Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 54: 54: Chẳng còn gì để nói




Uống rượu ban đêm, sẽ say.

Cửa sổ xe trượt xuống, Cố Thiên Quân mỉm cười với Thời An, nhạt tựa như nước, "An An, lại đây."

Thời An trong lòng muốn từ chối, nhưng căn bản không thể khống chế được đôi chân, nó vứt rác trước sau đó đi đến bên cạnh xe.

Đợi Thời An bước tới, Cố Thiên Quân mở cửa xe, "Ở với dì một lát đi, chúng ta nói chuyện."

"Dạ." Thời An lên xe ngồi, nhìn về phía trước, vì nghiêng đầu sẽ là đôi môi đỏ, vả cả cổ áo rộng mở, không nên nhìn.

Thời An giữ nguyên một tư thế rất lâu, đến khi cổ đau nhức, Cố Thiên Quân nói: "Không muốn nhìn dì à?"

Thời An quay mặt qua, vội vàng đáp, "Không phải."

Cố Thiên Quân lắc đầu, ngón tay lướt nhẹ trên mặt Thời An, "Con lớn rồi."

Thời An không giỏi ăn nói, không biết nên nói gì.

Nhưng da mặt càng lúc càng nóng, gió lạnh cũng không thể giúp giảm nhiệt, nó cẩn thận cân nhắc câu chữ, nghiêm túc nói "Phi lễ chớ nhìn."

Cố Thiên Quân cúp mắt, nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt tời, "Cuối cùng thì vẫn là trẻ con." Tuy nói vậy, nhưng cô ấy vẫn đóng cúc lại.

Thời An: "Không còn nhỏ nữa."

Cố Thiên Quân: "Ừ, 15 tuổi rồi."

Đáy lòng cô ấy chua chát, năm ngón tay bóp chặt lon, "An An, bố mẹ con đã để lại tài sản cho con."

Khó thở, Thời An nói: "Con biết."

Nụ cười của Cố Thiên Quân mang chút xót xa, "Lì xì năm nay dì đưa cho con, hẳn là con vẫn chưa mở ra nhỉ?"

Thời An lắc đầu, "Con chưa xem."

Đôi mắt lạnh lùng, Cố Thiên Quân lại cầm một chai rượu khác lên, "Dì để thẻ ngân hàng vào trong đó, mật khẩu là sinh nhật con."

Thời An: "Dì Cố, ý dì là sao?"

Cố Thiên Quân vén sợi tóc rải rác trước mái, vẫn dịu dàng như trước kia, "Giữ giúp con nhiều năm vậy rồi, bây giờ chuyển thành tự con giữ."

Thời An tự dưng khó chịu, "Vâng."

Đôi môi Cố Thiên Quân bị rượu thấm ướt, ẩn chứa vẻ thần bí, "Vốn là muốn đợi con 18 tuổi mới đưa, không ngờ con lại lớn nhanh như vậy."

Thời An chỉ có thể phối hợp, "Đâu thể làm trẻ con mãi được."

Từng chữ nói ra, trong lòng lại đau thêm một chút, khi nói xong, cảm thấy chơ vơ, nó mới ngỡ ra, "Trong mỗi từng ngày tháng mờ nhạt, chúng ta dần dần bị tách thành dì và con".

Cố Thiên Quân: "Khá tốt."

Thời An: "Vâng."

Đêm khuya, lạnh hơn, trong xe bật máy sưởi, nhưng cái lạnh không phải trong thể xác, mà là trong tim.

Cố Thiên Quân thở dài một hơi, Thời An hiểu được nỗi buồn của cô ấy, nói thành lời, "Hôm nay là ngày dỗ của dì Thẩm."

Cố Thiên Quân: "Thì ra con vẫn nhớ."

Thời An: "Dạ."

Nhìn bia trong tay Cố Thiên Quân, nó hỏi, "Dì Cố, bia có vị gì?"

Cố Thiên Quân: "Thử không?"

Thời An gật đầu, nhận lấy chai bia đã vơi nửa mà Cố Thiên Quân đưa tới, nhấp một ngụm nhỏ, nó cau mày, "Không ngon."

Cố Thiên Quân khẽ cười, "Cũng được mà."

Sau đó, cô ấy thuận miệng nói, "Trước đây dì cũng không biết uống rượu, là My Khê dạy dì."

Thời An thận trọng, từ những chi tiết nhỏ nhặt, lờ mờ cảm thấy, quan hệ giữa họ không đơn giản, rất muốn hỏi cho rõ, đắn đo hồi lâu, nó lên tiếng. "Dì Cố, dì Thẩm... Là người yêu cũ của dì sao?"

Cố Thiên Quân thẳng thắn nói, "Ừ."

Cô ấy không định giấu giếm Thời An, trong quan điểm của cô ấy, tình yêu là bình đẳng, không có tình yêu nào là không thể nói.

Tim Thời An đập điên cuồng, "Dì còn thích dì ấy không?"

Giọng Cố Thiên Quân đều đều, êm tai nói, "Hết thích rồi, nhưng, thi thoảng nhớ tới chị ấy, dì rất áy náy, nhưng không phải vì tình yêu."

Thời An chăm chú lắng nghe, nó dò hỏi, "Không phải tình yêu thì là gì?"

Cố Thiên Quân: "Là tiếc nuối."

Tiếc nuối. Thời An vội quay đầu lại, "Dì Cố, con muốn hỏi dì một câu."

Cố Thiên Quân: "Con nói đi."

Thời An không giằng xé nữa, nó nóng lòng muốn nhận được đáp án, "Nếu, con nói nếu, con có tình cảm với một người, thì nên đánh giá như thể nào để biết tình cảm của con đối với người đó, có phải thích hay không?"

Cố Thiên Quân nghiêng đầu, "Con có người thích rồi à?"

Lòng bàn tay Thời An đổ đầy mồ hôi, "Dạ."

Chai bia tuột khỏi lòng bàn tay, bia bắn tung tóe khắp nơi, Cố Thiên Quân mặc kệ, chỉ nhìn Thời An, "Ở tuổi này, thích con trai là chuyện rất bình thường."

Nếu không phải con trai thì sao, nhưng Thời An không dám nói ra, nó cố chấp hỏi: "Dì Cố, dì vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của con."

Hít một hơi thật sâu, sau khi bình lĩnh lại, Cố Thiên Quân mới nói: "Thích là là quá trình cảm nhận được hỉ nộ ai lạc, dì nghĩ, nếu như cảm xúc biến động vì một người thì có lẽ đó chính là thích."

Thời An thầm nghĩ: Đều đúng.

Nó truy hỏi, "Vậy thì có thể một gậy đánh chết cảm giác thích không, ví dụ như không muốn thích người ta, thì có thể hết thích người ta luôn được không?"

Cố Thiên Quân: "Chỉ biết hỏi ngốc hỏi nghếch."

Cô ấy tựa vào lưng ghế, hơi cụp mắt, "An An, cứ nghe theo con tim mình, mọi quyết định của con, dì đều ủng hộ vô điều kiện."

Nói xong, Cố Thiên Quân nhắm mắt lại, từ từ thiếp đi, để lại Thời An một mình nghĩ ngơi lung tung.

Dì Cố, nếu như dì biết chân tướng, liệu dì vẫn sẽ nói vậy chứ, dì đừng nên mỉm cười với con nữa.

Càng nghĩ, càng lo lắng.

Hốc mắt Thời An ngấn lệ, nó không muốn biến thành cây, cũng chẳng muốn biến thành mây, càng không muốn, biến thành Cố Thiên Quân.

Không nên ước.

Thời An oán hận chính mình, nhân lúc Cố Thiên Quân đang say, lén lút nhìn cô ấy, nhìn dung mạo đẹp đẽ, đường nét tinh tế của cô ấy.

Không biết đã nhìn bao lâu, cho đến khi nước mắt rơi như mưa, Thời An lau nước mắt, đợi con tim bình tĩnh lại, nó đưa mắt nhìn về phương xa, cây kề cạnh cây, mây nối tiếp mây, nó ở bên Cố Thiên Quân.

Sự thân thuộc trong đêm nay, thật hiếm có, Cố Thiên Quân say rượu quấy phá, mà Thời An lại thích quấy phá.

Bỗng, Thời An cảm thấy thật cô quanh.

Bởi vì ngày mai, sẽ chỉ có một gốc cây, một đám mây, vả cả một Thời An cô độc.

Bọn họ, tách ra thì tách ra vậy.

Ngày hôm sau, Cố Thiên Quân mở mắt, cảm thấy toàn thân đau nhức, đang xoa lưng thì Thời An lên tiếng, "Dì tỉnh rồi."

Cố Thiên Quân: "Ừ."

Lại trở nên xa lạ, im lặng một lúc, Thời An mở cửa xe, "Về nhà tắm rửa đi."

"Ừ." Cố Thiên Quân xuống từ bên kia.

Đồng thời đóng cửa, hai người cách nhau một mét, sóng vai đi về nhà, như thể hai người trò chuyện thật nhiều vào đêm qua chẳng phải họ.

Thật trớ trêu, bắt đầu từ khi nào, chỉ khi có cồn thì mới có thể giúp họ giãi bày tâm sự, không cồn thì chẳng có gì để nói.

Quên đi, Cố Thiên Quân bước nhanh một bước, cô ấy không muốn xa cách khách sáo, cô ấy muốn quang minh chính đại.

Sau tất cả.

Đứa trẻ cuối cùng cũng sẽ trưởng thành, sẽ muốn rời xa cô ấy, dù là tương lai, hay hiện tại, đều không sao cả.

*

Tháng 3, khai giảng.

Thời An quay về khuôn viên trường, học kỳ này, trường có một số thay đổi, một tháng có một kỳ nghỉ.

Thời An vô cảm.

Nó miệt mài học tập, không chút lơ là, thiên phú không đủ, chỉ có thể kiên trì nỗ lực thì mới có cơ hội đỗ vào trường đại học lý tưởng.

Giờ giải lao, Kiều Dữ đến tìm Thời An, "Mình đi gọi điện cho mẹ, cậu đi không?"

Thời An chậm chạp lắc đầu, "Mình không gọi."

Kiều Dữ: "Vậy mình cũng không đi, khi nào cậu muốn đi thì gọi mình, chúng mình cùng đi."

Thời An: "Được."

Sau khi Kiều Dữ rời đi, Thời An đặt bút xuống, mệt mỏi nằm trên bàn, nó nhớ tới tối qua——

Ăn xong bữa tối, Thời An đang thu dọn hành lý, Cố Thiên Quân đi tới, "Để dì giúp con."

Thời An: "Làm phiền dì Cố rồi."

Cố Thiên Quân cười gượng gạo, "Không cần khách sáo."

Hai người ai bận việc người nấy, Thời An đang sắp xếp quần áo, Cố Thiên Quân thì đang thu thập sách vở trên bàn.

Không cần trò chuyện.

Sự yên lặng bị Cố Thiên Quân phá vỡ, cô ấy cầm một cuốn truyện tranh, hỏi: "An An, con đọc cái này à?"

Nghe vậy, Thời An nhìn kỹ, đây là cuốn truyện tranh Kiều Dữ đưa cho nó vào ngày nghỉ động, trên bìa là hình hai cô gái.

Thời An: "Mình không đọc truyện tranh."

Kiều Dữ: "Đây là GL."

Thời An bối rồi, "GL là cái gì?"

Kiều Dữ kiên nhẫn nói: "GL là viết tắt của girls love, cũng là tình yêu giữa con gái với con gái."

Thời An nhỏ giọng: "Mình đọc được không?"

Kiều Dữ: "Đương nhiên rồi, người ta đang đọc đầy kia kìa, phải rồi, cậu không kỳ thị đồng tính đấy chứ?"

Thời An: "Đương nhiên là không, vậy khi nào rảnh thì mình đọc vậy."

Sau đó, nó kẹp truyện tranh vào trong tài liệu sách vở, chưa dành thời gian để đọc, để lâu rồi quên mất.

Không ngờ, lại bị Cố Thiên Quân phát hiện, Thời An đang muốn mở miện giải thích thì Cố Thiên Quân kéo ngăn kéo ra, đặt cuốn truyện vào trong, "Khi nghỉ thì có thể đọc nhưng đừng mang đến trường, ảnh hưởng học tập."

Thời An: "Vâng."

Sắc mặt Cố Thiên Quân vẫn như thường, tiếp tục thu dọn.

Thực ra, trong lòng cô ấy rất hỗn loạn, vì sao Thời An muốn đọc GL, cô ấy lại nhớ tới những lời Thời An từng nói trong xe ngày hôm ấy, không lẽ Thời An thích con gái, hỏi chút vậy, nhưng lỡ như, con bé chỉ là thích đọc loại sách này, chẳng phải hỏi thì sẽ ngại sao, vẫn nên là đừng hỏi.

Thời An ở trước mặt cô ấy, con tim vẫn luôn treo lơ lửng.

Cuối cùng, nó quyết định chủ động nói, "Dì Cố, cuốn sách này con vẫn chưa kịp đọc."

Dọn dẹp xong mặt bàn, Cố Thiên Quân nói, "Chăn nệm vẫn chưa xếp, chúng ta cùng xếp đi."

Thời An: "Không cần đâu."

Cố Thiên Quân kiên trì, "Chúng ta cùng làm, hiệu suất sẽ cao, con cũng được ngủ sớm hơn một chút."

Thời An hơi lớn giọng, "Thật sự không cần mà." Nó không cố ý, nhưng lời này vẫn ẩn chứa sự bực bội.

Mím chặt môi, Cố Thiên Quân xoay người đi ra ngoài, "Được, An An, dì đi ngủ trước."

Thời An hối hận vô cùng, chữ "Dì" vang lên cùng tiếng đóng cửa, nó đứng dậy, đuổi theo.

"Dì Cố." Rất lớn tiếng.

Cố Thiên Quân quay đầu, dừng lại một giây, "Sao vậy An An, còn chuyện gì à?"

Thời An xoa tay, nói "Con xin lỗi."

Cố Thiên Quân nhẹ cười, "Dì không để ý đâu." Sau đó, không đổi hướng, đi về phía phòng ngủ.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Thiên Quân, Thời An bắt đầu hoài nghi, con đường "xa cách với dì Cố" này, có phải là đã đi sai hay không.

Dì Cố, con phải làm sao đây?

Thời An hoang mang, nó có dự cảm, sau này sẽ không bao giờ gặp lại Cố Thiên Quân của quá khứ nữa, sự ân cần cô ấy từng dành cho nó, dường như đã cách cả một đời.

Dựa vào tường, Thời An nghiêng đầu sang một bên, không muốn sắp thành lại bại, nó chỉ có thể kiên trì đến cùng, tiến về phía trước.

Lúc này, trong lớp học.

Thời An rơi vào bất an vô tận, nó liên tục tự vấn: Có phải mình đã sai không?

Nhưng vừa nghĩ đến vì vậy mà đánh mất đi sự dịu dàng của Cố Thiên Quân, nó lại không chịu nổi, nhớ dì ấy quá, muốn nghe giọng dì ấy.

Vậy nên, Thời An cầm thẻ điện thoại lên, muốn gọi cho Cố Thiên Quân, nhưng khi nghe thấy tiếng lá xào xạc, nó bình tĩnh lại.

Bẻ gãy thẻ điện thoại, sau này không bao giờ dùng đến nữa. Thời An hiểu, trong vài năm tới, nó căn bản sẽ không thể buông bỏ được.

Như hiện tại cũng khá ổn.

Dì Cố, đợi trái tim con khô cạn, dì hãy đối tốt với con, mong rằng dì vẫn có thể tiếp tục đối tốt với con.