Hai tháng trước——
Một buổi chiều nọ, Cố Thiên Quân nhung nhớ đến không dằn lòng được, mở tài khoản Weibo đã lâu không vào của Kiều Dữ, cô ấy muốn nhìn Thời An, may thay, gần như toàn bộ bài đăng của Kiều Dữ đều liên quan tới Thời An.
Càng lướt xuống, Cố Thiên Quân càng buồn.
Những ngày tháng họ sớm chiều bên nhau, đã không còn nhớ rõ nữa. Thời An của bây giờ, nhất cử nhất động đều quyến rũ, nhưng lại khiến cô ấy cảm thấy xa lạ, cô ấy không thể nhìn thấy hòn đảo màu hoa hồng nữa.
Cô ấy vô vị nên xem gì cũng thấy vô vị.
Càng xem, con tim càng mệt mỏi, không muốn xem nữa.
Vì giây trước đó, tấm ảnh Kiều Dữ kéo cổ áo Thời An lọt vào tầm mắt, đôi mắt trong veo của cô ấy bắt đầu vẩn đục, trái tim chìm xuống, cô ấy lại ngắm khuôn mặt Thời An 99 lần.
Sau đó, Cố Thiên Quân bỏ điện thoại xuống, cô ấy ngậm một viên kẹo vị bạc hà, uống một ngụm nước, khi toàn thân run rẩy, một dòng nước mắt rơi.
Cô ấy bình tĩnh lau nước mắt, đồng thời tự nhủ, "Bây giờ mình cần ra ngoài hít thở không khí."
Lái xe mà không có điểm đến, đi qua con ngõ hẹp, những tờ thông báo tìm nước được dán trên bức tường cũ kỹ ố vàng, đều là những chàng trai, cô gái trẻ tuổi, rất nhiều, rất bắt mắt.
Cố Thiên Quân xuống xe, chụp từng tờ một, không bỏ lỡ tờ nào, cô ấy không nỡ để những đứa trẻ đó không tìm được đường về nhà, tuy rằng sức yếu, nhưng tấm lòng muốn cứu giúp muôn dân của cô ấy, vẫn giống như trước.
Cố Thiên Quân là một người tốt, là một bác sĩ tốt.
Nhưng cô ấy không nghĩ vậy.
Một bước sai, vạn dặm sai.
Lên xe, lái ra khỏi con hẻm nhỏ.
Cố Thiên Quân đi đến ba nơi, nơi đầu tiên, trường tiểu học của Thời An, nơi thứ hai, trường cấp hai của Thời An, nơi thứ ba, trường cấp ba của Thời An. Thời gian giao thoa, cũng coi như là đã gặp mặt.
Gò má lạnh buốt, gió thổi nước mắt rơi.
Cố Thiên Quân ngẩng đầu, hai mắt nóng bừng.
20 phút trước, cô ấy tán gẫu với chú Dương vài câu, nếu như làm lại, cô ấy chắc chắn sẽ không đến đây, nếu không thì làm sao cô ấy biết được——
Hôm ấy, Thời An đã đến trường, gặp chú Dương, mặc chiếc áo gió ngầu ngầu; hôm ấy, nhìn nhau từ xa, cô ấy đã rung động.
Cố Thiên Quân vẻ mặt lơ đãng lên xe ngồi, một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên trái tim cô ấy, cô ấy bịt tai lại, cho rằng như vậy thì sẽ không nghe được những lời hoang đường tiếp theo, "Mình đã rung động trước Thời An, mình... thích... Thời An."
Không, không được.
Không trốn tránh được nữa rồi.
Khi sự thật không dám chấp nhận hiện ra trước mắt, sau khi trốn tránh, Cố Thiên Quân rất bình tĩnh mà chấp nhận, cô ấy không muốn tự lừa dối chính mình thêm nữa, không có cách nào khiến bản thân không rung động trong thời gian ngắn, thì hãy phó mặc hết thảy cho thời gian.
Tình yêu cuối cùng sẽ trở về với cát bụi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Nhưng người sống trong tự trách, sẽ không hạnh phúc.
Ẩn nhẫn đến một mức độ nhất định, tích tụ đến khi sắp tràn, nó sẽ giáng một đòn chí mạng lên con người, thúc giục, sai bảo con người làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, bây giờ Cố Thiên Quân mới giác ngộ: Tình yêu có giết cũng không chết.
Thứ có thể giết chết, là sức nhẫn nại.
Dấu vân tay của cô, rơi trên thành ly, rơi trên điếu thuốc thành cho phái nữ dài mảnh, từng hơi thơ của cô, đều rất nặng nề, đều xen lãn dục vọng, con người ta ai cũng muốn chạy về phía người mình yêu, cô ấy là một người phụ nữ bình thường, cô ấy cũng muốn.
Nhưng cô ấy dường như bị mắt kẹt trong mạng nhện chằng chịt, đông tây nam bắc đều không có lối ra, dù có đi đâu cũng không đúng hướng, khi cô ấy ngừng vùng vẫy, cô ấy nhìn thấy bốn chữ lớn: Chính kỷ thủ đức [1]
[1] Chính kỷ thủ đức: Sống ngay thẳng, giữ đạo đức
Thức tỉnh rồi.
Cô ấy cười khổ, "Vừa rồi là phát điên thôi."
Thượng đế rất công bằng, sẽ không rộng lượng với kẻ xằng bậy.
Vì vậy, cô ấy không còn vui vẻ nữa.
Thoát ra khỏi vòng xoáy hồi ức, hiện tại, Cố Thiên Quân đang nhìn bức ảnh hai người chụp cùng nhau, Thời An ngạo nghễ và xinh đẹp khiến trong cô ấy như lửa đốt, cô ấy nghĩ: Mình biết mình tội ác tày trời, nhưng mình không tự cứu được chính mình.
Thời An rất hạnh phúc.
Mình nên giải quyết tình yêu của mình như thế nào đây?
Lúc này, ma xui quỷ khiến Cố Thiên Quân mở WeChat ra, kéo Thời An ra khỏi danh sách đen, tựa như chỉ vậy, cô ấy mới có thể nhắc nhở chính mình rằng, Thời An đã từng khiêu vũ với cô ấy.
Bọn họ.
Đã từng có những kỷ niệm đẹp, cũng từng có một ngôi nhà.
*
Khi Thời An rời khỏi tiệc rượu, uống không ít rượu, không say, chỉ hơi ngà ngà.
Không bắt xe, cô men theo dọc con phố, mua một cây kẹo bông ở chỗ ông cụ tóc hoa râm, đưa đến vành môi ngậm một miếng, cô ấy thích đồ ngọt, đặc biệt là vị ngọt ngấy này.
Muốn tìm một người để chia sẻ niềm vui.
Nghĩ vậy, Thời An bèn mở giao diện trò chuyện với Cố Thiên Quân, chụp một tấm ảnh với kẹo bông, nhưng internet ở đây không tốt, vẫn đang tải, chưa gửi đi.
Thời An không bận tâm, cô bỏ điện thoại lại vào túi.
Lúc này, cô nghe thấy giọng của Kiều Dữ truyền tới từ phía sau, "Thời An."
Thời An quay lại, khi Kiều Dữ đi về phía cô, cô nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Có vẻ như Kiều Dữ uống khá nhiều, "Cậu phải đi rồi à?"
Thời An: "Đúng, vừa rồi không thấy cậu nên gửi tin nhắn cho cậu rồi đó, cậu chưa đọc hả?"
Đi tới trước mặt Thời An, Kiều Dữ nắm lấy cổ tay Thời An, cô nàng như vừa mới khóc, trong giọng nói có tiếng nức nở yếu ớt, "Mình thấy rồi, nhưng cậu đừng đi có được không?"
Thời An sững sờ, "Muộn rồi, mình nên về."
Tay kia của Kiều Dữ cũng nâng lên, siết chặt tay Thời An, "Cậu... Ở lại với mình có được không?"
Thời An khó xử, "Mình vẫn nên về nhà, không có chỗ ngủ."
Kiều Dữ mím môi, mắt cô nàng đỏ ngầu, đôi môi hé rồi lại thôi, cuối cùng, vẫn nói ra những lời khiến cô nàng đánh mất hết tự trọng, "Đi khách sạn ngủ, cậu muốn làm gì mình cũng được, mình sẽ làm vừa lòng cậu, khiến cậu vui vẻ."
Ám thị lộ liệu như vậy, Thời An đương nhiên nghe hiểu, cô tách tay Kiều Dữ ra, cau mày nói: "Cậu say rồi, mình sẽ coi như cậu chưa nói gì."
Có lòng mời, nhưng lại bị từ chối.
Kiều Dữ cảm thấy mất mặt vô cùng, là nhất thời bốc đồng, nhưng cô nàng không hối hận, cô nàng nói: "Mình biết trong lòng cậu không có mình, cậu cũng không yêu mình, thế nhưng, coi như là giải quyết nhu cầu sinh lý thôi cũng không được sao, Thời An, rốt cuộc là vì cậu không ham muốn, hay là vì mình căn bản không lọt nổi vào mắt cậu?"
Thời An lắc đầu, "Kiều Dức, chuyện này, mình chỉ có thể làm với người mình yêu." Dừng lại vài giây, cô lại nói: "Cậu rất tốt, mình cũng biết cậu tốt với mình, nhưng mình chỉ yêu dì ấy, mình thật sự không có cách nào yêu thêm ai khác, xin lỗi cậu."
Kiều Dữ cúi đầu rất thập, cô nàng gật đầu lia lịa.
Khi nghe tiếng bước chân của Thời An ngày một xa, cô nàng mới ngẩng đầu. Sau đó, đau đớn bật khóc, thể diện cũng không cần nhưng Thời An vẫn không muốn cô.
Vừa nãy——
Khi Kiều Dữ đang xem Weibo thì phát hiện một bí mật có liên quan đến Cố Thiên Quân, cô nàng sợ, sợ tương lai không còn lâu nữa, sẽ hoàn toàn đánh mất Thời An, dù chưa bao giờ có được cô, nhưng cô nàng hết cách rồi, cô nàng yêu Thời An, cô nàng không nỡ để cô đi.
Dù biết họ không khả năng, nhưng Kiều Dữ vẫn không thể hào phóng nói cho Thời An: Cậu yêu dì ấy, dì ấy cũng yêu cậu, tình yêu giữa hai người là từ hai phía.
Kiều Dữ cần thời gian, cô nàng muốn bình tĩnh lại, nhốt mình trong phòng, cũng nhốt bí mật này lại, nhưng, trên đời này, không ai biết nhiều hơn cô nàng.
Đều là ý trời, ý trời khó trái.
*
Sau khi về đến nhà, Thời An rất mệt mỏi, cô trực tiếp ngã trên sô pha, những lời của Kiều Dữ, vẫn ít nhiều ảnh hưởng tới tâm trạng cô, vì cô thật sự quý trọng người bạn này.
Thở dài.
Thời An mở điện thoại lên, màn hình vẫn dừng lại ở giao diện trò chuyện với Cố Thiên Quân, giây tiếp theo, cô nhìn bức ảnh đã được gửi thành công, giữa tiếng tim đập kịch liệt, choáng váng.
Chuyện gì thế này!
Thời An gửi một dòng "Dì Cố", nhưng lần này, cô ấy nhìn thấy dấu chấm đỏ nhỏ.
Vì quá kích đồng, hai tay đều đang run rẩy.
Thời An hít thật sâu, vỗ ngực hai lần, cô cảm thấy có hi vọng, đã đến lúc phải làm chút gì đó, trước đây cô bảo sao nghe vậy, nhưng bây giờ, cô theo phái hành động.
Nỗ lực cải thiện bản thân, không phải vì khoảnh khắc này sao?
Nhưng không vội, cô bình tĩnh phân tích——
Tin nhắn đã được gửi đi, là vì dì Cố đã kéo mình ra khỏi danh sách đen, tại sao dì y lại làm vậy?
Một: Là vì muốn hòa hoãn mối quan hệ với mình. Hai: Vì tìm mình có việc. Nghĩ vô liêm sỉ lên chút, ba: Dì ấy nhớ mình.
Đại não vận hành nhanh nhẹn.
Sau khi dì Cố phát hiện mình nói chuyện với dì ấy thì lại chặn mình, từ đó bỏ qua suy đoán một và hai, vậy bây giờ, nguyên nhân khả thi nhất là dì ấy nhớ mình.
Thời An bật cười.
Vậy tại sao dì ấy lại chặn mình tiếp?
Kết hợp với suy luận trước đó, là vì... dì ấy nhớ mình, nhưng dì ấy không muốn mình biết dì ấy đang nhớ mình, tại sao chứ? Vì không muốn liên lạc với mình nữa ư?
Thời An nghĩ đến đau đầu, không nghĩ nữa.
Dù sao thì cô cũng đã biết được hai thứ:
Một: Cố Thiên Quân nhớ cô.
Hai: Cố Thiên Quân không muốn liên lạc với cô.
Lúc này, Thời An lại ngẫm lại trong đầu những lời Cố Thiên Nhiên đã nói với cô, sau khi cô cân nhắc kỹ lưỡng trong lòng, thận trọng đưa ra một quyết định: Bây giờ mình đã có đủ tư cách để theo đuổi dì Cố rồi.
Trước khi hành động, cô nhắc nhở chính mình:
Một: Khiêm tốn, bình tĩnh, tiến hành tuần tự.
Hai: Nhớ phải bình đẳng, suy nghĩ trước khi nói.
Ba: Chuẩn bị sẵn sàng trước việc bị từ chối hàng trăm triệu lần.
Bốn: Biết tiến biết lùi, không được dọa sợ dì ấy.
Nụ cười trên khóe môi không tắt được, Thời An lấy ra một cuốn sổ, viết ở trang đầu tiên: 《Ghi chép cưa đổ dì Cố》
Lật sang trang thứ hai, cô viết tiếp——
Bốn việc cần làm hôm nay:
Một: Rèn sắt khi còn nóng, đi tìm dì Cố.
Hai: Mặc kệ giả vờ đáng thương hay yếu đuối thì cũng phải vào được nhà cô ấy.
Ba: Bù đắp những tiếc nuối trước kia, trực tiếp tỏ tình với cô ấy.
Bốn: Nếu may mắn, không bị đuổi ra ngoài thì trình bày cho cô ấy diễn biến tâm lý khi thích cô ấy, quan trọng là phải giải thích lý do xa lánh cô ấy.
Đóng sổ lại, Thời An xoa xoa lòng bàn tay.
Đứng trước gương soi, trang điểm cẩn thận, khi tô son, cô đột nhiên nhớ ra, cô đã quên mất một chuyện quan trọng, Cố Thiên Quân vẫn còn độc thân chứ?
Xem giờ, Cố Thiên Nhiên là cú đêm, chắc chắn vẫn chưa ngủ, Thời An sốt ruột, gọi điện cho cô nàng, "Dì Thiên Nhiên, con có chuyện gấp hỏi dì."
Cố Thiên Nhiên: "Nói."
Thời An: "Con mãi mà chưa hỏi dì, dì Cố có đang độc thân không, cô ấy và cô Trình vẫn đang ở bên nhau à?"
Cố Thiên Nhiên nghi hoặc hỏi: "Ai bảo con bọn họ ở bên nhau?
Không biết là vì kinh ngạc hay gì, giọng nói Thời An choáng váng, "Tự con phát hiện, lẽ nào là con hiểu lầm?"
Cố Thiên Nhiên bó tay, "Nhìn thế nào mà ra được vậy, chị dì chỉ từng có My Khê là bạn gái, chị ấy độc thân bao nhiêu năm trời rồi, con đừng có bịa đặt dì chị."
Thời An trực tiếp cười thành tiếng, "Vậy thì tốt quá rồi."
Cố Thiên Nhiên: "Tốt chỗ nào, phải rồi, con hỏi dì chuyện này làm gì?"
Thời An thật thật nói, "Dì Thiên Nhiên, thật ra người con thích không phải cô giáo mà là dì Cố, xin lỗi dì nha, lúc đó nhát gan, nói dối dì."
Cố Thiên Nhiên: "Dì biết từ lâu rồi."
Thời An: "Con dễ dàng bị lộ tẩy vậy sao?"
Cố Thiên Nhiên: "Cũng biết mình biết ta đấy."
Cười hai tiếng, cô nàng nghiêm túc nói: "Ý con là, quyết định theo đuổi tình yêu rồi đấy à?"
Thời An: "Đúng vậy."
Cố Thiên Nhiên: "Vậy chúc con thành công."
Thời An: "Trộm vía lời của dì vậy."