Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 13: 13: Dì quá tốt, con không muốn chia sẻ lòng tốt của dì cho người khác




Thời An nói xong liền ngại đến không đầu không ngẩng nổi.

Cố Thiên Quân hơi nghiêng đầu, muốn nhìn rõ mặt Thời An.

"Sao lại tránh thế, vừa rồi là ai nói nhớ dì đó?"

Thời An vùi mặt thật sâu, lí nhí: "Con không biết."

"Ồ, được thôi."

Sự dịu dàng trong mắt Cố Thiên Quân có thể thiêu đốt người khác, cô ấy ra vẻ tiếc nuối nói: "Vậy thì chắc là do một đứa trẻ rất xinh đẹp khác nói rồi, để dì xem xem rốt cuộc là ai."

Thời An cực kỳ cảnh giác mà ngẩng đầu, vẻ mặt không vui: "Dì không được nhìn đứa trẻ khác."

Cố Thiên Quân đặt Thời An lên xích đu, đứng phía sau nó, nhẹ nhàng đẩy xích đu về phía trước.

"Tại sao nhỉ?"

Chiếc xích đu bắt đầu đung đưa, hai chân Thời An nhấc khỏi mặt đất, bàn tay nhỏ nắm chặt dây xích đu, sau đó quay đầu, mỉm cười, "Vì dì quá tốt."

Dì quá tốt, con không muốn chia sẻ lòng tốt của dì cho người khác.

Ánh nắng xuyên qua cành lá mỏng manh, rơi lên gương mặt Cố Thiên Quân, sự dịu dàng trào ra trong mắt cô, nụ cười mãn nguyện: "An An, sẽ không có ai khác đâu."

Khi nói lời này, một tiếng ồn vang lên.

Cô ấy không định nói lại lần thứ hai, cô ấy chắc chắn rằng, Thời An nhất định đã nghe thấy.

Nếu không nghe thấy thì vì sao đôi tai nhỏ lại đỏ bừng được?

Ăn tối xong, Cố Thiên Quân và Thời An ra về.

Trên đường về nhà, Thời An quấn lấy cánh tay Cố Thiên Quân, cười: "Dì Cố, con có một điều muốn hỏi dì."

"Điều gì? Con nói đi."

Thời An xoa đầu, mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ, "Con theo họ của bố và ông nội, nhưng tại sao dì lại theo họ của bà cố?"

"Con bé này, cả ngày nghĩ cái gì thế hả?"

Cố Thiên Quân nắm tay Thời An, khẽ siết ngón tay nó, kiên nhẫn giải thích: "Vì ông nội họ Ngưu, họ đều cảm thấy họ Ngưu không hay bằng họ Cố, nên đời bố dì theo họ của bà nội, vậy là dì họ Cố."

Thời An nhỏ giọng lầm bầm: "Ngưu Thiên Quân, đúng là không hay thật."

Cố Thiên Quân bật cười.

Thời An cũng cười.

Nó âm thầm ghi nhớ bầu trời xám xịt và những ngọn sóng truy đuổi phía sau họ, và cả gương mặt mỹ lệ cùng tiếng cười êm tai của Cố Thiên Quân.

Đêm nay, chắc chắn là sự ban tặng.

Từng ngày trôi qua, miếng gạc trên đầu Thời An cũng được gỡ bỏ, rất đáng tiếc, dẫu cho y tá đã rất cẩn thận, nhưng vẫn để lại một vết sẹo nông trên trán.

Chiều chủ nhật.

Cố Thiên Quân đang đọc sách trong phòng làm việc, Thời An đang ôn bài trên chiếc bàn ngắn hơn ở bên cạnh cô ấy, họ ngầm hiểu rằng không ai được làm phiền đối phương.

Thời An nhẹ nhàng gấp sách lại, người tựa vào ghế, thoải mái vươn vai, không biết làm thế nào mà vươn tay quá độ, lại chạm vào lưng Cố Thiên Quân.

Cố Thiên Quân nghiêng đầu, cong môi, "Làm gì thế?"

Cô ấy để mặt mộc, sắc môi cũng rất đẹp.

Cố Thiên Quân là người đẹp vô thực, giọng nói rất nhẹ nhàng, động tác rất chậm rãi, cô ấy không bao giờ nóng nảy, dịu dàng như tiết trời tháng ba, từng hơi thở tựa như mùa xuân ấm áp.

Thời An rụt tay lại, ánh mắt lưu động.

"Con không cố ý, làm phiền dì rồi ạ?"

"Không."

Cố Thiên Quân vén những lọn tóc rối lên, tùy ý dùng kẹp tóc kẹp lại, "Trùng hợp dì cũng hơi mệt rồi, con lại đây ngồi đi, nói chuyện với dì một lát."

Sự kinh ngạc lướt qua mắt Thời An, "Dạ."

Nó đứng dậy, vừa kéo ghế vừa nói: "Dì Cố, con thấy vết sẹo trên trán con xấu quá à."

Cố Thiên Quân kéo Thời An ngồi xuống, vén sợi tóc rơi trước trán nó, khi chạm vào vết sẹo, ngón tay hơi run lên.

"An An, cho dù có để lại sẹo, con vẫn rất xinh xắn."

Thời An thở dài thườn thượt, nói rất khẽ: "Con không có xinh xắn, nhưng con rất muốn một ngày nào đó, con có thể trở nên đẹp như dì."

Cố Thiên Quân chăm chú nghe Thời An nói, sau đó cô ấy nhặt một sợi tóc vương trên bàn, đặt vào lòng bàn tay.

"Con là xinh đẹp nhất rồi, con không được tự ti vì vết sẹo này, An An, nhân vô thập toàn, chúng ta phải học cách chấp nhận nhược điểm của chính mình, con nhìn dì này, ngày nào cũng rụng rất nhiều tóc, con tuyệt đối không được trở nên giống dì."

Thời An tư lự gật đầu, tiếp đó, nó giật một sợi tóc trên đầu, đau, nhưng lại không kêu đau.

"An An, Con làm gì thế? Đau không?"

"Không ạ."

Thời An đặt sợi tóc bên cạnh tóc của Cố Thiên Quân, hồn nhiên: "Con không thể để dì rụng tóc một mình được, con muốn cùng dì rụng tóc."

Cố Thiên Quân cầm một cuốn sách, nhẹ nhàng mở ra một trang, cẩn thận đặt hai sợi tóc trong lòng bàn tay vào đó.

Thời An mỉm cười thỏa mãn.

Phòng làm việc trộn lẫn mùi sách và mực, hai mùi rất nồng, nhưng mùi mà Thời An dễ dàng nắm bất nhất chính là mùi của Cố Thiên Quân.

Có Cố Thiên Quân ở bên, Thời An tuyệt đối thư giãn, nó nằm dài trên bàn, quay mặt về phía Cố Thiên Quân, im lặng nhìn ngắm cô ấy.

"Dì Cố, sau này sẽ không có người bắt nạt con nữa đâu nhỉ?"

Cố Thiên Quân lộ ra vẻ đau lòng, mu bàn tay cô ấy lau đi những giọt lệ đang chảy ra từ khóe mắt Thời An, kìm nén nghẹn ngào.

"Không còn nữa đâu, sẽ không."

Đối mặt với người khác, Thời An quen im lặng, chỉ duy đối mặt với Cố Thiên Quân, nó sẵn lòng chia sẻ mọi chuyện nhỏ nhặt. Nó chia thời gian thành từng quãng, từng quãng, quãng thời gian mà nó yêu thích nhất, chính là thời gian ở cùng Cố Thiên Quân.

Thời An vụng về mở miệng: "Dì Cố, con nghe thấy, hầu như đêm nào dì cũng cãi nhau qua điện thoại với dì Thẩm, sau đó hôm sau lại không có tinh thần."

"Con nghe thấy à? Làm ồn đến con sao?"

"Không, không." Thời An lấy một chiếc bút từ trong ống đựng bút ra, lại bỏ vào lại, lặp đi lặp lại động tác này.

"Con nói với dì chuyện này là vì muốn cho dì biết, con biết các dì vì sao lại cãi nhau, dì Cố, con không muốn dì ngủ không ngon, nếu như dì Thẩm đồng ý, dì để dì ấy chuyển tới sống cùng chúng ta đi."

Cố Thiên Quân nhìn vào mắt Thời An, nghiêm túc nói: "Con suy nghĩ thấu đáo như vậy, vậy con có bao giờ nghĩ xem dì có muốn chị ấy chuyển vào đây không hay chưa?"

Thời An trực tiếp hỏi: "Dì có muốn không?"

"Dì không muốn."

Giọng nói kiên định của Cố Thiên Quân đủ để xoa dịu toàn bộ sự tự ti và bất an của Thời An, "Hiện tại nơi này là nhà của con và dì."

"Nhưng chẳng phải dì Thẩm là bạn thân nhất của dì hay sao?"

"Có vậy cũng không cần thiết phải sống chung."

Thời An lại hỏi: "Hiện tại nơi này là nhà của chúng ta, sau này vẫn sẽ vậy chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Cố Thiên Quân mỉm cười, hạ giọng giống như đang kể một bí mật: "Dì không bao giờ nói dối trẻ con."

Sau khi trưởng thành, Thời An mới thật sự tin rằng, thì ra Cố Thiên Quân không lừa trẻ con, đáng tiếc rằng khi ấy, cô đã không còn là trẻ con nữa.

Thời An hiện tại không tin tưởng hoàn toàn, nhưng nó vẫn vui vẻ ngẩng đầu, "Dì Cố, dì đối xử với con tốt quá, tốt đến mức làm con muốn uống một ly sữa nóng."

Cố Thiên Quân vỗ nhẹ trán Thời An, "Muốn uống sữa thì nói thẳng đi."

Không gì có thể giấu được dì Cố.

Cố Thiên Quân ra khỏi phòng làm việc, chiếc điện thoại trên bàn reo lên, Thời An gọi: "Dì Cố!"

Không có ai trả lời, nó cầm điện thoại chạy ra ngoài tìm Cố Thiên Quân, "Dì Thiên Nhiên gọi điện cho dì nè."

Cố Thiên Quân đang bận rộn.

"Con nghe giúp dì, mở loa ngoài."

"Dạ."

Điện thoại được kết nối, giọng nói nôn nóng của Cố Thiên Nhiên vang lên.

"Chị, My Khê khăng khăng đòi gặp chị, bọn em không cản nổi, chị đừng trốn chị ấy nữa, mau xuống nhà đi, bọn em thật sự hết cách rồi."