Tại bệnh viện.
Lục Thính Nghiêu kiểm tra xong, chỉ là vết thương ngoài da, sau khi vệ sinh và băng bó vết thương thì đã là 9 giờ tối.
Chi phí là do Cố Thiên Quân trả.
Lục Thính Nghiêu áy náy: "Làm phiền dì rồi ạ, thưa dì, con sẽ trả lại tiền cho dì."
Cố Thiên Quân che lại phần chi phí trên tờ đơn, "Không sao, không tốn nhiều, không cần trả, hơn nữa, con là bạn của An An, đây là chuyện dì nên làm."
Lục Thính Nghiêu xoa tay: "Cảm ơn dì ạ."
Thời An vẫn luôn không lên tiếng.
Chỉ vì Cố Thiên Quân luôn nói chuyện với Lục Thính Nghiêu, vô cớ, nó rất không vui.
Giận dỗi.
Không muốn để ý dì Cố nữa.
Sau khi đưa Lục Thính Nghiêu về nhà, một hồi tới lui, về đến nhà cũng đã hơn 11 giờ, trên đường, Thời An liên tục bĩu môi.
Sau khi vào nhà.
Cố Thiên Quân không nhịn nổi nữa, "An An, con giận dỗi gì thế?"
Một tiếng "Hừ" nhẹ khẽ ẩn trong không khí.
Thời An quay lại, "Chẳng giận dỗi gì, con không có giận."
Nếu không giận,
Thì sao cái mặt nhỏ cứ lạnh lùng thế?
Buồn cười, Cố Thiên Quân đi tới trước mặt Thời An, giả bộ mất mát, "Ồ, dì còn nghĩ, nếu như con giận thì dì sẽ dỗ con đấy."
Vừa nghe vậy, Thời An lập tức đổi giọng: "Con giân rồi."
"Tại sao?" Cố Thiên Quân hỏi.
"Dì, dì nói chuyện với người khác, không đoái hoài đến con." Nói xong, Thời An nhẹ nhàng đẩy Cố Thiên Quân rồi chạy đi.
Chạy được vài bước,
Còn lén quay đầu nhìn, không ngờ, mắt lại chạm mắt. Trong mắt Cố Thiên Quân ngập tràn nuông chiều, cô ấy cười nhạt, "Biết rồi, không có lần sau đâu."
Hai câu,
Khiến lòng người ngứa ngáy.
Sợ bị nhìn ra manh mối, Thời An lập tức quay đầu, đi vào phòng tắm, "Tắm, con muốn tắm."
Ho khẽ, Cố Thiên Quân nhắc nhở, "An An, con chưa lấy quần áo để thay kìa."
"A?" Thời An đi ra. Lại "A" một tiếng, thanh điệu trầm xuống. Sau đó, giống như một con ruồi mất đầu, chạy qua chạy lại, "Dì Cố, khăn tắm đâu rồi?"
Cố Thiên Quân đi lên tầng, "Khăn tắm phơi ở ban công, đồ ngủ ở trong phòng bên tay trái của con, xếp dưới đồ ngủ của dì."
Thời An: "Ồ."
Nó nhớ rõ ràng rằng, dì Cố mắc bệnh sạch sẽ, nhưng đồ ngủ lại xếp chồng lên nhau, bệnh sạch sẽ đã biến mất rồi sao?
Hoặc nói cách khác.
Dì Cố không ghét bỏ nó. Nghĩ đến đây, con tim lại loạn nhịp.
Thời An đi vào phòng, nhìn thấy bộ đồ ngủ màu sâm panh có thêu hình một cành hoa hồng ở trước ngực, nhấc lên, mới thấy đồ ngủ gấu nhỏ ở bên dưới.
Rõ ràng khi đứng một mình, trông nó rất đẹp.
Nhưng khi đặt cạnh nhau, gấu nhỏ trông cứ quê mùa thế nào ấy.
Vậy là, Thời An cầm hai bộ đồ ngủ đi lên tầng, vừa lên tới, Cố Thiên Quân đã đẩy cửa đi ra, "Tắm nhanh vậy?"
"Vẫn chưa tắm ạ." Thời An vừa nói, vừa chạy tới, lại nói, "Dì Cố, con có chuyện muốn nói."
Còn tưởng là chuyện gì lớn lắm.
Cố Thiên Quân nghiêm túc: "Con nói đi."
Ai ngờ, Thời An lại lấy bộ đồ ngủ giấu sau lưng ra, lắc lắc đồ của Cố Thiên Quân, "Dì Cố, con cũng muốn cái này."
"Phụt——"
Cố Thiên Quân che miệng cười, "An An, chỉ để nói chuyện này thôi đó hả?"
Thời An vô cùng nghiêm túc, "Vâng ạ."
"Tại sao?" Cố Thiên Quân hơi cúi đầu, cười như không cười, "Không thích đồ của con hả, rất đáng yêu mà."
Thời An lắc đầu, "Quê mùa lắm."
Bộ dạng tủi thân chết mất.
Không còn lựa chọn nào kahsc, Cố Thiên Quân xoa mặt nó, "Mua, mua, mua. Con muốn gì dì cũng mua cho con."
Nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Thời An vui mừng hớn hở, "Tạm thời hết rồi ạ." Sau đó, đặt bộ đồ ngủ thêu hoa hồng vào tay Cố Thiên Quân, ôm bộ đồ ngủ gấu nhỏ xuống tầng.
Cố Thiên Quân: "Chậm thôi."
Thời Quan quay đầu, chân không dừng bước, cười toe toét, "Con biết rồi." Nhưng tiếp sau đó, vừa mới nói ra tiếng "Con"——
Cô Thiên Quân trừng mắt nhìn,
Thời An ngã xuống từ bậc thang thứ tư, vội vàng chạy tới nhìn xem, vừa sốt sắng vừa buồn cười.
Thời An ngồi dưới đất, vẫn đang cười, vừa xoa cổ chân vừa nói, "Dì Cố, con đau."
"Ôi, con xem con kìa." Cố Thiên Quân mỉm cười, trách móc.
Ngồi xổm cạnh Thời An, hai tay đặt lên cổ chân Thời An, "Đau ở đây à?" Hơi di chuyển xuống một chút, "Hay là ở đây?"
Thời An nghiêng người về sau, "Dạ, chỗ đó."
Căn bản không phân biệt được là đau ở đâu, ngoài hơi ấm của đôi bàn tay, dường như không cảm nhận được gì khác.
Hơi thở trở nên có phần gấp gáp.
Cảm giác này, khiến người ta hoảng loạn, phải mau chóng ngăn chặn, Thời An nói: "Hết đau rồi, dì Cố."
Sau đó, đứng dậy.
Khập khiễng đi xuống tầng dưới.
Cố Thiên Quân không yên tâm, "Thật sự không sao chứ?"
Thời An không quay lại, xua mạnh tay hai lần, "Không sao ạ." Nhưng cơn đau từ mắt cá chân truyền tới khiến nó thở hổn hển.
Tiếng "Xuýt——" này rất lớn, bị Cố Thiên Quân nghe được, không hề do dự, cô ấy sải bước tới, giữ lấy Thời An.
Thời An giật mình, "Ơ?"
Chỉ vào bậc thang, Cố Thiên Quân rất mạnh mẽ, "Ngồi xuống."
Thời An bĩu môn, ngồi trên bậc thang, cố Thiên Quân lại bước xuống hai bậc, ngồi xuống.
Thời An: "Dì Cố, bẩn."
Cố Thiên Quân nhìn nó, "Bộ quần áo này lát nữa giặt sau." Nói xong, cô ấy đưa tay với tới chân Thời An.
Thấy vậy, Thời An vội vàng co rúm lại, "Không được."
"Dì là bác sĩ, con phải nghe dì." Cố Thiên Quân vừa nói xong, Thời An liền tiếp lời, thanh âm nhỏ bé, "Nhưng mà dì Cố, dì là bác sĩ nội thần kinh, không phụ trách cái này."
Trong lúc Thời An nói.
Cố Thiên Quân đã đặt chân nó lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp, "Con nói đúng, nhưng." Khẽ nghiêng đầu, nhếch môi, "Dì có thể làm tất cả mọi thứ."
Góc nghiêng hoàn hảo.
Mái tóc tán loạn, mang vẻ đẹp lộn xộn.
Thời An nhìn thẳng, "Dì Cố, dì thật lợi hại."
Cúi đầu, lần này, Cố Thiên Quân nói, "Sưng hết rồi, sau này đi nhất định phải nhìn đường, ở trường ngày nào cũng phải lên xuống cầu thang, tuyệt đối phải chú ý an toàn."
"Dạ." Thời An đáp.
Được Cố Thiên Quân xoa bóp như vậy, quả thực không còn đau nữa. Mà cảm giác kỳ quái vừa rồi cũng đã biến mất.
Lại xoa vài lần, Cố Thiên Quân nói: "Ở đây dì có vài hộp thuốc tiêu sưng, ngày mai con mang tới cho Lục Thính Nghiêu đi."
Vừa dứt lời, Thời An liền biến sắc, "Dạ."
Cố Thiên Quân không thấy, tiếp tục nói: "Cậu bé này là người tốt, tuy là con trai, nhưng bình thường, con nên chú ý đến cậu bé nhiều một chút."
Thời An lại "Dạ", không tình không nguyện.
Cố Thiên Quân cuối cùng cũng nhận thấy khác thường, dừng động tác, nghiêng người nhìn, "An An?"
Thời An: "Dạ?"
Dừng một lát, Cố Thiên Quân bỗng hiểu được, "Được rồi, dì không nói nữa, đúng là trẻ con."
Giọng Thời An oán hận, "Nói rồi mà, không có lần sau."
Cố Thiên Quân dở khóc dở cười, "Dì đâu có nói chuyện nhiều với người khác đâu."
Thời An: "Nhắc đến cũng không được."
Cố Thiên Quân: "Được rồi, được rồi, được rồi."
Chấp nhận.
Tất cả đều được chấp nhận, người đưa ra yêu cầu, luôn là Thời An.
*
Ngày hôm sau, trong tiết ngữ văn.
Đêm qua Thời An ngủ rất ngon, không hề buồn ngủ chút nào, chỉ là, bị Trần Y Lạc quấy rầy.
Bởi, đây là tiết học của Tô Nhiên.
Mỗi lời của Tô Nhiên, Trần Y Lạc đều tích cực phụ họa.
Lúc này, Tô Nhiên lại hỏi: "Câu hỏi này ai biết?"
Vừa dứt lời, Trần Y Lạc liền giơ tay, lớp trưởng Kiều Dữ cũng giơ tay. Tô Nhiên: "Kiều Dữ, em trả lời."
Thời An rõ ràng cảm nhận được,
Sống lưng Trần Y Lạc khom xuống. Không dám nói chuyện, chỉ có thể viết lên giấy: 【Sao thế?】
Truyền qua.
Trần Y Lạc đọc, viết lên: 【Dỗi, đừng hỏi mình.】
【Đừng giận nữa, cô biết cậu biết làm nên mới không gọi cậu mà.】
【Chọn cậu ta làm đại diện môn, không chọn mình】
【Nhưng, là do cô Hạ đã chọn cậu làm đại diện môn Tiếng Anh trước chứ bộ.】
【Làm sao mà mình biết được cô ấy sẽ dạy tụi mình.】
Chuyển tới chuyển lui không biết bao nhiêu lần.
Thời An đang cắm đầu viết thì Tô Nhiên ngừng giảng, gõ nhẹ lên bàn hai cái, "Thời An, viết gì thế?"
Đầu óc chập mạch.
Thời An đáp: "Viết giấy ạ."
Cả lớp phá lên cười.
Trần Y Lạc sốt ruột đến đỏ bừng mặt, nhỏ giọng: "Đồ ngốc."
Rõ ràng cách rất xa, nhưng Tô Nhiên vậy mà lại tiếp lời, "Một chút." Mỉm cười bước xuống, cô nàng đứng trước mặt Thời An, "Cho cô xem viết cái gì được không?"
Thời An có chút bứt rứt, nhìn Trần Y Lạc, "Hẳn là... không quá được ạ."
"Ồ?"
Tô Nhiên đưa tay cầm tờ giấy lên, "Vậy cô càng muốn xem."
Vài giây qua đi, cô nàng cười. Vượt qua Thời An, vỗ lên vai Trần Y Lạc, "Sau giờ học đến gặp cô."
Trần Y Lạc gật đầu như giã tỏi, "Dạ dạ."
Vừa tan học,
Trần Y Lạc liền lao ra ngoài. Thời An ngồi tại chỗ, không nghĩ ngợi gì, chỉ ngồi im lặng.
Nhìn hàng cây ngoài cửa sổ.
Đếm xem đã rụng mấy chiếc lá.
Đang chuyên tâm đếm, Lục Thính Nghiêu gọi: "Thời An."
Cũng không biết vì sao, nghe thấy giọng nói này, THời An liền cáu kỉnh một cách khó hiểu, không quay lại, "Sao thế?"
Lục Thính Nghiêu: "Cậu có thể quay lại một chút không?"
Thời An quay đầu.
Nhìn thấy mặt Lục Thính Nghiêu đầy vết thương, ngước mắt nhưng không ngẩng đầu, tay đặt trong hộc bàn, "Xòe tay ra."
Thời An bối rối.
Xòe tay ra.
Lục Thính Nghiêu đặt vào tay nó một chiếc vòng tay bạc, "Trong nhà không có đồ gì đáng giá nào khác, cái này hẳn cũng đáng chút tiền, mình lấy nó trả một phần tiền thuốc thang, phần còn lại, mình trả cậu sau."
Thời An lập tức trả lại, "Mình không nhận được, cậu cầm về đi." Sau đó, xoay người tiếp tục đếm lá rơi.
Mặc cho Lục Thính Nghiêu có gọi nó thế nào,
Cũng không đáp lại.
Cảnh này bị Trịnh Huy ở phía sau Lục Thính Nghiêu nhìn thấy, Trịnh Huy lanh mồm lanh miệng, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội bịa đặt.
Vậy là, tranh thủ nói với cậu bạn béo cùng bàn: "Lục Thính Nghiêu thích Thời An, tỏ tình với Thời An nhưng Thời An không chấp nhận cậu ta."
Cậu bạn béo lại nói cho bàn bên cạnh.
Lời này chuyển tới chuyển lui, cuối cùng được lan truyền khắp nơi, "Lục Thính Nghiêu và Thời An yêu sớm."
Loại chuyện này,
Chủ nhiệm lớp sẽ luôn biết được. Sau khi được biết từ miệng người khác, phản ứng đầu tiên của Hạ Dạng là, "Không thể, Thời An không thể nào yêu sớm."
Thầy Vương ở văn phòng là một giáo viên lâu năm, vừa nhấp trà vừa nói, "Làm gì có chuyện không thể, tôi khuyên cô, nên nói chuyện với hai em học sinh, nếu đúng vậy thì cũng có thể kịp thời ngăn chặn rủi ro."
Hạ Dạng vẫn rất kiên định, "Người khác thì tôi tin, nhưng Thời An tôi không tin, hơn nữa hai đứa trẻ 12 tuổi, làm sao có thể."
Thầy Vương: "12 tuổi cũng không còn nhỏ nữa."
Hạ Dạng cau mày, "Bỏ đi, tôi đi hỏi xem." Đi đến phòng học, không cho gọi Lục Thính Nghiệu, Hạ Dạng chỉ gọi Thời An.
Thời An còn tưởng là chuyện diễn thuyết, bèn nói: "Thưa cô, mấy ngày nay em đang chuẩn bị, bản thảo cũng sắp viết xong rồi ạ."
Hạ Dạng nhìn đi nhìn lại, không thể tin Thời An sẽ yêu sớm, cũng không đề cập tới, "Ừ, chuẩn bị cho tốt, cố lên."
Thời An: "Vâng."
Không nói gì thêm, Hạ Dạng bảo Thời An trở lại.
Sau khi Thời An rời đi, Hạ Dạng đứng đó suy tư rất lâu.
Cô tin tưởng Thời An, nhưng ngộ nhỡ, nếu như có khả năng ít ỏi đó. Suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cố Thiên Quân: 【Thiên Quân, trên lớp có học sinh nói, Thời An yêu sớm.】
Vừa mới bấm gửi.
Cố Thiên Quân đã gọi điện thoại tới.