Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 8: 8: Giữa chúng ta không phải quan hệ nhận nuôi và được nhận nuôi




Cố Thiên Quân dụi mắt, nghẹn ngào đến khó thở, chiếc vô lăng bị siết chặt ướt đẫm mồ hôi, lần đầu tiên, trong lòng cô ấy xuất hiện một cảm giác lo âu sâu thẳm, cô ấy không dám đưa tay cho những người cô độc, cô ấy không đủ tự tin để cho rằng mình có thể cứu rỗi Thời An, cũng không cho rằng bản thân có đủ khả năng để ngăn cản Thời An khỏi những sự oan ức.

Sau khi suy ngẫm, Cố Thiên Quân phát hiện rằng cô ấy căn bản không có cách nào để cân bằng mối quan hệ giữa Thời An và Thẩm My Khê, cô ấy cũng không thể thoát khỏi hiện trạng một trong hai người tất yếu sẽ có một người bị bỏ mặc.

Cố Thiên Quân không phải người đặt tình yêu lên hàng đầu, cô ấy và Thẩm My Khê yêu nhau, đơn thuần là bởi ánh nắng ban mai của hôm ấy rất đẹp, tâm trạng của cô ấy rất tốt, ngước mắt, nhìn thấy người ở phía đối diện cười rất tươi tắn, vậy là hai người họ ở bên nhau.

Hồi tưởng lại, có lẽ còn thiếu một bức thư tình, tình yêu của họ đến quá vội vã, bắt đầu không rõ ràng, hiện tại cũng không thể tùy ý chấm dứt.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Thiên Quân sáng tỏ hơn nhiều, cục diện rối rắm này là do chính bản thân cô gây ra, chớ nên liên lụy tới Thời An vô tội, cô ấy quả quyết quay đầu, lái đến chỗ Thời An rồi dừng xe.

Mùa thu không thiếu lá rụng, từng phiến lá rơi xuống, không một phiến nào rơi trên người Thời An nhưng lại rơi trên xe rất nhiều.

Thời An ngẩng đầu, con tim run lên, cả thể xác lẫn tinh thần đều vì nhìn thấy Cố Thiên Quân mà vui sướng, nhưng nó không nói nhiều, không đáng yêu như những đứa trẻ khác, lần đầu tiên, nó vô cùng chán ghét tính cách hướng nội của chính mình.

Nó liếc nhìn Cố Thiên Quân, rất nhanh liền cụp mi mắt, thấp giọng gọi: "Dì Cố."

Bộ dáng thận trọng, dè dặt này, xuyên thẳng qua tâm can Cố Thiên Quân, hô hấp của Cố Thiên Quân hơi ngưng động, ngồi xuống, ôm lấy eo Thời An, khẽ khàng kéo về trước, ôm nó vào lòng.

Thời An thuận theo tự nhiên gác cằm lên vai Cố Thiên Quân, nó không chịu được sự im ắng như vậy, nó biết lúc này ấn đường của Cố Thiên Quân nhất định đang nhíu chặt, nó định giơ tay phải lên mấy lần, cuối cùng đều thất bại, nó vẫn là đồ nhát cáy không có lòng dũng cảm.

Ngữ khí trò chuyện của Cố Thiên Quân vô cùng dịu dàng, "An An, dì không có ý quở trách con, nhưng sau này con đừng chạy ra ngoài một mình, đừng để dì không tìm thấy con nữa, dì thật sự rất lo cho con đấy."

Ngón tay Thời An khảm vào lòng bàn tay, "Con xin lỗi dì Cố."

Nếu Thời An là một phiến là không có sức sống, thì Cố Thiên Quân là tia sáng trong thế giới cắn cỗi của nó, nằm trong tầm với, không giữ được nhưng vẫn muốn liều mạng níu kéo.

Thời An biết, nó không giống những đứa trẻ khác, thật ra nếu cố gắng, cũng có thể giống, tiền đề là Cố Thiên Quân phải ở cạnh nó, dẫu cho có hơi ích kỷ, nhưng nó chỉ muốn ở bên cạnh Cố Thiên Quân, níu kéo cảm giác không thể níu giữ.

Mái tóc dài của Cố Thiên Quân tung bay trong gió, khi sợi tóc khẽ lướt qua má Thời An, có chút ngứa, lại có chút thoải mái khó tả.

Thời An mím môi, "Dì Cố, con sắp muộn rồi."

Cố Thiên Quân vỗ lưng an ủi Thời An, vừa đứng dậy vừa nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng mỉm cười.

Thời An rơi vào đôi mắt xinh đẹp của Cố Thiên Quân, cười ngốc theo, nó nắm lấy cổ tay Cố Thiên Quân, lắc nhẹ hai cái, "Dì đang cười gì thế?"

Cố Thiên Quân nhéo mặt Thời An, phì cười: "Con đấy."

Đầu Thời An hơi nghiêng, "Con làm sao ạ?"

Cố Thiên Quân chỉ vào đồng hồ, lời nói bất lực chất chứa cưng chiều, "Dì cũng muộn rồi, con nói xem nên làm thế nào?"

Thời An nôn nóng: "Vậy chúng ta mau đi thôi."

"Đợi chút."

Cố Thiên Quân lấy điện thoại ra, gọi điện cho chủ nhiệm xin nghỉ trước, sau đó cô ấy tìm số điện thoại của cô giáo chủ nhiệm Thời An trong danh bạ, gọi đi.

Trong lúc chờ cuộc gọi được kết nối, Cố Thiên Quân kéo Thời An đi về phía xe, cho Thời An lên xe trước, Thời An nghe lời thắt dây an toàn, ánh mắt không rời khỏi Cố Thiên Quân một giây nào, nhìn mãi nhìn mãi, tay của cô ấy khựng lại.

Cố Thiên Quân có gì đó không ổn.

Dường như Cố Thiên Quân liếc nhìn Thời An, sau đó đi về phía cây phong vài bước, nhưng sống lưng thẳng tắp của cô ấy lại cứng đờ.

Thời An nhìn qua, ngay cả gương mặt của Cố Thiên Quân cũng không thấy được.

Trực giác của Thời An không sai.

Cố Thiên Quân nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, có lẽ là do tâm trạng rất tệ, mấy phiến lá mà cô ấy nhìn chằm chằm cũng đều là lá rách.

Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu Tô Nhiên kích động: "Thiên Quân, là em sao?"

Ánh mắt Cố Thiên Quân tối sầm, "Ừ."

Chuyện chính còn chưa nói, không thể cúp điện thoại, Cố Thiên Quân muốn nhất cổ tá khí [1] nói cho xong, Tô Nhiên lên tiếng trước: "Sao em lại có số điện thoại của chị?"

[1] Nhất cổ tá khí: Nhân lúc đang hăng hái, làm một mạch cho xong việc

"Em là phụ huynh của Thời An, sáng nay có chút chuyện, bây giờ em vừa xử lý xong, phải mất một lúc em mới đưa Thời An tới trường được, nên có lẽ Thời An sẽ đến muộn."

Tô Nhiên mới tiếp nhận lớp này không lâu, Thời An hướng nội, không thích nói chuyện, không phải đứa trẻ thu hút quá nhiều sự chú ý, thậm chí Tô Nhiên còn không có ấn tượng quá sâu sắc đối với Thời An, hình như cô nàng vẫn luôn không để ý tới cô bé này.

Cô nàng chột dạ hỏi: "Thời An là con em?"

"Người thân của em."

Người thân là sao? Tô Nhiên muốn hỏi nhưng lại không thể hỏi.

"Chị biết rồi, em không cần vội, lái xe chậm thôi, chú ý an toàn."

"Ừ." Cố Thiên Quân khẽ cau mày, cúp điện thoại.

Những ký ức hỗn loạn khiến đầu Cố Thiên Quân nặng trĩu, cô ấy buồn bực quay người lại, nhìn thấy nửa cái đầu của Thời An ló ra khỏi cửa sổ đang đóng hờ, cô ấy lập tức không còn buồn bực nữa.

Nụ cười của Thời An sẽ khiến tâm trạng Cố Thiên Quân vui vẻ.

Cố Thiên Quân mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, cô ấy đi đến trước xe, cánh tay thoải mái tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt đảo nửa vòng trên gương mặt Thời An, cô ấy cúi người ghé vào tai Thời An nói: "Con đang nghe lén hả?"

Lông mi Thời An run run, nó xoa chóp mũi, "Con không có."

"Ồ, thôi được." Cố Thiên Quân đứng thẳng người.

Thời An khoanh hai tay, nhiều lần hồi tưởng cảnh tượng Cố Thiên Quân nói bên tai nó vừa rồi, đang nghĩ, nó cười lộ ra hàm răng nhỏ đều như hạt bắp.

Cố Thiên Quân mở cửa xe, nhìn thấy Thời An đang cười ngờ nghệch, cô ấy đưa tay gõ vào đầu Thời An.

"Đang nghĩ cái gì mà cười vui thế?"

Cố Thiên Quân thắt dây an toàn, khởi động xe.

Thời An úp úp mở mở nói: "Con đang nghĩ, dì thật là một người tốt."

"Từ đâu mà con nhìn ra dì là người tốt?"

Thời An cúi đầu, vừa gảy ngón tay vừa nói: "Vì dì sẵn lòng nhận nuôi con."

Giọng nói của Thời An rất nhẽ, giống như tảng đá khuấy động mặt nước tĩnh lặng, cứng rắn khiến trái tim Cố Thiên Quân nhói đau.

"An An, con nghe này, từ trước đến nay, giữa chúng ta không phải quan hệ nhận nuôi và được nhận nuôi, chúng ta đồng hành bên nhau, dì ở bên con, con ở bên dì."

Thời An cảm động gật đầu, "Con biết rồi, dì Cố."

Nó suy nghĩ một lát rồi lại vụng về hỏi: "Có phải dì rất thích dì Thẩm không?"

Biểu cảm của Cố Thiên Quân lộ ra vẻ kỳ quái, sau khi chuyển về nét xinh đẹp, cô ấy hỏi: "Sao vậy?"

Cố Thiên Quân biết Thời An nhạy cảm, còn tưởng rằng nó đã nhìn ra manh mối, trong lòng Cố Thiên Quân rất bất an, không biết rằng suy nghĩ của Thời An vẫn chỉ là của một đứa trẻ, Thời An loay hoay hồi lâu với chiếc khóa kéo trên đồng phục, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Nếu dì thích dì Thẩm thì con cũng sẽ thử thích dì ấy."

Sau khi ngẫm nghĩ, Cố Thiên Quân nói: "Con là một con người độc lập, con có cá tính của mình, không cần phải vì người khác mà làm điều mình không thích, thích người mình không thích."

Thời An lén nhìn Cố Thiên Quân, kiên định nói: "Con mặc kệ, miễn là người dì thích, con cũng sẽ thích."

Cố Thiên Quân không nói tiếp nữa, cô ấy đã hiểu hết.

Thời An yêu ai yêu cả đường đi lối về, nó là đứa trẻ hiểu chuyện nhất.

Họ trò chuyện suốt dọc đường, chiếc xe rất nhanh đã chạy tới cổng trường, Cố Thiên Quân chu đáo tháo dây an toàn cho Thời An, dặn dò: "Qua đường lớn phải cẩn thận."

Thời An vừa xuống xe, vừa quay đầu mỉm cười với Cố Thiên Quân, "Con biết rồi."

Thời An vừa bước xuống xe đã va vào lòng ai đó, nó ngảng đầu, lắp bắp: "Cô... Cô giáo."

Tô Nhiên vỗ vai Thời An, "Mau về lớp đi, nếu đi nhanh thì em vẫn kịp tiết đầu đó."

"Dạ."

Thời An đeo cặp đi về phía trước, đi được vài bước, nó lờ mờ nghe thấy giọng của Tô Nhiên nghẹn ngào gọi một tiếng Thiên Quân, nó đột nhiên quay đầu qua.