Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 17: 17: Mày chính là tai họa




Cố Thiên Nhiên thực sự sợ hãi, không nói nên lời.

Thời An nhìn thấy trên mặt Cố Thiên Quân bộc lộ sự hoảng loạn và kinh hãi, chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Lúc này có nói gì cũng không thể ngăn trở dòng nước mắt của Cố Thiên Quân, biết rõ là vô dụng, nó vẫn thỏ thẻ gọi: "Dì Cố."

Âm thanh rất nhỏ, vì thế mà hoàn toàn bị phớt lờ.

Đôi mắt Cố Thiên Quân đờ đẫn, mấy giây sau, cô ấy túm chặt tóc, "Tại sao mày không trả lời điện thoại? Nếu mày trả lời, chị ấy đã không nghĩ quẩn như vậy rồi."

Mọi thứ bất động, ngoại trừ đôi môi run rẩy của Cố Thiên Quân, tự trách hôn lên bụi đất không màu, "Là mày đã hại chết chị ấy."

Tất thảy mọi thứ trước mắt đều là màu máu tưởng tượng, Cố Thiên Quân đang trải qua cơn ác mộng kinh hoàng nhất, cô ấy miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, kéo lê đôi chân bủn rủn, từng bước một đi về phía cửa.

Cô ấy yếu ớt đến mức dường như sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Thời An đứng dậy, bất chấp tất cả tiến về phía trước vài bước, ôm Cố Thiên Quân từ phía sau.

"Dì Cố, đừng sợ."

Ngay cả lưng Cố Thiên Quân cũng khắc họa ra vẻ yếu ớt, cô ấy chậm rãi quay lại, những giọt nước mắt đau khổ tràn ra khỏi đôi mắt xinh đẹp, cô ấy không có tâm trạng, nhưng vẫn nghiêm túc ôm lấy Thời An.

"An An, sao con cũng khóc? Đừng khóc nữa, dì không sao."

Thời An ở trong lòng Cố Thiên Quân gật đầu, sau đó im lặng buông ra, ngoan ngoãn đi tới sô pha ngồi, nói biết Cố Thiên Quân phải rời đi.

Cúi đầu, trên đất có một quả quýt, vỏ quýt đã được bóc ra đã dính bẩn.

Thời An nhìn chằm chằm đến nhức mắt, quên mất mình đang ở đâu, trong chớp mắt, nó trở về mùa thu mát mẻ ấy.

"Bố, con nhớ ông nội."

"Ông nội cũng nhớ con, bố và mẹ đi đón ông nội tới, con ở nhà đợi bố mẹ nha."

"Dạ."

Tối hôm ấy trời đổ mưa lớn, Thời An nhân lúc Thời Đại Xuyên không chú ý, lẻn vào nhà xác, nhìn thấy ông nội và bố mẹ nó, bọn họ bất động nằm đó, cả người đầy máu.

Thời An nhặt quả quýt trên đất lên, cầm trong tay.

Nó nghe thấy Cố Thiên Nhiên nói với Cố Thiên Quân: "Em cùng chị đi gặp chị ấy lần cuối."

Nó lại nghe thấy Cố Thiên Quân nói: "Thiên Nhiên, chị tưởng rằng My Khê giả bệnh nên mới cắt đứt liên lạc với chị ấy, nếu chị biết trước chị ấy bị bệnh thật thì chị ấy đã không..."

Thời An nói trong lòng: Chết.

Quả quýt bị vò nát, nước chảy ra, màu cam, lại giống như màu đỏ.

Thời An nhớ lại ký ức đau thương.

Nếu mày không kêu ca đòi gặp ông thì bố mẹ đã không lái xe đến đón ông, họ sẽ không gặp tai nạn trên đường mà chết, mày cũng sẽ không phải sống trong nhà dì Cố, dì Thẩm sẽ không bất mãn với dì Cố, dì ấy cũng sẽ không chết.

Cả người Thời An bắt đầu run rẩy.

Họ đều là người vô tội, là mày đã hại chết họ, mày chính là tai họa.

Cố Thiên Quân đã chẳng còn sức lực để lo cho bản nữa rồi.

Cô ấy chỉ có thể nói với Thời An trước khi ra khỏi cửa: "An An, đợi dì quay lại đón con."

"Dạ." Thời An gật đầu, sau đó cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vệt nước quýt dính trên chiếc quần trắng hồi lâu, nó không nhìn bất kì ai, cũng không muốn đặt quan hệ với bất kì ai, trong lòng nó chỉ có một suy nghĩ.

Ai lại gần nó, người đó sẽ trở nên bất hạnh.

Nhìn kỹ, phía trước bóng tối mênh mông.

Trong đêm.

Thời An mơ thấy rất nhiều người, có ông nội, có bố mẹ, và cả Thẩm My Khê nói với nó "Nhưng bây giờ tôi bị bệnh thật rồi".

Thời An bỗng bừng mở mắt, nó không cầm được nước mắt, cũng không có ý định khóc.

Nó chỉ nghĩ duy nhất một điều.

Mình phải đợi dì Cố quay lại đón mình.

Đây có lẽ là lần cuối cùng.

Thời An lại nhắm mắt, tính toán trong lòng. Nó phải tìm một cô nhi viện, tự mình vào đó.

Nó không muốn Cố Thiên Quân trở nên bất hạnh, nó muốn Cố Thiên Quân bình an.

Cố Thiên Quân cả đêm không chợp mắt, cô ấy không ngừng nghĩ về chuyện trước đây.

Lâm An số 6 là trường cao học trọng điểm của thành phố, quãng thời Cố Thiên Quân chuẩn bị thi đại học, vào năm đầu cao học, một vị giáo viên âm nhạc xinh đẹp chuyển tới.

Tên Thẩm cái gì ấy nhỉ?

Họ đã từng có duyên gặp một lần, nhưng trí nhớ Cố Thiên Quân không tốt, không nhớ được tên cô.

Có lần, Cố Thiên Quân đến thư viện trường mượn sách, vừa lên tầng, phía sau có người gọi cô ấy: "Bạn học, đợi một chút."

Cố Thiên Quân quay lại, nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ.

Người phụ nữ đi về phía cô ấy, "Rơi thẻ ăn kìa."

Cố Thiên Quân mỉm cười nhận lấy thẻ ăn, "Cảm ơn cô, cô là cô Thẩm?"

"Ừ, Thẩm My Khê, dạy âm nhạc."

Lần sau, tại buổi lễ chia tay học sinh cuối cấp.

Cố Thiên Quân đứng ở khán đài, Thẩm My Khê chơi piano trên sân khấu, kết thúc bài hát, cô nói: "Hi vọng các em sẽ làm bài thật tốt trong kỳ thi đại học."

Cố Thiên Quân không biết rằng, khúc nhạc là dành cho cô ấy, những lời này cũng là dành cho cô ấy.

Sau kỳ thi đại học, họ trở thành bạn bè.

Thẩm My Khê đưa Cố Thiên Quân đi du lịch khắp nơi, thường đeo một chiếc đàn guitar hát cho cô ấy nghe bên bờ biển, còn giới thiệu cô ấy với rất nhiều bạn bè.

Như vậy, Cố Thiên Quân đã quen được Tô Nhiên, hành trình hai người dần dần trở thành hành trình ba người.

Tô Nhiên là một thanh niên văn chương, có thể viết được rất nhiều những bài văn đa sầu đa cảm, sở hữu rất nhiều đặc điểm thu hút Cố Thiên Quân.

Sau này, Thẩm My Khê tỏ tình với Cố Thiên Quân, "Thiên Quân, chị thích em, em làm bạn gái của chị nhé?"

Cố Thiên Quân từ chối, "Em xin lỗi."

Thẩm My Khê không cam lòng hỏi: "Vì sao em không chịu chấp nhận chị, lẽ nào em đã có người thích rồi?"

Cố Thiên Quân không giấu giếm, "Ừ."

"Là ai?"

"Tô Nhiên."

Từ đó, Thẩm My Khê không còn xuất hiện trước mặt Cố Thiên Quân nữa, trái lại là Tô Nhiên, thường thường đến trường Cố Thiên Quân gặp cô ấy.

Tô Nhiên rất lãng mạn, sẽ tặng hoa cho Cố Thiên Quân, sẽ viết thư tình cho cô ấy, trong quãng thời gian rất dài, họ đã duy trì quan hệ "trên bạn bè dưới tình yêu".

Cố Thiên Quân muốn chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ này [1], lại tình cờ trông thấy một tờ giấy mỏng tại trang cuối cùng của cuốn sách mà Tô Nhiên đưa cho cô.

[1] Tiết lộ một vấn đề mà cả hai bên đều ngầm hiểu nhưng không ai nói ra rõ ràng

Cô ấy rất ngạc nhiên, tưởng rằng đay là thư tỏ tình mà Tô Nhiên viết cho cô ấy.

Cô ấy mở bức thư ra, đọc vài dòng, từng câu từng chữ trong đó đều nói lên tình cảm của Tô Nhiên sâu đậm đến nhường nào, nhưng tiếc là không phải dành cho cô ấy, mà là dành cho Thẩm My Khê.

[Thích cậu suốt ba năm, biết cậu chỉ thích Thiên Quân, tôi đành thay cậu chăm sóc nàng, như vậy cậu sẽ vui vẻ hơn chăng?

Mong rằng ngày nào đó Thiên Quân sẽ hiểu lòng cậu, cũng mong rằng các cậu sẽ được ở bên nhau.]

Cố Thiên Quân cảm thấy có chút nực cười, cô ấy gọi điện hỏi Tô Nhiên, "Nếu đã không thích em thì tại sao không giữ khoảng cách với em?"

Tô Nhiên trầm tĩnh: "Vì chị thích My Khê, chị muốn giúp cậu ấy yên tâm."

Cố Thiên Quân lạnh nhạt nói: "Được thôi."

Cuộc gọi gác máy, mối quan hệ giữa họ cũng hoàn toàn bị cắt đứt.

Cố Thiên Quân rất buồn, Thẩm My Khê lại xuất hiện lần nữa, cô vẫn ở bên cạnh Cố Thiên Quân như trước.

Nửa năm sau, họ yêu nhau.

Thẩm My Khê rất thích cười.

Lần đầu họ gặp gỡ, khi cô nói với Cố Thiên Quân rằng "Con gái nên uống ít nước đá thôi", cũng là đang cười.

Nhưng lúc này xung quanh đều là tiếng khóc.

Cố Thiên Quân buộc phải thoát khỏi hồi ức, tùy ý rơi nước mắt, "Sau này sẽ không còn được nghe chị chơi piano nữa rồi."

Mẹ Thẩm lấy ra một lá thư, đưa cho Tưởng Hải Dao, Tưởng Hải Dao cầm lấy thư đi tới bên cạnh Cố Thiên Quân nói: "My Khê không để lại một lời nào cho bất kỳ ai trong chúng tôi, chỉ lưu lại một bức thư cho cô."

Cố Thiên Quân gần như không thở nổi, bàn tay run rẩy nhận lấy bức thư nhuốm máu khô.

[Thiên Quân, khi em đọc được lá thư này, chị đã không còn ở trên thế giới này nữa, đừng buồn, cũng đừng khóc, chỉ là chị mệt quá, muốn ngủ rồi.

Chị đã làm rất nhiều điều sai trái.

Ví dụ như giả bệnh để uy hiếp Tô Nhiên, ép cậu ấy nghĩ cách để khiến em chết tâm với cậu ấy; ví dụ như sau mỗi lần cãi nhau với em, sẽ ngoại tình với người phụ nữ khác; ví dụ như tự cho rằng mình đúng, không trân trọng lòng tốt của em dành cho chị; ví dụ như bắt nạt đứa trẻ có vẻ đáng ghét nhưng thực ra lại khá đáng yêu.

Chị hối hận vô cùng, nhưng em có biết chị hối hận nhất là gì không?

Nếu biết sớm em thích thanh niên văn chương biết viết thư tình, thì chị đã học viết thư thay vì chơi những bản nhạc mà em không có hứng thú rồi.

Nhưng bây giờ chị chẳng muốn làm gì cả, chị cũng không cần gì cả, chỉ cần nhớ tới sự xấu xa của chị là đủ rồi, còn nữa, nhớ đừng uống nước đá, chăm sóc bản thân thật tốt nhé.

Chị mãi mãi yêu em.]