Sau khi Cố Thiên Quân quay lại, thức ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Ngưu Phương Bình gọi, "Thiên Quân, mau tới ăn đi, đều là món con thích đấy."
Cố Thiên Quân: "Vâng, ông nội."
Sau khi nhìn quanh, cô ấy hỏi: "Trong nhà có bình hoa không ạ, con muốn cắm hoa trước."
Cố Thiên Nhiên nhướng mày, "Ô, hoa đẹp vậy, không tặng thì tiếc lắm."
"Là để tặng mà." Cố Thiên Quân đáp.
Liếc nhìn Trình Ngôn, Cố Thiên Nhiên dò hỏi, "Vậy chị định tặng ai đó?"
Trình Ngôn cúi đầu nghịch điện thoại, ra vẻ không để ý, nhưng khi Cố Thiên Quân nói "Tặng An An", ánh mắt cô trở nên ảm đạm.
Cố Thiên Nhiên để ý thấy, đánh trống lảng, "Chị, ăn trước đã, hoa hoét để sau đi."
Cố Thiên Quân cắm hoa vào bình, nghiêm túc: "Không được, lát nữa hoa sẽ héo mất."
Cố Thiên Nhiên: "An An có phúc thật đấy."
Cố Thiên Quân vân vê cánh hoa, đè xuống buồn bực trong lòng, "Chẳng biết con bé có thích hay không?"
Nghe vậy, Trình Ngôn thầm than thở mình vừa rồi quá ngang ngược. Ngước mắt, cô nói: "Hoa đẹp như vậy, ai nhìn cũng sẽ thích thôi."
Giọng Cố Thiên Quân rất nhẹ: "Mong là vậy." Cắm hoa xong, cô ấy đi tới bàn ăn, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trình Ngôn.
Trình Ngôn thuận miệng hỏi: "Trình Ngôn đi chơi với bạn học hả?"
Cố Thiên Quân cầm đũa lên, "Ừ, tối mai mới về." Nói xong, cô ấy lại bổ sung, "Đi cùng một nam một nữ."
Trình Ngôn ẩn ý cười, "Vậy à."
"Sao, sao thế?" Khoai tây được gặp lên rơi xuống bát, Cố Thiên Quân nghiêng đầu nhìn cô.
Trình Ngôn: "Có con trai?"
Cố Thiên Quân gật đầu, "Cậu trai kia tôi từng gặp rồi, phẩm chất không tệ, An An chơi cùng cậu bé, tôi cũng yên tâm."
Trình Ngôn: "Vậy thì được."
Đưa khoai tây vào miệng, Cố Thiên Quân khẽ cau mày, cô ấy bỗng nghĩ rằng, trước đây An An không thích Lục Thính Nghiêu, vậy còn hiện tại?
Càng nghĩ, ánh mắt càng lạnh lẽo.
Nhưng suy nghĩ này nháy mắt thoáng qua, Cố Thiên Quân bất đắc dĩ cười, "Tôi không phải người cổ hủ, An An con bé có chừng mực."
Cố Thiên Nhiên vô lo vô nghĩ, "Chị, em thấy chị làm đúng đó, hơn nữa khi Thời An lớn lên, cũng phải yêu đương mà."
Cố Thiên Quân: "Chị biết."
Nụ cười trên mặt cứng đờ, cô ấy cảm xúc lẫn lộn, chỉ hận thời gian trước kia trôi qua quá vội vã, giờ đây, cố ấy muốn bấm nút tua chậm với những ngày tháng Thời An có thể ở bên cô ấy.
Nhưng không nỡ cũng buộc phải nỡ.
Cố Thiên Quân cầm khăn giấy lên, chậm rãi lau miệng, sau đó, nở nụ cười, quét đi nỗi buồn.
Trình Ngôn: "Nghĩ đến chuyện gì vui à, chia sẻ chút đi?"
Cố Thiên Quân vẫn mỉm cười, ánh mắt mềm mại, "Cảnh sát Trình, cảm tính của tôi bị một tờ khăn giấy đánh bại rồi."
Trình Ngôn nghi hoặc, "Cảm tính?"
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Trình Ngôn không hiểu, cô chỉ nhìn Cố Thiên Quân, hai má càng thêm đỏ ửng, khi cúi đầu, cô thở dài, rất hi vọng sẽ có một ngày, cô sẽ vì tôi mà cảm tính.
Tiếc thay, kỳ vọng của Trình Ngôn.
Đã hẫng mất.
Ăn xong, Cố Thiên Quân trò chuyện cùng hai ông bà già, hơn 7 giờ tối, cô ấy liền rời đi, Trình Ngôn muốn tiễn cô ấy, nhưng bị từ chối, vì Cố Thiên Quân tạm thời không muốn về nhà, không đưa Thời An về nơi trưởng thành được, cô ấy muốn tự mình đi xem sao.
Cửa sổ xe mở một nửa, gió thu thổi nhẹ.
Trong tiếng nhạc du dương, Cố Thiên Quân cảm thấy mùa thu mà cô ấy yêu thích, dịu dàng đến nhường nào, cô ấy quyết tâm, trước khi bình minh ló rạng sẽ vứt bỏ đi cảm tính, suy cho cùng, cô ấy biết, bản thân là một người "lạnh lùng từ trong xương".
Con đường mai sau, đã được định sẵn là phải xông pha một mình, cô ấy không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai, phải lý trí.
Đêm đó, trong sân nhà, Cố Thiên Quân ngồi lặng im, ngắm trời, ngoại trừ hơi hơi lạnh, cô ấy không cảm nhận được gì khác.
Thời An đang ở vùng quê, cùng nhìn trời với cô ấy.
Nền trời đen kịt, để ngắm được bầu trời sao, Thời An giơ tay, muốn xé bỏ bức chắn, đồng thời, tự tay phá bỏ thứ tình cảm chớm nở trong lòng, không để lại dấu vết.
Thời An cảm tính, tại giây phút này, nó lý trí hơn bao giờ hết, "Dì Cố, trách thời tiết không tốt, trách con quá ngoan cố, trách dì quá rực rỡ."
*
Sáng hôm sau, Cố Thiên Quân sau khi về nhà, cầm điện thoại lên xem, trong cuộc gọi nhỡ không có cuộc gọi nào của Thời An.
Cau mày, rất nhanh sau lại thả lỏng.
Vẻ mặt vô cảm đặt điện thoại xuống, sau khi tắm xong, cô ấy nằm trên giường, ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã là chạng vạng.
Trong phòng rất tối, Cố Thiên Quân bật đèn ngủ lên, xem giờ, Thời An hẳn là đã về rồi.
Nhưng bây giờ, người chưa, cũng không gọi điện tới. Vì thế, Cố Thiên Quân liền gọi đi, bật loa ngoài, cô ấy lại nghiêng người nằm xuống.
Thời An: "Dì Cố, con đang định gọi cho dì đây."
Cố Thiên Quân xoa xoa huyệt thái dương, "Chơi vui không, mấy giờ con về được, dì làm cá kho cho con."
Thời An do dự nói: "Tối nay ở đây có tiệc lửa trại, bọn con muốn ở thêm một ngày nữa, được không dì?"
Cố Thiên Quân quyết đoán, "Đương nhiên là được."
Đợi cô ấy dặn dò "chú ý an toàn" xong, điện thoại vang lên tiếng "tút tút", mất mát hiện lên trong mắt Cố Thiên Quân, vì Thời An cúp điện thoại rất gấp.
Cuộc điện thoại này, thà rằng đừng gọi.
Tắt đèn.
Cố Thiên Quân nhắm mắt, khi cơn buồn ngủ ập tới, cô ấy nhớ ra, hoa vẫn còn để ở trên bàn, thôi bỏ đi, héo thì héo vậy.
Ngày hôm sau, Thời An ngồi trên sô pha, nhìn mấy bông hoa đã héo, cẩn thận cầm trong tay.
Nửa nằm, hoa rải rác trên ngực.
Nó nhìn trần nhà, nhớ đến giọng nói lạnh lùng của Cố Thiên Quân trong điện thoại hôm qua, rất muốn khóc.
Nhưng vẫn nhịn được.
Cụp mắt, nhìn những cánh hoa trắng, mắt có chút khó chịu nên nó đứng dậy, mang hết vào phòng làm việc, không để sót một bông nào.
Một tiếng sau,
Trên bàn phủ đầy những cánh hoa sặc sỡ, Thời An đặt cọ vẽ xuống, đợi sơn trên cánh hoa khô rồi kẹp vào sổ tay.
Sau đó, lặng lẽ đặt vào một góc trên giá sách.
Lùi lại một bước, Thời An nhìn trái nhìn phải, xác định sẽ không bị Cố Thiên Quân phát hiện thì mới yên tâm.
Thời An viết một câu ở trang cuối cùng, sợ cô ấy nhìn thấy, lại sợ cô ấy nhìn thấy.
Thế nhưng, Thời An che giấu rất kỹ, Cố Thiên Quân hẳn sẽ vĩnh viễn không tìm ra. Trừ khi... Không trừ khi gì cả.
Dọn dẹp mặt bàn xong, Thời An rời khỏi phòng làm việc.
Trong lòng nặng trĩu, nó gượng cười, không còn gì để hối tiếc, không thẹn với cô ấy, chỉ là tạm thời xa cách mà thôi.
Nhưng Thời An không hiểu.
Khoảng cách giữa người với người nguyên bản sẽ càng ngày càng xa vời, bạn giả vờ, tôi cũng giả vờ, dần dần sẽ coi như là sự thật.
Buổi tối, khi Cố Thiên Quân trở về, Thời An đã ngủ mất, thu dọn xong, cô ấy nằm xuống bên cạnh nó.
Tiếng thở của Thời An dần dà mất đều đặn.
Tắt đèn, Cố Thiên Quân quay mặt về phía Thời Anh, nhẹ nhàng đắp chăn cho nó, "An An, ngủ rồi à?""
Thời An "Dạ" một tiếng, giọng nói thấp thoáng run rẩy.
Cố Thiên Quân nhìn nó trong bóng tối, nhẹ giọng hỏi, "Sao mấy bông hoa trên bàn trà đâu mất tiêu rồi?"
Chùm kín chăn, bình tĩnh tâm tình.
Mắt Thời An chua xót, "Vứt rồi ạ."
Sau một lúc yên ắng.
"Chỗ hoa đó, vốn là phải vứt đi." Cố Thiên Quân thở dài, sau đó, quay người nói, "Ngủ đi."
Tiếng "Ngủ ngon" ấy, dừng lại giữa môi và răng Thời An hàng ngàn lần, cuối cùng, nhai nát rồi nuốt vào trong bụng.
Không cần ngủ ngon.
Đêm nay, khó ngủ.
Từ sau đêm đó, hàng ngày Cố Thiên Quân đều rất muộn mới trở về, mỗi khi cô ấy về, Thời An cơ bản đều đã ngủ.
Buổi tối ngày thứ 7.
Thời An tắt đèn, đang chuẩn bị đi ngủ thì màn hình điện thoại trên tủ đầu giường phát sáng, là một tin nhắn.
【An An, lát nữa có một ca phẫu thuật, tối nay không về nhà, sáng mai chú Lý sẽ đưa con đến trường.】
Trong lòng cay đắng, Thời An chỉnh sửa: 【Dì Cố, phẫu thuật xong thì dì nghỉ sớm đi nhé, ngủ ngon】
Muốn gửi đi, ánh mắt u ám.
Ấn nút xóa, từng chữ một bị xóa đi, chỉ gửi đi một từ: 【Vâng】
Khi nhìn thấy "Tin nhắn đã được gửi thành công", lập tức,trong lòng Thời An trống trải, không buồn, nhưng lại rất mệt mỏi, cần một chỗ dựa nên nằm xuống.
Từng hơi thở mang theo tận cùng của thê thảm.
Nhắm mắt lại, khóe mắt xuất hiện một dòng lệ, thấm vào gối, có chút khó chịu, nhưng Thời An không dám nói ra, vì chính nó đã đẩy Cố Thiên Quân ra xa.
Trống trải, toàn bộ đều trống trải.
*
Mùa thu khổ sở, họ nửa chiến tranh lạnh đến mùa đông, trời đông càng thêm lạnh lẽo, ngắn ngủn chỉ trong thời gian nửa năm, tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Tết Âm lịch năm 2012, mồng một Tết.
Từ khi Thẩm My Khê xảy ra chuyện trở đi, thói quen đến nhà ông bà đón năm mới đã thay đổi.
Cố Thiên Quân từng nói: Không phải Tết, mà là tang.
Nhưng cô ấy sợ Thời An sẽ buồn theo mình nên để tạo bầu không khí năm mới trong nhà, cô ấy vẫn dán câu đối, làm một bữa cơm.
Trên bàn ăn, họ ngồi đối diện nhau, 10 phút trôi qua, không nói một lời, mệnh ai người nấy ăn, lặng như tờ.
Đến khi, đồng thời gắp cùng một món ăn, họ nhìn nhau.
Cố Thiên Quân gắp thức ăn vào bát Thời An, lại gắp vài miếng thịt, giọng nói khàn khàn, "An An, ăn nhiều thịt vào."
Sự cay đắng khó tả lan tràn trong lòng, nước mắt hiện ra, Thời An kìm lại, cúi đầu chỉ ăn cơm trắng, "Vâng."
Cố Thiên Quân sững sờ, "An An."
Thời An không dám ngẩng đầu, "Dạ?"
Đáy mắt Cố Thiên Quân hiện lên một tia bi thương, cô ấy mấp máy môi, lại không biết nên nói gì, chỉ lẩm bẩm một câu, "Ăn cơm xong, có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Thời An quyết nhẫn tâm, cố chấp lắc đầu, "Dì Cố, con không đi đâu, bên ngoài hơi lạnh."
Cố Thiên Quân gật đầu, không lên tiếng nữa. Những tiểu phẩm trong TV rất khôi hài, nhưng cô ấy lại cười không nổi.
Trong mắt đối phương, họ giống như người xa lạ.
Cố Thiên Quân không còn nhớ rõ, bắt đầu từ khi nào mà, họ đã chẳng còn là quan hệ trời và núi nữa.
Gắp một miếng cá, vừa chua vừa đắng.
Cố Thiên Quân buông bát đũa xuống, yếu ớt nói: "An An, dì ra ngoài một lát."
"Dạ."
Khi Cố Thiên Quân quay người đi, lệ tích tụ trong mắt Thời An, một giọt nước mắt lớn rơi xuống cơm trắng.
Dì Cố, đợi con, cơn đau sẽ kiềm chế con tim loạn nhịp, nước mắt sẽ rửa sạch vẩn đục trong mắt, con làm được, nhưng trước đó, dì có thể đừng đi quá xa không, con sẽ không bao giờ bắt kịp dì.
Cuối cùng, tiếng đóng cửa vang lên, Thời An nằm trên bàn, không khóc, nó kìm nén nước mắt.
Nó nhắc nhở chính mình, nhất định phải kiên cường, bất kể dì Cố có nhìn thấy hay không.
Cuối cùng, nó vẫn còn rất nhiều ngày tháng phải vượt qua.
Nó chẳng thể tự dối lòng mình, mỗi khi nhìn Cố Thiên Quân nhiều thêm một chút, con tim lại đập nhanh hơn, sợ rằng ánh mắt vĩnh viễn không thể thanh tĩnh trở lại.
Phải, Thời An sốt ruột rồi.
Nó nghĩ rằng, khi ngày đó tới, nó phải ôm Cố Thiên Quân một cách trong sáng mà thuần khiết.
Nhưng không phải bây giờ, Thời An cho rằng, thứ tình cảm không thể diễn tả thành lời của nó là tội lỗi, sẽ vấy bẩn Cố Thiên Quân. Không được.
Bên ngoài, Cố Thiên Quân chưa đi bao xa, cô ấy ngồi trong xe, vừa mua vài chai rượu, lúc này, đang uống hết chai này đến chai khác.
Qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy——
Cả người Cố Thiên Quân ăn mặc tao nhã, cơ thể uể oải ngả ra sau, vai phải thắt chặt, đầu nghiêng sang bên phải, hai chân bắt chéo, đường cong cơ thể uyển chuyển duyên dáng, rượu mạnh, nóng, cô ấy đưa tay cởi hai chiếc cúc, cảnh xuân nửa ẩn nửa hiện.
Cảm nhận có bóng người đang lắc lư, Cố Thiên Quân nghiêng đầu, ánh mắt lia tới Thời An đang xách một túi rác đứng cách đó không xa.