Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 82: 82: Cố Thiên Quân, con yêu dì




Cửa.

Bọn họ, một người ở trong, một người ở ngoài.

Thời An nói: "Con đến thăm dì."

Cố Thiên Quân đứng hình, cô ấy thừa nhận, cô ấy đã kinh diễm trước Thời An, mặt mày không hề thay đổi, nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác rực rỡ, sáng sủa.

Thời An không thôi thúc, mỉm cười nhìn cô ấy.

Ngược lại, trong lòng Cố Thiên Quân lại bứt rứt không thôi, cô ấy giả vờ bình tĩnh, "Con có việc gì à?"

"Vâng, con có chuyện muốn nói với dì."

"Con nói đi."

Thời An khoanh tay, thương lượng nói: "Con mặc ít quá, hơi lạnh, con vào được không?"

Cố Thiên Quân đang mất tập trung.

Tưởng rằng cô ấy không muốn, giọng Thời An trở nên yếu ớt, "Nếu không tiện thì..."

Bộ dáng yếu ớt đáng thương này, ai nhìn rồi cũng sẽ động lòng.

Cố Thiên Quân không phải lòng gang dạ sắt, cô ấy ngắt lời Thời An, "Tiện, vào đi." Sau đó, xoay người đi vào trong nhà.

Thời An theo sau, lộ ra nụ cười đắc thắng.

Lúc này, tiếng mèo kêu vang lên, cô hỏi: "Dì nuôi mèo ạ?" Nói xong, cô đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện, hai chú mèo này rất quen.

Rõ ràng là nhóc con của Túi Trút Giận.

Đến đây, Thời An càng cười nhiều hơn, "Không phải dì ghét những thứ rụng lông hay sao?"

"Ừ."

Thời An nhướng mày, "Con biết đám mèo này."

"Ừ."

Bọn họ.

Một người càng lạnh lùng, người kia càng nhiệt tình như lửa.

Cố Thiên Quân mím môi suy tư, Thời An đi tới sau lưng cô ấy, đứng rất gần cô ấy, gần đến mức Cố Thiên Quân có có thể cảm nhận được luồng khí nóng dày đặc phả vào cổ mình.

Có cảm giác xấu hổ vì bị trêu ghẹo, Cố Thiên Quân suýt chút nữa đỏ bừng tai, may thay, cú sốc khiến toàn thân tê dại không kéo dài lâu, vì Thời An đã rời đi.

Cố Thiên Quân âm thầm thở phào, mà Thời An thì lắc lắc sợi tóc được lấy ra từ áo cô ấy, "Này."

Cố Thiên Quân mất tự nhiên họ một tiếng.

Thời An nhìn cô ấy chằm chằm, khi Cố Thiên Quân muốn chạy trốn, Thời An đưa tay nắm lấy đầu ngón tay cô ấy, rất khẽ, như có như không mà vuốt ve hai lần, "Tại sao nuôi mèo của con, nhưng lại không nói cho con biết?"

Cố Thiên Quân cúi đầu, một lọn tóc cũng rũ xuống theo đó, "Thiên Nhiên cho dì."

Thời An nhếch môi rồi nhéo đầu ngón tay cô ấy, "Lại còn bảo dì Thiên Nhiên tới mang mèo đi, dì không muốn gặp con đến vậy sao?"

Cố Thiên Quân không nói gì, cô ấy không biết phải nói gì, bây giờ cô ấy không nói nổi Thời An nữa, chú thỏ con trắng ngây thơ vẫn luôn được nuôi dưỡng bên mình đột nhiên biến thành hồ ly quyến rũ, bất kỳ ai cũng đều sẽ lúng túng.

Hồ ly quyến rũ, Cố Thiên Quân hình dung không sai chút nào.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Cố Thiên Quân luôn cảm nhận được ánh mắt, động tác, thậm chí là giọng nói của Thời An đều ẩn chứa vẻ dụ hoặc lôi kéo người ta phạm tội.

Ngay tại khoảnh khắc Cố Thiên Quân đề cao phòng bị, Thời An buông tay cô ấy ra, hỏi với giọng điệu qua quýt bình thường: "Không muốn gặp con thì thôi, vậy dì có nhớ con không?"

Cố Thiên Quân: "Không."

Thời An sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, đợi Cố Thiên Quân nói xong, cô kéo nhẹ sợi dây chuyền, trên cổ lập tức hằn một vết đỏ nhạt, cô có chút tủi thân, "Nhưng con rất nhớ dì."

Hồ ly yếu đuối, sẽ khơi dậy mong muốn bảo vệ của con người.

Cố Thiên Quân đổi lời, nói: "Cũng không hẳn là không nhớ." Trong đó có vài phần hàm ý dỗ dành.

Thời An thấy tốt thì nhận, "Con biết, con hiểu hết."

Sau đó, cô quay lưng, định trêu chọc hai con mèo, nhìn thấy mảng da lớn trần trụi của cô, Cố Thiên Quân lạnh giọng nói: "Con không lạnh à?"

Thời An quay người lại, chớp mắt nói: "Ban ngày trời đẹp, đêm xuống lại lạnh, cũng may dì chịu giữ con lại, nếu không con thật sự sẽ chết cóng ở bên ngoài mất."

Cố Thiên Quân nhìn cô, sự lạnh lùng trong giọng điệu vẫn không suy giảm, "Sau này đừng mặc cái này nữa."

"Vì sao ạ?"

"Hở quá."

Thời An nhịn cười, vừa nói "Bình thường mà", vừa một lần nữa lại gần Cố Thiên Quân, "Dì sờ thử chất vải của cái váy này đi, thật ra cũng không mỏng lắm đâu."

Cố Thiên Quân: "Dì không sờ."

Sao cô ấy lại như đang phát cáu vậy nhỉ, Thời An giả vờ như không nhìn ra, "Vậy sau này con lại mặc như thế này tiếp."

Cố Thiên Quân: "Con..."

Thời An đặt tay lên vai Cố Thiên Quân, nghiêng người về phía trước, cằm gần như chống vào vai cô ấy, khi sắc đỏ trên mặt cô ấy dần đậm thêm, Thời An cong môi dưới, "Hả? Nói rõ đi, tại sao không muốn cho con mặc đồ hở hang?"

Giọng nói vừa dịu dàng vừa quyến rũ này gần như tra tấn Cố Thiên Quân đến chết, cô ấy chỉ có thể dùng sự lạnh lùng để che đậy sự hoảng loạn, "Không phải không cho mặc, sợ con lạnh."

"Vậy à?" Thời An dùng cằm cọ cọ cô ấy, sau đó, trực tiếp bịt tai cô ấy lại, hít thở vài hơi rồi mới nói: "Hay là vì hở quá sẽ bị người khác nhìn thấy, dì sẽ ghen?"

Thời An không ngờ, tiếp theo Cố Thiên Quân lại phản ứng kịch liệt đến vậy, cô ấy đẩy mạnh Thời An ra, trọng tâm Thời An không vững, suýt chút nữa ngã nhào.

Cố Thiên Quân vẫn không bị lay động, "Thời An, đừng quá trớn."

Hỏng rồi, không nên nói kiểu đó.

Thời An vội vàng xin lỗi, "Con xin lỗi, con xin lỗi, con chỉ là nhớ dì quá, nhất thời không khống chế được chính mình."

Cố Thiên Quân luôn cảm thấy những lời này có gì đó không đúng, "Rốt cuộc con muốn nói cái gì, đừng ngại nói thẳng."

Thời An đắn đo rồi nói, "Con đến tìm dì quả thực là có chuyện muốn nói, chỉ là, trước khi nói, con có điều muốn hỏi dì, dì Cố, con thích dì, vậy còn dì, dì có thích con không?"

"Con nói sao?"

"Dì không thích con, phải không?"

"Câu trước."

"Con thích dì, có vấn đề gì ạ?"

Giọng Cố Thiên Quân hơi run, "Con thích dì?"

Thời An bối rối, "Đúng vậy, con thích dì, con yêu dì, dì không phải đã biết từ lâu rồi sao?"

Cố Thiên Quân: "Dì biết cái gì?"

Thời An liếm môi dưới, có chút khẩn trương, "Cuốn sổ kẹp đầy hoa kia, không phải dì đã nhìn thấy rồi sao?"

Cố Thiên Quân nhớ lại, "Ừ, có thấy."

Thời An lại hỏi, "Trang cuối cùng có viết con thích dì, làm sao dì không thấy được?"

Cố Thiên Quân lắc đầu, cô ấy vẫn còn mắc kẹt trong câu Thời An nói thích cô ấy, không thoát ra được, cả người cứng đờ, "Dì không biết, dì thật sự không biết gì hết."

Cô ấy thế mà lại không nhìn thấy.

Lượng tin tức trong tối nay quá lỡn, Thời An cười tự giễu nói: "Ông trời quen trêu ngươi, chuyện này kịch tính thật đấy."

Bình tĩnh lại, Cố Thiên Quân nói: "Con không đùa?"

"Đương nhiên là không." Thời An nhìn cô ấy, mắt ngấn lệ, "10 năm qua, dì là tia hi vọng duy nhất trong cuộc đời con, con có một ước mơ hão huyền, đó là cũng muốn trở thành hi vọng của dì trong tương lai."

Cố Thiên Quân: "Dì..."

Thời An ngắt lời cô ấy, "Dì đừng vội từ chối con, con nói những lời này không phải vì muốn ép dì, con chỉ muốn nói cho dì biết, nếu dì không muốn tiếp tục cuộc sống một mình nữa thì có thể ngoảnh lại nhìn con được không, con sẽ luôn đợi dì."

Không cảm động thì là giả, không rung động cũng là giả, nhưng Cố Thiên Quân không dũng cảm như Thời An, cô ấy cảnh cáo chính mình, không được đến gần Thời An, cũng không được đi về Thời An.

Nhưng giây tiếp theo, Thời An nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, dùng mọi dịu dàng nói ra, "Trước kia dì bảo vệ con, bây giờ dì có thể cho con một cơ hội, sau này chuyển thành con bảo vệ dì được không? Cố Thiên Quân, con yêu dì."

Cố Thiên Quân không kìm nén được nữa, cô ấy khóc trong vòng tay Thời An, từ âm thầm rơi lệ đến phát ra tiếng khóc kiềm chế, ẩn nhẫn, cô ấy cuối cùng cũng giơ tay lên, ôm lại Thời An, ôm cô thật chặt, khóc lớn.

Thời An không biết vì sao cô ấy khóc, cũng không biết vì sao cô ấy lại run rẩy đến thế. Khi móng tay Cố Thiên Quân ghim vào da thịt sau lưng cô, Thời An rên rỉ rồi khẩn trương nói: "Là con gây áp lực cho dì, hay là con dọa dì sợ?"

Cố Thiên Quân không nói gì, cô ấy không ngừng lắc đầu.

Thời An: "Hả?" Hai tay trượt đến ngang eo Cố Thiên Quân, đang định đẩy cô ấy ra thì Cố Thiên Quân ổn định lại nức nở trong giọng nói, khản đặc: "Đừng nhìn dì, cho dì 2 phút, dì bình tĩnh lại một lát."

Thời An: "Được."

Quyền quyết định thuộc về Cố Thiên Quân.

Cố ấy biết rõ, cô ấy rất lưu luyến cái ôm của Thời An, cô ấy không muốn để cô đi, tuy nhiên, cô ấy yêu Thời An, nhưng lại không thể ở bên cô.

Cố Thiên Quân không thể vượt qua rào cản trong lòng. Cuối cùng, cô ấy đẩy Thời An ra, quay lưng lại.

Thời An thấy cô ấy cúi đầu, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng lau nước mắt, khi Cố Thiên Quân hơi ngẩng đầu, hít thở sâu, Thời An mới muộn màng nhận ra, Cố Thiên Quân không muốn giao phó nước mắt và sự mỏng manh của mình cho cô.

Vô vọng.

Lâu sau, Cố Thiên Quân mới lên tiếng, "Dì không cần ai bảo vệ hết."

Thời An đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô kiên nhẫn hứa hẹn với cô ấy, "Con đợi được, 10 năm, 20 năm, thậm chí cả một đời, con đều sẵn lòng."

Đôi môi Cố Thiên Quân run rẩy, "Đừng ngốc nghếch."

Thời An: "Ngốc cũng được, điên cũng được, con yêu dì, có lẽ bây giờ dì không tin tưởng tình yêu con dành cho dì, vậy thì hãy để thời gian chứng mình, còn dì, dì có yêu con không?"

Thật lâu sau, Cố Thiên Quân quay người, vẻ lạnh lùng ngập tràn trong mắt cô ấy, "Con đừng đợi dì, dì không cần, đừng làm lỡ chính mình, con đi đi, dì không yêu con, dì vĩnh viễn... sẽ không thể yêu con."

Nội tâm dù mạnh mẽ đến mấy thì cũng sẽ bị lời này làm tổn thương, Thời An cười khổ, "Cho con biết lý do được không?"

Cố Thiên Quân: "Không có lý do."

Câu này trực tiếp khiến Thời An bật khóc, cô quên mất lời dặn của chính mình, nói những lời từ tận đáy lòng: "Tại sao chút hi vọng thôi cũng không cho con, dù là lừa dối con cũng được mà."

Cố Thiên Quân rất muốn lau nước mắt cho Thời An, nhưng cô ấy nhất quyết nhẫn nhịn, tiếp tục lạnh lùng nói, "Tại sao dì phải cho con hi vọng, chúng ta là quan hệ gì?"

Con tim tan nát, Thời An vẫn mỉm cười, "Dì đừng giận, được không, nếu dì không muốn nhìn thấy con thì con sẽ đi ngay bây giờ, dì đừng không vui, con không muốn dì không vui."

Nói những lời tổn thương gây nghiện, Cố Thiên Quân đè nén cơn cuồng loạn trogn cổ họng, khi hai chữ nóng lòng chạy ra khỏi miệng cô ấy, vừa khản vừa đặc, "Cút ngay."

Tựa sét đánh ngang tai.

Mặt Thời An đỏ bừng trong phút chốc, xấu hổ có, tủi thân có. Đây không phải là lúc nên từng bước áp sát, cô vẫn đang cười, "Con sẽ không bỏ cuộc đâu."

Cố Thiên Quân: "Cút."

Thời An không khóc, khóc vô ích.

Cô càng cười tươi hơn, "Con cho dì thời gian, mấy ngày nữa con sẽ lại đến thăm dì."

Cố Thiên Quân: "Cút."

Nụ cười bắt đầu cứng đờ, Thời An bước ra ngoài, khi đẩy cửa, cô nói: "Chiếc váy này không đẹp, sau này con sẽ không mặc nữa."

Cố Thiên Quân cao giọng, cô ấy gần như hét lên: "Cút, cút ngay cho tôi."

Thân hình Thời An lắc lư, khẽ khàng đóng cửa lại, ngay cả như vậy, cô vẫn không nỡ trách Cố Thiên Quân, cô chỉ hơi buồn, chỉ hơi hơi thôi.

Thời An tự nhủ, chẳng có gì to tát, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đừng nhụt chí, cô cứ cười mãi, nhưng khi thang máy đi xuống, cô cũng không muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa, khóc lóc thảm thiết.

Tình yêu nồng nàn này, đã dọa sợ Cố Thiên Quân.

Hỏng rồi.

Thời An không biết tiếp theo nên làm những gì, cô không còn nghĩ ra được bất kỳ ý tưởng nào nữa, trong tâm trí đều là những tiếng cút của Cố Thiên Quân cùng ánh mắt kháng cự của cô ấy.

Thời An chậm chạp rảo bước.

Màu đỏ rực lửa này đã biến thành màu sắc khiến tình yêu trở thành gánh nặng, lại chứng kiến bọn họ hiểu lầm thêm một lần nữa.

Trong lòng mệt mỏi, Thời An nói: "Con muốn về nhà ngủ một giấc, ngày mai, con sẽ tiếp tục yêu dì."

Cố Thiên Quân, đợi con.

*

2 giờ sáng.

Cố Thiên Quân quỳ trước mộ người nhà Thời An, cô ấy thảm hại không chịu nổi, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, thiếu chút nữa là em đã đổ gục, xin lỗi, em xin lỗi mọi người."

Cố Thiên Quân vừa nói, vừa dập đầu.

Trán cô ấy đã tím bầm, nhưng vẫn đang sám hối, "Phụ lòng tin của mọi người, em xin lỗi, cô ấy là bảo bối của gia đình mọi người, em không nên nặng lời làm tổn thương cô ấy, em xin lỗi."

"Cô ấy quá quyến rũ, cô ấy quá tốt, em sợ sẽ không thể tiếp tục giả vờ được nữa, em sợ em sẽ không kiên trì được, em không dám ở lại đây nữa."

"Thầy ơi, ân tình của thầy em không dám quên, nếu như thầy vẫn còn đây, nhất định cũng sẽ thất vọng về em, nhưng thầy yên tâm, em biết sai rồi, em sẽ không có bất kỳ suy nghĩ quá giới hạn nào nữa, em sẽ đi thật xa, sẽ không xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."

"Thầy, con sẽ nghe lời thầy, trở thành một bác sĩ giỏi, gần đây bệnh viện đang tuyển chon nhân viên cho đội y tế hỗ trợ châu Phi, em muốn thử, em biết, thầy sẽ ủng hộ em."

"Xin lỗi, thầy."

"Xin lỗi, anh, chị."

"Xin lỗi, Thời An."

Tôi sẽ dùng những gì tôi đã học được trong suốt cuộc đời mình để bù đắp những lỗi lầm tôi đã mắc phải:

Một: Nghĩ tới chuyện thiếu đứng đắn.

Hai: Hổ thẹn với thầy, anh, chị, và cô ấy.

Ba: Yêu người không nên yêu.

Gió thổi lay ngọn cỏ trên mộ, giống như đang tranh cãi gì đó.

Vô ích thôi.

Mọi chuyện đã rồi.