Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 14: 14: Con sợ không thấy dì nữa




Để tiện cho Cố Thiên Quân nói chuyện, Thời An cầm chiếc điện thoại, tiến về trước hai bước.

Cố Thiên Quân nhìn chằm chằm sữa bò trắng tinh trong ly hồi lâu.

"Thiên Nhiên, em đưa My Khê về đi."

Thẩm My Khê nghe vậy, cô ở đầu bên kia gào khóc, gần như sụp đổ: "Thiên Quân, em để chị gặp em đi, chị rất nhớ em, em không nhớ chị sao?"

Cô cố gắng giành lấy một chút đồng cảm từ Cố Thiên Quân bằng cách khóc lóc, thế nhưng hoàn toàn vô ích.

Cố Thiên Quân cố gắng nói năng khéo léo, "My Khê, em không chỉ từng cố gắng một lần, nhưng em thật sự không thể vượt qua rào cản trong lòng, chúng ta nên dừng lại thôi."

Cô ấy lấy điện thoại từ tay Thời An, tắt loa ngoài.

Thẩm My Khê nức nở không thôi, ai oán nói: "Tại sao chứ? Cố Thiên Quân, chị đã làm gì sai?!"

Bàn tay cầm điện thoại của Cố Thiên Quân bưng sữa đã hâm nóng, tay kia dắt Thời An đi về phía phòng làm việc, bước vào phòng làm việc, cô ấy đặt sữa lên bàn, giọng dặn dò dịu dàng: "An An, cẩn thận bỏng."

Sau đó cô ấy đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, lúc này mới nói với Thẩm My Khê: "Em biết chuyện giữa chị và Tưởng Hải Dao rồi."

Thẩm My Khê sửng sốt.

Một lúc sau, cô phá vỡ sự im lặng, "Đều là hiểu lầm thôi, chị và cậu ta thật sự không có gì cả, mặc kệ em có nghĩ gì đi chăng nữa, người chị yêu từ đầu đến cuối chỉ có một mình em."

Khẽ cười một tiếng, Cố Thiên Quân dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất nói: "Chị coi em là trẻ con lên ba đấy à? Hay là thấy em cả tin?"

Sự dịu dàng thất vọng trong lời nói của Cố Thiên Quân khiến Thẩm My Khê sợ hãi, cô không kìm được dòng nước mắt lăn dài.

"Nếu em không muốn gặp chị, chị sẽ lên tầng tìm em, dù sao chị cũng có chìa khóa."

Cố Thiên Quân dựa vào tường, thở dài.

"Em thay ổ khóa rồi, chúng ta đã kết thúc."

Cúp điện thoại, xung quanh im lặng.

Cố Thiên Quân bước đến trước gương, cố gắng nặn ra một nụ cười, đáng tiếc là thất bại, cô ấy vốn muốn đến phòng làm việc để xem Thời An, nhưng không muốn tâm trạng tồi tệ ảnh hưởng tới Thời An, thế là cô ấy đổi hướng, về phòng ngủ.

Hai tiếng trôi qua.

Thời An trong phòng làm việc, buồn thiu nằm bò trên bàn, nó cầm chiếc ly rỗng, dấu vân tay in trên thành ly lạnh ngắt.

"Có muốn đi xem dì Cố thử không?"

"Nhưng đánh liều đi như vậy, liệu có quấy rầy dì ấy không?"

"Bỏ đi, lo lắng cho dì ấy quá, vẫn nên đi thôi."

Thời An ra khỏi phòng làm việc, khẽ đẩy cửa phòng ngủ của Cố Thiên Quân, ló đầu vào nhìn, tiếng "Dì Cố" vẫn chưa thốt ra bị dằn xuống cổ họng.

Nó rón rén đi về phía trước, ngồi xổm bên giường, mở to đôi mắt nhìn Cố Thiên Quân đang ngủ say.

Làn tóc như thác, vài sợi dài dài rủ trước trán, bên dưới sống mũi duyên dáng là bờ môi gợi cảm, môi có màu sắc tự nhiên, màu đỏ căng mọng, nhàn nhạt.

Tại sao lại có người xinh đẹp như vậy nhỉ?

Thời An ngắm tới mê hồn, kìm lòng không đậu muốn vén những lọn tóc rối bù trước trán ra sau, ai ngờ vừa mới đưa tay, lông mi Cố Thiên Quân đã khẽ run lên, cô ấy tỉnh giấc.

Thời An rụt tay về, chột dạ: "Dì Cố, con không cố ý đánh thức dì đâu."

"Sao phải căng thẳng thế?"

Cố Thiên Quân nhéo nhẹ mặt Thời An, tông giọng uể oải: "Làm gì mà trông lén lút thế kia?"

Thời An mặt mày buồn thiu trả lời: "Con không có lén lút."

"Lại còn chối."

Cố Thiên Quân ngồi dậy, mái tóc mềm mại xõa xuống, cô ấy cử động vai gáy, khi nhìn Thời An, ánh mắt cười tà ác: "Bộ dạng con lúc này không khác ăn trộm là mấy."

Tay Thời An chống lên đầu, tựa vào giường, háo hức nhìn Cố Thiên Quân, "Nếu con là trộm, vậy thì dì là ai?"

Hai tay Cố Thiên Quân đặt lên vai Thời An, hơi nheo mắt, "Vậy thì dì chính là người bắt trộm."

Thời An che miệng cười một lúc lâu, cười đủ rồi, giọng lí nhí hỏi: "Dì Cố, sao tự dưng dì lại ngủ? Vừa nãy dì không vui sao?"

Vẻ mặt Cố Thiên Quân phức tạp, mãi sau, cô ấy giả vờ ung dung, "Dì không phải không vui, chỉ là hơi buồn ngủ thôi."

Đúng lúc muốn xuống giường, Thời An bỗng đứng phắt dậy, bàn tay nhỏ nắm chặt, nói, "Có phải dì chê con còn nhỏ, cảm thấy con không hiểu gì hết nên chuyện gì cũng không nói cho con không? Dì Cố, con nghĩ như vậy không ổn, con rất tin tưởng dì, tâm sự đều nói hết cho dì, nhưng dì lại không đối xử với con như cách con đối xử với dì, như vậy con có thể nghĩ rằng dì không hề tin tưởng con chút nào không?"

Hai mắt Cố Thiên Quân sáng lên, cô ấy không ngờ Thời An sẽ nói ra những lời như vậy.

Không phải cô ấy không tin tưởng Thời An, chỉ là có một số chuyện, không thích hợp để nói với Thời An vào lúc này.

Sau giây phút xuất thần, cô ấy vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "An An, con tới đây ngồi đi."

Thời An hơi mím đôi môi mỏng, rất lâu không động đậy, nửa ngày mới thốt ra một câu, "Con đứng là được rồi."

"Vậy thì tiếc quá, vốn muốn định tâm sự với con, nhưng con lại không chịu ngồi xuống, dì không nói nữa."

Nghe vậy, Thời An lập tức ngồi xuống, nũng nịu ôm lấy cánh tay Cố Thiên Quân, lắc lắc, "Nói đi, nói đi mà."

"Con muốn nghe."

Biểu cảm Cố Thiên Quân thả lòng, nghiêng đầu chạm vào đầu Thời An, "Nhưng bây giờ dì không muốn nói nữa."

Thời An bĩu môi, kéo dài tiếng gọi dì Cố.

"Nhõng nhẽo cũng vô ích thôi."

Cố Thiên Quân hơi mỉm cười, đủng đỉnh đứng dậy, "Dì muốn đi nấu cơm."

"Ồ." Thời An làu bàu: "Con là ăn trộm, dì Cố là lừa đảo, không, dì Cố là siêu lừa đảo."

"Con muốn nói sao cũng được."

Họ một trước một sau đi ra ngoài, mặt Cố Thiên Quân ngập tràn ý cười, "Con đi theo dì làm gì?"

Thời An dừng lại, cọ mũi giày trên mặt đất, lắp bắp: "Con... Con sợ không thấy dì nữa."

Cố Thiên Quân quay đầu nhìn nó, nó ngượng ngùng nhìn đông nhìn tay, đỏ bừng mặt chạy ra ngoài.

Để lại tia sáng lấp lánh trong mắt Cố Thiên Quân, cô ấy bỗng nhiên rất muốn cười, tâm trạng tồi tệ cứ vậy tốt lên, nhờ có Thời An, Thời An là niềm vui của cô ấy.

.  

Đêm.

Tỉnh dậy từ trong mơ, Cố Thiên Quân nghe thấy tiếng gõ cửa, trong đó còn kèm theo giọng nói yếu ớt gọi tên cô ấy.

Cô ấy biết người đến là ai, không hề muốn đi mở cửa.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, không có ý định dừng lại. Cô ấy sợ ồn đến Thời An, chỉ đành mở cửa.

Cố Thiên Quân vốn dĩ muốn khuyên người rời đi, cửa vừa mở, Thẩm My Khê đã trực tiếp đi vào, cưỡng chế ôm lấy cô ấy.

"Tại sao em không chịu gặp chị? Lẽ nào em không biết chị rất nhớ em sao?"

"Chị buông em ra."

Cố Thiên Quân dùng sức vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cả người Thẩm My Khê nồng nặc mùi rượu, như phát điên, một mực không chịu buông tay.

Cố Thiên Quân biết không đẩy ra được, đứng im, lời nói lạnh lùng, "Chị làm loạn đủ chưa? Đủ rồi thì về đi."

Thẩm My Khê bỗng tỉnh táo, buông Cố Thiên Quân ra, lau nước mắt, tủi thân: "Đã muộn thế này rồi, em đuổi chị đi đâu?"

Cố Thiên Quân chỉ vào cánh cửa, không hề nhìn cô.

"Đi đâu cũng được, đừng có mượn rượu làm càn ở chỗ em, chị biết thừa, em ghét nhất là cái kiểu đó."

"Thiên Quân, chị sẽ không bao giờ uống rượu nữa."

Thẩm My Khê cởi áo khoác, chật vật cởi cúc áo sơ mi, lấy lòng nói: "Chị biết em không thích mùi này, bây giờ chị liền vứt quần áo đi, từ giờ chị sẽ nghe em, việc gì cũng sẽ nghe lời em, em đừng không cần chị, chị thật sự không thể đánh mất em."

Cố Thiên Quân nắm lấy bàn tay đang cởi cúc áo của Thẩm My Khê, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa tức giận.

"Đủ rồi, chị xem chị đang làm cái gì đi!"

Thẩm My Khê không muốn nhìn Cố Thiên Quân lạnh lùng như vậy, cảm xúc hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát, cô rút tay ra, ngoan cố cởi cúc áo, sự khổ sở trong cổ họng suýt chút nữa khiến cô nghẹt thở.

"Thiên Quân, hôm nay chị mặc một bộ đồ lót đặc biệt gợi cảm, trước kia em thích chị mặc như vậy nhất, em nhất định sẽ thích, em nhìn chị đi."

Vừa nói, cô vừa nắm tay Cố Thiên Quân, muốn đặt lên ngực mình, "Em sờ thử đi, chạm vào chị đi, được không?"

Cố Thiên Quân hất tay cô ra, bất lực lắc đầu, cô ấy đã không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa rồi.

Đợi tâm trạng của Thẩm My Khê ổn định lại một chút, cô ấy vuốt thẳng chiếc áo sơ mi đã phanh phân nửa cho Thẩm My Khê, rồi cài từng khuy áo một từ dưới lên trên.

Cô ấy dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói: "My Khê, những ngày tháng chúng ta yêu nhau, em thật sự rất vui vẻ, bên nhau đã nhiều năm, cũng có lúc em từng nghĩ, có lẽ cả đời này sẽ chỉ có chị, kỳ thực em cũng bất đắc dĩ, chúng ta chiến thắng được thế tục, nhưng lại thua bởi nhu cầu thiết yếu của cuộc sống đời thường, chị yêu thích sự kích thích, khao khát tình cảm mãnh liệt, xin lỗi, em quá nhàm chán, em không thể cho chị những điều chị muốn, vì vậy cho dù chị có làm ra chuyện gì trong lúc xúc động, em cũng không trách chị, cảm ơn chị vì những gì chị đã làm cho em, nhưng em không thể chấp nhận sự phản bội, chúng ta chỉ có thể dừng lại thôi."

Phía sau họ, Thời An đã xuất hiện từ lúc nào.

"Dì Cố, các dì đang làm gì thế?"