Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá

Chương 52: 52: Vĩnh Biệt Anh





Vừa nghe Lục Hy Quân bảo mình đi theo, Phi Khiêm hỏi:
- Chú định đưa cháu đi đâu?
- Về nhà.

Cháu định trong cái bộ dạng này luôn sao?
Phi Khiêm lắc đầu:
- Không! Có chết cháu cũng không trở lại căn nhà đó nữa.
- Tại sao?
- Ông ta đuổi cháu đi, từ nay cháu không còn liên quan đến người đàn ông đó nữa.
Lục Hy Quân khuyên nhủ:
- Đừng bướng bỉnh nữa, theo chú về nhà rồi xin lỗi ba đi.

Nếu Vũ Thiên tỉnh lại mà thấy cháu như vậy thì sao?
- Không! Cháu không về!
Lục Hy Quân đành bỏ cuộc.
- Được thôi, cháu muốn làm gì thì làm đi.
Nói xong thì Lục Hy Quân rời đi, trong phòng vẫn còn có Cố Mộc Hoàn, bên ngoài thì có cả Mẫn Nhi, Phi Khiêm có muốn vào cũng không được.
...
Lục Hy Quân đi đến nhà của Nhan Trạch Minh.

Phòng khách bây giờ tan nát, đổ vỡ khắp sàn nhà.

Nhan Trạch Minh đang ngồi trên ghế sofa, mặt vẫn còn đỏ lên vì giận dữ.

Thấy anh đến, y nén cơn giận xuống một chút.
- Xin lỗi, mọi thứ bừa bộn quá.

Cậu ngồi tạm xuống ghế kia đi.
- Em xin phép.
Lục Hy Quân vẫn giữ được phong thái uy nghiêm, còn người đối diện đang cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Trạch Minh, từ trước đến nay anh luôn là người mà em kính trọng nhất, mỗi việc anh làm đều rất tốt đẹp.


Nhưng hôm nay, em bắt buộc phải nói, em rất thất vọng về anh.
- Thất vọng?
Nhan Trạch Minh nhìn Lục Hy Quân và hỏi với giọng có hơi sửng sốt.

Anh gật đầu.
- Đúng vậy.

Em không ngờ rằng anh có thể làm ra những chuyện này.
- Cậu làm sao hiểu được, tôi căm ghét tên Mộc Hoàn đến mức nào.

Tại sao hắn lại dễ dàng có được mọi thứ, đã vậy còn cướp mất của tôi...như vậy có công bằng không?
Lục Hy Quân đứng dậy, chân đạp nát những mảnh vở dưới chân, anh đáp lại lời của Nhan Trạch Minh:
- Em hiểu chứ, hiểu hết tất cả những gì anh đang nghĩ.

Em biết vì sao anh hận Mộc Hoàn.

Nếu như vì chuyện em yêu Mộc Hoàn mà anh có hận cả em, em cũng không dám oán trách, vì trong lòng em anh cũng như Tử Nguyên, đều là người quan trọng với em.

Nhưng Trạch Minh à, chúng ta đều đã đi qua hơn nửa cuộc đời, nên hiểu được chuyện gì đáng và không đáng.

Anh hận Mộc Hoàn, anh trả thù, đều đó là dĩ nhiên.

Nhưng ân oán phải phân minh, không thể nào đem chuyện của người lớn mà đổ lên đầu bọn trẻ.

Ngày hôm nay anh đoạn tình với Phi Khiêm, thì em sẽ lo cho nó.
Nhan Trạch Minh như chợt hiểu ra điều gì đó, mắt nhìn một lượt xung quanh.

Y lảo đảo đứng dậy, xua tay nói:
- Về đi! Tôi không muốn ai đặt chân vào nơi này nữa! Đi hết đi!
- Còn Vũ Thiên và Phi Khiêm, chuyện này đã phá hủy hết tình yêu giữa chúng nó.

Phi Khiêm có cố níu giữ, thì tất cả muộn hết rồi.

Cũng như anh đang cố níu giữ thứ gì đó, đã muộn...em về đây, tạm biệt.
Lục Hy Quân bước ra khỏi cửa.

Nhan Trạch Minh tắt hết đèn, rồi chạy vào phòng, bỏ lại căn phòng khách trong bóng tối...
...
Ba ngày trôi qua, Vũ Thiên mới tỉnh lại.

Cố Mộc Hoàn đã quay trở lại công ty, Lục Hy Quân cũng quay lại Lục gia để giải quyết một số việc.

Chỉ còn Lan Vy và Mẫn Nhi, hai người thay phiên nhau chăm sóc cho Vũ Thiên.
- Vũ Thiên! Em tỉnh rồi! Lan Vy! Gọi bác sĩ đi, Vũ Thiên tỉnh rồi.
Lan Vy chạy nhanh ra ngoài.

Mẫn Nhi hỏi han:
- Em có đau ở đâu không? Có khó chịu không? Có tức ngực hay khó thở không?
Nhưng Vũ Thiên không nói không rằng, cậu chỉ mở mắt rồi nhìn Mẫn Nhi, nhưng ánh mắt lại vô cùng đau thương.

Hiểu được ánh mắt đó, Mẫn Nhi vui mừng nói:
- Chị hiểu em đang nghĩ gì.

Em yên tâm, em bé trong bụng không bị làm sao hết, vẫn rất khỏe mạnh.
Bây giờ Vũ Thiên mới mở miệng:
- Th...thật không...?

- Thật mà! Bác sĩ sẽ làm chứng cho điều chị nói là thật!
Vũ Thiên mỉm cười, cùng với giọt nước mắt lăn dài xuống gối.

Mẫn Nhi cũng cảm động mà khóc, rồi cầm chiếc khăn lau nước mắt cho cậu.
Buổi chiều, Cố Mộc Hoàn và Lục Hy Quân đã nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra và nói rằng sức khỏe của cậu đã tốt lên rất nhiều, chỉ có bệnh phổi vẫn chưa dứt điểm được, tuy không còn nguy hiểm như trước.
Phi Khiêm cũng nghe được tin, nhưng anh nghĩ cậu đang rất đau khổ, nên không dám đến bệnh viện.

Sau khi rời khỏi nhà, Lục Hy Quân đã mua cho anh một căn hộ, mua quần áo và vài thứ cần khác.

Nhan Trạch Minh không hề tìm hay quan tâm nữa.
...
Sau khi xuất viện, Vũ Thiên trở về nhà và được chăm sóc rất chu đáo.

Cậu được Mẫn Nhi kể về kế hoạch của ba, rồi chuyện Phi Khiêm hiện ra sao.

Nét mặt của Vũ Thiên vẫn còn rất buồn, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi.
Tối nay, Chiêu Vân Quang cũng có mặt tại nhà của Cố Mộc Hoàn.

Khi mọi người đã tề tựu, Lục Hy Quân nói:
- Theo Mộc Hoàn, tạm thời sẽ đưa Vũ Thiên sang Pháp.
Vũ Thiên sửng sốt, cậu chỉ mới học tiếng Pháp, làm sao mà đến nơi đó được.
- Nhưng...cháu chưa thông thạo tiếng Pháp...
Chiêu Vân Quang nói:
- Cháu yên tâm, chú sẽ là thông dịch viên chuyên nghiệp cho cháu.

Sau đó cháu chuyên tâm học tiếng Pháp, tất cả chú sẽ lo hết.
Cố Mộc Hoàn xoa đầu Vũ Thiên.
- Trạch Minh sẽ không để yên cho con và cả nhà chúng ta.

Đưa con sang Pháp, có Vân Quang bảo vệ thì không có gì phải lo nữa.
- Còn chị Mẫn Nhi?
Mẫn Nhi cười cười:
- Thằng nhóc này, cả chị cũng đi thì ai ở lại với ba? Hiện tại em là người cần được bảo vệ nhất đó.
Được Chiêu Vân Quang và Lục Hy Quân thay nhau vận động về tư tưởng, Vũ Thiên không còn cách nào mà phải nghe theo.
...
Chỉ còn vài tiếng cuối cùng.

Vũ Thiên đã chuẩn bị hết hành lý.


Cậu ngồi xuống chiếc xích đu trong vườn, lặng lẽ nhìn ra những chậu hoa vàng rực trong nắng sớm.
Một hình bóng quen thuộc bước đến...
- Phi Khiêm?
Phi Khiêm đã đến, nhiều ngày rồi hai người mới gặp lại nhau.

Nếu là trước đây, hai người sẽ chạy đến và ôm chặt lấy nhau.

Nhưng bây giờ thì không còn nữa.
- Vũ Thiên, em khỏe không?
- Như anh đã thấy.
Vũ Thiên quay lưng lại với Phi Khiêm.

Anh quỳ gối xuống đất.
- Vũ Thiên, anh xin lỗi...anh có lỗi với em...
- Anh không có lỗi gì hết.

Tất cả...tất cả đều là do em, em đã không đủ can đảm và sáng suốt, nên phải đánh đổi bằng con của chúng ta...
Phi Khiêm nắm lấy tay của Vũ Thiên.
- Xin em, em hãy quay mặt nhìn anh một lần cuối.

Em có trách anh, có mắng chửi anh thế nào cũng được.
- Giữa chúng ta có còn gì đáng nói nữa đâu.

Em chỉ mong anh hãy quên tất cả chuyện trước đây, đừng lạc lối nữa.

Mọi tội lỗi, để một mình em gánh lấy.
Vũ Thiên bước đi, cậu quay lại nhìn Phi Khiêm và nói lời sau cùng:
- Chúc anh hạnh phúc.

Vĩnh biệt anh....