả.

Có lẽ là Thượng đễ đã mủi lòng. Sau khi Cố Thiên Quân mở cửa, nhìn thấy là Thời An, liền để cô vào. Vì Cố Thiên Quân đã uống rượu nên sự cảnh giác đã không còn cao.

Thời An đứng ở cửa.

Cố Thiên Quân ôm chai, ngồi trên sô pha uống rượu, ánh mắt cô ấy thất thần, đưa một viên đá vào miệng, vừa nhai vừa nhìn Thời An.

Thời An cau mày, đi tới, "Đừng ăn nữa, ăn đá không tốt cho sức khỏe."

Khóe môi Cố Thiên Quân bị nước làm ướt, hơi hé mở, ngẩng đầu nhìn Thời An, trong mắt đầy ắp những tia sáng long lanh, trực trào nước mắt, cô ấy mơ màng nói: "Không phải đã bảo con đừng đến rồi hay sao?"

Thời An thật thà nói: "Con nhớ dì." Vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Cố Thiên Quân.

Cố Thiên Quân không để ý tới cô, rút ra một điếu thuốc từ trong hộp, ngậm trong miệng, vừa định châm lửa, Thời An đã đưa tay, giật điếu thuốc ra từ miệng cô ấy, "Sao dì lại lấy thuốc lá ra?"

Cơn say của Cố Thiên Quân dịu đi một chút, mất kiên nhẫn nói: "Đến lượt con lo à, không muốn thấy thì về." Nói vậy nhưng cô ấy không châm lửa nữa.

Thời An không giận, hất cằm, mỉm cười: "Phải làm sao đây, dì giận mà con cũng thấy đáng yêu nữa." Nói xong, cô cô ý thở dốc, giống như... người đàn bà xấu xa.

Cố Thiên Quân nghiêng đầu nhìn cô, trong nháy mắt, đánh rơi chiếc bật lửa trong tay——

Thời An nửa nằm nửa ngồi, thân mình nghiêng về phía cô ấy, một dây vai tuột ra, để lộ một vùng da trắng như tuyết lớn cùng với viền nội y, còn bờ vai còn lại thì hơi dựng lên.

Tư thế này, cực kỳ gợi cảm.

Dưới ánh nhìn của Cố Thiên Quân, Thời An liếm môi dưới, quyến rũ nhìn cô ấy.

Cố Thiên Quân vội vàng nhìn đi chỗ khác, tỉnh táo một nửa, nghiêm túc nói: "Mặc quần áo cho tử tế."

Thời An bất động, giọng nói mơ hồ, "Chị, chị mặc giúp em đi."

Hô hấp của Cố Thiên Quân hỗn loạn, cô ấy không dám nhìn Thời An lấy một cái, khi luồng nhiệt ở bụng dưới dâng lên, toàn thân cô ấy mềm nhũn, cô ấy biết mình không thể cưỡng lại cám dỗ này."

Lúc này, Thời An dùng vai đẩy eo cô ấy, "Nhanh lên, em lạnh quá."

Cố Thiên Quân biết là không nên, nhưng vẫn giống như thuốc độc, hoàn toàn không không chế được chính mình, giơ tay phải lên, nhưng khi sắp chạm vào vai Thời An, cô ấy đột nhiên rụt tay lại.

Được nửa đường, bàn tay bị chặn lại.

Thời An cố định tay của Cố Thiên Quân, ghìm lên sô pha, váy áo xộc xệch lại gần cô ấy, nhìn chằm chằm cô ấy nói: "Tại sao không dám?"

Ánh mắt Cố Thiên Quân né tránh.

Thời An thu hẹp khoảng cách giữa hai người, "Nhìn con."

Biểu cảm của Cố Thiên Quân không lạnh nhạt nổi, khắp mặt cô ấy đều là hoảng loạn, cô ấy cố gắng đẩy Thời An ra, nhưng khi chạm vào người cô, hoàn toàn mất đi sức lực.

Không giống đẩy mà giống như đang vuốt ve.

Tuy nhiên, lý trí vẫn sẽ vội vàng kéo tới, cuối cùng, Cố Thiên Quân dùng hết sức đẩy Thời An ra, dục vọng vẫn chưa hoàn toàn bị phân tán hết, cô ấy đã bắt đầu nói thốt ra những lời trái với lòng mình, "Mặc quần áo vào, con nhìn con như vậy, có ra cái thể thống gì không?"

Thời An mỉm cười, kéo dây váy lên, "Con không ra thể thống gì, nhưng, dì vẫn xuất hiện phản ứng sinh lý với con."

Nghe vậy, Cố Thiên Quân thô bạo Thời An đứng dậy, mở ném cô ra ngoài, "Đừng tự mình đa tình nữa."

Khi giọng nói cùng tiếng đóng cửa đồng loạt vang lên——

Cố Thiên Quân lao vào phòng tắm.

Đầu óc cô ấy choáng váng, cô ấy cần phải thức tỉnh chính mình, nhưng nơi đâu cũng ướt át, sau khi Thời An rời đi, cô ấy cảm thấy trống rỗng tột cùng, toàn thân cô ấy đang gào thét rằng, cô ấy cần và khao khát Thời An.

Cô ấy lại ngửi thấy hương nước hoa gỗ trên người Thời An, cảnh tượng vừa rồi lại hiện ra trước mắt, tâm trí trống rỗng, cô ấy không biết bản thân đang làm gì, dưới sự thúc giục của dục vọng, nước nóng biến thành nước ấm, cô ấy nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, đôi chân run rẩy không ngừng.

Một trải nghiệm hoàn hảo, xưa giờ chưa từng có.

Mà Cố Thiên Quân, sau đó mới nhận ra rằng, đối tượng trong tưởng tượng của cô ấy——

Là Thời An.

Tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo.

Cố Thiên Quân bật khóc nức nở, cô ấy nắm chặt tay, ra sức tự đánh mình hai cái, cô ấy trách cứ bản thân là một người phụ nữ không có liêm sỉ, quả thật hoang đường vô cùng.

Cô ấy đã dành một đêm để sám hối.

Ngày hôm sau, Cố Thiên Quân kéo vali, rời khỏi căn nhà này, cô ấy không nói cho ai biết, trên bàn trà, để lại một bức thư, trên bức thư có dòng chữ: Thân gửi Thời An.