Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá

Chương 44: 44: Đánh Nhau





Ngày hôm sau, toàn bộ ảnh đã được lan truyền khắp trường học.

Mẫn Nhi mặt vẫn lạnh lùng ngồi giả vờ ghi chép bài vở.

Cô bạn đeo mắt kính hôm qua mang một quyển tập đến, vừa nháy mắt vừa nói:
- "Tập" tớ mượn cậu đây, cảm ơn nhiều nhé.
Nhận ra ám hiệu, Mẫn Nhi gật đầu đáp:
- Không có chi.
Theo kế hoạch của Tường Vân, sau khi chụp ảnh nóng thì chỉ mang nó cho Vũ Thiên, rồi uy hiếp Phi Khiêm phải chia tay cậu mà quen cô ta.

Nhưng Mẫn Nhi làm vậy là quá mạnh tay, sau lần này coi như danh dự của họ bị dìm xuống tận đáy bùn nhơ rồi.
Thấy Vũ Thiên có vẻ hơi rầu rĩ, có lẽ bị ảnh hưởng sau chuyện vừa rồi.

Mẫn Nhi tìm đến cậu.
- Sao em cứ sầu muộn vậy? Chiều nay đi ăn với chị nhé, rồi có chuyện này rất vui muốn kể cho em nghe nữa.
- Chuyện gì?
- Chiều nay chị đón em rồi kể.

Chị vào lớp đây, không được nuốt lời đâu đó.
...
Sáng hôm sau, mặt của Vũ Thiên đúng là tươi tắn hơn ngày hôm qua.

Mỗi khi Mẫn Nhi nhắc đến kế hoạch hoàn hảo kia, cậu cứ ôm bụng cười ha hả.
Ở đằng kia có một vụ đánh nhau, đám học sinh đứng xem rất đông.

Mẫn Nhi và Vũ Thiên không quan tâm, nhưng khi thấy Tường Vân từ đâu chạy vào trong kia, cô ta đang cầu xin Bá Thành dừng tay.


Vũ Thiên chạy vào, hắn đang đánh Phi Khiêm đến bầm hết hai mắt, chảy máu mũi.
- Thằng khốn! Ai cho mày đánh Phi Khiêm!
Vũ Thiên lao vào cào mặt của Bá Thành, bị tấn công bất ngờ nên hắn không đỡ được mà ngã xuống.

Không ngờ, Tường Vân cũng nhào đến túm lấy tóc Vũ Thiên và vả bôm bốp vào mặt cậu.

Phi Khiêm đứng dậy kéo Tường Vân ra, cũng bị Bá Thành đá vào bụng.
Mẫn Nhi cột tóc lại, mở cặp lấy gậy tenis ra.

Một tay cầm gậy, tay còn lại cầm chiếc giày vừa mới tháo.

Mẫn Nhi lao đến như một binh sĩ ra trận, hét lớn đến tất cả đều sợ hãi:
- BỌN MÀY CHẾT VỚI TAO!!!
Mẫn Nhi đập một gậy vào mặt của Bá Thành, còn chiếc giày thì ném vào Tường Vân.

Cô đập cho cặp đôi kia một trận túi bụi.

Bá Thành và Tường Vân cũng không chịu thua, liền khóa tay Mẫn Nhi rồi đánh trả.

Vũ Thiên và Phi Khiêm đứng dậy, cậu chạy đến dùng chân kẹp cổ Bá Thành, Phi Khiêm vừa dùng tay đấm, vừa cầm gậy đập vào người hắn.

Mẫn Nhi khỏe hơn Tường Vân nên vật ngã cô ả ra, nắm tóc rồi dùng liên hoàn tát.

Hai làm sao đấu lại ba.

Cuối cùng, cả năm người đánh nhau đến tàn cuộc.
Khi lên phòng hiệu trưởng, Mẫn Nhi còn phun nước bọt vào mặt Bá Thành.

Cặp đôi kia bị đập cho tàn tạ như miếng giấy rách.

Vũ Thiên mặt mũi bầm dập, Phi Khiêm còn nặng hơn, hai mắt như gấu trúc.

Mẫn Nhi, Vũ Thiên và Phi Khiêm đều là học sinh top đầu, Tường Vân là thiên kim tiểu thư, Bá Thành thì gia thế cũng bình thường.
Mẫn Nhi nói nhỏ vào tai của Vũ Thiên:
- Em yên tâm, lát nữa cứ để cho chị nói.
- Nhưng...
- Không cãi lời chị, em trai ngoan.
Ba của Tường Vân chạy đến, thấy con gái bị đánh thì rất tức giận.

Ông ta chỉ tay vào mặt Vũ Thiên rồi chửi rủa thậm tệ, giáo viên phải đứng ra can ngăn ông ta lại.

Mẫn Nhi không nhịn mà đáp trả:
- Thưa bác, con gái của bác tưởng là tốt đẹp lắm sao? Quyến rũ bạn trai của người khác, hôm qua còn bị lộ ảnh nóng với cái tên Bá Thành này, hôm nay còn đánh em trai của cháu nữa.

Bác không cần phải chửi mắng ai, cứ nhắm vào một mình cháu đây.
Ông ta chỉ tay vào mặt Mẫn Nhi:
- Mày là con cái nhà ai? Sao nói chuyện mất dạy vậy hả? Tao sẽ làm cho cả nhà mày thân bại danh liệt!
Vũ Thiên nhếch mép khinh bỉ.

Một lát sau, Cố Mộc Hoàn và Lục Hy Quân cũng đến.

Hai người uy nghiêm bước vào, làm cho ai nấy cũng không dám ngước nhìn.
- Mẫn Nhi! Vũ Thiên! Mặt mũi hai đứa làm sao vậy?
Vũ Thiên liền chạy đến bên Lục Hy Quân, vừa khóc lóc vừa kể lể lại chuyện vừa rồi.

Ánh mắt của Cố Mộc Hoàn hiện lên tia chết người.

Ba của Tường Vân sợ quá nên giả vờ bước đến giao hữu:
- A...chào Cố tổng! Ngài đến đây có việc gì vậy ạ...?
- Phòng hiệu trưởng chẳng lẽ tôi đến đây ăn cơm à?
Sợ quá hóa hồ đồ, ông ta chỉ còn biết cười để đỡ thẹn.
- Phó giám đốc Tường, dạo này còn đến quán rượu với bồ nhí không nhỉ?
Nghe Lục Hy Quân hỏi, ông ta càng không đứng vững nổi.

Một người là vua, một người là hoàng tử, cả hai đều xuất thân từ vương triều lớn mạnh.

Một cỏn con như lão Tường, chỉ cần Lục Hy Quân búng tay là tàn thành tro bụi, không cần Cố Mộc Hoàn phải nhúng tay.
Lão Tường quay sang nói với giáo viên và thầy hiệu trưởng:
- À, là do con bé Vân Vân nhà tôi không biết đúng sai, đã gây chuyện còn đánh người khác nữa.

Mong thầy bỏ qua cho các cháu.
Ông ta tát vào mặt Bá Thành rồi mắng nhiếc:
- Còn mày! Tao đã cấm mày tiếp xúc với Vân Vân rồi kia mà! Mày còn chạm vào con bé một lần nữa là tao tống ba mẹ mày vào tù! Rõ chưa!
Cố Mộc Hoàn bước đến và nói với thầy hiệu trưởng:
- Xin lỗi, chỉ vì việc của bọn trẻ mà làm phiền đến thầy.

Chuyện này cứ để người lớn chúng tôi giải quyết nội bộ với nhau, mong thầy bỏ qua cho.
Vị hiệu trưởng cũng biết Cố Mộc Hoàn là ai, nếu làm phật ý hắn thì cả cái trường này bị dập cho sập nát thành nghĩa địa chứ không đùa.

Ông mỉm cười nói không sao, chỉ mong bọn trẻ lần sau đừng đánh nhau nữa.
Lục Hy Quân bước đến chỗ Phi Khiêm:
- Ba cháu nhờ chú đến để xem cháu thế nào, bây giờ theo chú đến bệnh viện.
- Cháu sợ...ba...
- Không sao, chú sẽ nói cho ba cháu biết sau.

Rồi anh quay sang Cố Mộc Hoàn:
- Em đưa Phi Khiêm đến bệnh viện, anh chăm sóc cho Mẫn Nhi và Vũ Thiên nhé.
- Ừ, cứ để cho anh.
...
Tường Vân vừa đi theo sau ba mình, vừa giận dỗi trách móc:
- Ba này đúng là...con gái bị chúng đánh đến bầm dập mà còn bênh vực họ...hức hức...
- Con à...mày đúng là không hiểu gì hết.

Hai người đó đủ sức làm cho cả nhà mình bốc hơi đó.

Nên biết đối thủ là ai, đừng có dại mà đụng vào.

Bây giờ theo ba đến bệnh viện.
Tường Vân bất lực khóc nức nở từ trường đến bệnh viện...
...
Vũ Thiên bị thương nhẹ, còn Mẫn Nhi chỉ bị trầy xước mặt với rối tóc một chút.

Cố Mộc Hoàn nhìn thấy con gái sao mà giống Tiêu Mỹ Dao ngày xưa quá, nhưng con bé đánh nhau vì bảo vệ người khác, như vậy thì không trách được.
- Hai đứa ngốc này, làm ba cứ lo hai đứa xảy ra chuyện gì.
- Ba biết không? Chị Mẫn Nhi chạy đến như siêu nhân vậy, làm cho hai người kia bầm dập đến đáng thương.
Cố Mộc Hoàn mỉm cười.
- Thôi, ba có việc phải đi.

Hai con cứ vào phòng y tế nằm nghỉ nhé.
Cả hai đồng thanh đáp:
- Vâng ạ!.