Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 3: Dẫu chỉ là mộng cảnh phồn hoa cũng nguyện ý chôn thân vào nó.




Bánh hoa đào ở phía tây Phong Đô có thể nói là đệ nhất kinh thành.

Nhớ trước đây ta vẫn không nghĩ ra một nơi giống như âm tào địa phủ này lại có thể làm ra được loại bánh vừa mềm vừa thơm như vậy. Bánh gạo hấp cùng với cánh hoa đào nổi tiếng nơi đây, sau đó nặn thành hình tam giác nhỏ, màu hồng phấn, năm cái bánh nhỏ vừa vặn hợp lại thành một đóa hoa xinh đẹp.

Có người nói, ông chủ quán phía tây đó không muốn tay nghề bị mai một nên mới chọn ở lại Phong Đô, dù sao bán ở nhân gian hay bán dưới địa phủ cũng đều là bán, đối với ông ta cũng không hề khác biệt. Thỉnh thoảng gặp được đào yêu đi đầu thai còn có thể cung cấp cho ông ta những nguyên liệu tốt nhất để làm bánh, đỡ phải đi lên nhân gian một chuyến.

Thêm nữa, ta và Tiểu Hắc cộng thêm số người đứng chờ vừa vặn xếp thành một hàng. Mua xong, hai chúng ta đi về được một đoạn, gặp quỷ lớn, quỷ bé không đầu bay qua bay lại, liền chào hỏi nhau một tiếng.

Tiểu Hắc rất cao, đi trên đường giống y như một vệt đen nhanh chóng lướt qua, ta đứng cạnh hắn chỉ cao tới ngực hắn.

Ta ăn ba cái bánh hoa đào, liếm môi, bỗng nhớ ra một chuyện: “Tiểu Hắc, gần đây ta nhìn xuống hạ giới, thấy dương gian có một người di chuyển, vẫn chưa rời đi.

Điều ta nói đến, tất nhiên là hồn của một cô nương.

Hắn hơi dừng chân lại, đôi mắt dài nhỏ hơi híp lại nhưng vẫn không có động tĩnh gì, im lặng nhìn về phía trước: “Của ngươi, ngươi ăn.”

“Aiz, chẳng phải là vì muốn ta giúp huynh à? Chuyện thế này, nếu ta biết thì nhất định ta sẽ tìm giúp huynh.” Ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Huynh nói thế không phải bảo ta ăn linh tinh à?”

Lúc này hắn hừ lạnh, liếc ta một cái, cả người toát ra đầy khí lạnh, ta vội vàng che miệng mình lại, một lúc sau lại quệt miệng nói tiếp: “Tiểu Hắc, huynh biết mà, trong lòng ta luôn mong huynh được vui vẻ. Mấy trăm năm chỉ cần chờ được một cô nương, huynh có thể thoát khỏi quyển sổ kia rồi. Huynh xem, khi còn sống ta gây ra quá nhiều nghiệp chướng.” Nói đến đây, ta hơi hoảng hốt, vội vàng sửa lời: “Cô nương kia nhất định rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn cả ta.”

Ta cố chấp nói xong thì cũng đã đến đầu phố, tính toán thời gian cũng nên lên đường, ta nhét giấy da trâu vào tay hắn: “Đây là vật cuối cùng, ta đi trước, lên nhân gian xem một vòng giúp huynh.”

Ta đi được một bước, hắn ở đằng sau gọi ta lại: “Mẫu Đơn!”

Ta ngoảnh lại, hắn bước lên, đưa tay xoa xoa vụn bánh còn xót lại bên khóe miệng ta, cúi đầu nói: “Những gì viết trong quyển sổ kia đều là giả. Ngươi đừng để ý những điều vớ vẩn đó.”

Ta luôn không phân biệt được thời gian, đặc biệt là ở Phong Đô, vừa đến nhân gian lại vào đúng ngày hồn của Quận chúa rời khỏi thân xác.

Trong bóng đêm dày đặc, ta nhanh chóng tiến vào Vương phủ.

Trong Vương phủ đèn thắp sáng trưng, khi ta đến gần sương phòng liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn cùng cực của phụ nữ.

“Quận chúa, cố gắng lên!”

“Quận chúa, đầu đứa bé sắp ra rồi, người nhất định phải cố gắng! Tướng quân đại nhân vẫn đang ở bên ngoài chờ ngài!”

Trả lời bọn họ chỉ có tiếng kêu thảm thiết, ta đứng dựa vào tường ngoài, nắm chặt bàn tay chờ thời khắc mệnh cách kia đến. Quyết định như vậy, ta bỗng nhớ đến Tiểu Hắc, mặc kệ bằng cách nào, ta cũng phải tìm giúp hắn.

(Mệnh cách: thời gian kết thúc số mệnh đã được định sẵn của mỗi người)

Ta và Tiểu Hắc từ ngờ nghệch lúc mới quen đến bây giờ đã trở nên thân thiết. Lấy những gì ta biết, khi còn sống Tiểu Hắc từng thích một cô nương. Hắn đến Phong Đô sớm hơn ta một trăm năm, lúc còn sống là một ngư yêu nên bây giờ hắn cũng là một ngư yêu.

Người hắn thích chính là đào yêu, vị cô nương kia cũng cực kỳ thích ăn bánh hoa đào.

Trong phòng sinh, tiếng kêu thảm thiết dần dần biến thành tiếng khóc nỉ non.

Bên ngoài phòng sinh, một nam nhân mặc áo choàng dài, cả người tràn đầy anh khí đang vội vàng bước tới, người này chính là tướng quân, hạ nhân đi bên cạnh vô cùng nóng vội nhưng không dám tiến lên bẩm báo.

Ta nhìn sắc mặt lo lắng, sốt ruột của nam nhân trẻ tuổi kia, nghĩ thầm: sinh con thôi mà, chuyện nhỏ này ta đã từng trải qua. Ngày ta sinh con chỉ có mình ta ở trong phòng sinh cắn răng chịu đựng, bà đỡ cũng không nhờ được người có kinh nghiệm, ta đau đến gần như chết đi sống lại cuối cùng cũng sinh được.

Sau khi sinh xong, cơ thể ta rất yếu, sức khỏe cũng không tốt, tiếc là phụ thân nó không cần nó, ta lại không thể chăm sóc nó cho tốt.

Bỗng dưng trong phòng vang lên một tiếng hét chói tai, ta nhanh chóng bình tĩnh lại, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm châu vào trong phòng, sau đó lấy một chiếc đèn lồng giấy có cán được làm từ gỗ lim màu đỏ từ trong tay áo ra, treo ở trên đầu giường, hắt lên trán thiếu phụ trên giường một vòng tròn, căn phòng dần dần sáng rõ.

Xuyên qua giấy đèn lồng màu đỏ, ngọn đèn kia như đang dần đốt cháy sợi dây dương khí cuối cùng. Nụ hoa màu hồng nhạt trên đèn lồng từ từ nở to ra, ngày càng đẹp.

Diêm Vương quả thực rất chiếu cố nàng, đèn lồng giữ hồn thế này thật sự vô cùng hiếm thấy, đến cả ta tu hành được hai trăm năm, năm trăm năm sống kiếp câu hồn cũng là lần đầu nhìn thấy vật quý đứng đầu thế này. Nếu đầu thai chắc chắn sẽ vào nhà phú quý, còn nếu trở thành lệ quỷ cũng sẽ vô cùng lợi hại.

Đèn ngày càng tắt, hô hấp của người phụ nữ cũng mất dần, sắc mặt thị nữ bên cạnh trắng bệch, ngã nhào xuống đất gào khóc thảm thiết.

Ta nhấc đèn lồng lên rồi từ từ đi ra ngoài sân. Vị tướng quân kia nghe thấy tiếng động bên trong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, gầm lên một tiếng nhanh chóng xông vào, nhanh đến mức còn sượt qua ta.

Xuyên qua rèm châu, ta nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi bên giường nắm chặt tay người phụ nữ đã chết, bi thương đến mức không thể phát ra một chút âm thanh nào. Bỗng dưng ta rất hâm mộ linh hồn ở trong chiếc đèn lồng này.

Nếu như ban đầu có thai, ta không muốn phá bỏ, đến lúc sinh lại chết đi… có lẽ người kia sẽ không ghét ta như vậy, có thể hắn cũng sẽ nắm bàn tay lạnh của ta như thế, sau đó gọi tên ta.

Mẫu Đơn.

Chỉ tiếc là, không có nếu như.

Ta lắc lắc đầu chuẩn bị rời khỏi, đi đến sân thì đột nhiên dừng lại.

Lại có một linh hồn mới xuất hiện ở gần đây.

Mỗi linh hồn mới đều chỉ cách quỷ một chút, nếu cố chấp sâu sẽ trở nên phiền phức, nếu còn là một nữ tử mang theo oán niệm mà chết…sẽ trở thành lệ quỷ. Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng bay đến hướng có linh hồn kia.

Linh hồn mới kia còn chưa hoàn toàn thoát khỏi thân xác ta đã tìm được, ngay ở cửa sau của Vương phủ, xung quanh đều là âm thanh khóc tang Quận chúa.

Ta đứng ở ngã tư đường, hai bức tường màu đỏ hai bên trong đêm tối giống như con đường đi mãi không thấy ánh sáng. Ta bước tới, đứng cách đó không xa nhìn người nằm trên mặt đất một cái.

Quần áo rách rưới, là một tên ăn mày.

Liếc nhìn một lượt từ đầu đến chân, là một người tàn phế, gậy chống rơi một bên, hắn dùng một mảnh sành bát vỡ để tự vẫn, màu tươi từ cổ hắn chảy ra, dưới ánh trăng giống như hàng nghìn con sâu lổm nhổm bò. Cuối cùng ta cũng đoán ra, là tên ăn mày đem lòng yêu quận chúa, đột nhiên truyền ra tin dữ nữ nhân hắn yêu mến đã chết, không thể chịu nổi đả kích nên đã tự sát.

Tăng thêm gánh nặng cho Mạnh Bà, là nghiệp chướng.

Ta ngẫm nghĩ, hay là gọi Tiểu Hắc đến thu hồn. Bỗng nhiên ánh mắt ta nhìn đến một bên mặt nhìn nghiêng của tên ăn mày này, đành phải dừng lại.

Ta không muốn thừa nhận trong lòng ta đang run lên, rõ ràng ta đã chết rồi, rõ ràng ta đã là một bà lão quỷ bảy trăm năm, ấy vậy mà vẫn run run, giống như sợi dây rung mạnh trước khi sắp đứt, sau đó lại đi nhanh như một làn sóng.

Hồn của tên ăn mày dần dần hiện lên trước mặt ta, ta nâng chiếc đèn lồng màu đỏ hình hoa Mẫu Đơn lên, cả người màu đên, dải lụa tơ tằm màu xanh buộc gọn gàng phía sau đầu, ánh mắt tùy ý liếc nhìn du hồn trong suốt dần dần hiện lên trước mặt mình, chậm rãi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên.

Hồn phách là của một tên ăn mày, lại hoàn toàn trái ngược với phong thái và trang phục, tóc đen buông xuống, mặt mày như họa.

Đầu tiên y từ từ đứng thẳng lên, đưa tay xoa xoa trán, sau khi tỉnh táo lại y mới đưa mắt nhìn qua bên này, ánh mắt nặng nề, mông lung.

Y ngẩng đầu lên.

Ta nhoẻn cười, chào hỏi y.

“Hừm, Thương Âm.”

***

Con người, suy cho cùng luôn lừa gạt chính mình.

Rõ ràng biết là chuyện không có khả năng vậy mà vẫn luôn ảo tưởng, dẫu chỉ là mộng cảnh phồn hoa cũng nguyện ý chôn thân vào nó.

Mộng cảnh trong nháy mắt, ta biết tất cả chỉ là giả.

Ánh trăng sáng vằng vặc, trong đêm tối chiếu sáng mái ngói màu đỏ, nơi nơi yên tĩnh, cực kỳ tĩnh mịch.

“A, ngại quá, ta nhận nhầm người.” Ta lẳng lặng nhìn nam nhân nửa tình nửa mê kia, mỉm cười, hơi nhướn mày. Bình thường những hồn phách cố chấp muốn rời khỏi ý thức đều không rõ ràng lắm, thậm chí còn không biết mình đã thành linh hồn, ta nghĩ ngợi rồi hỏi: “À, ngươi tên gì?”

Hỏi xong vấn đề này ta bỗng cười ra tiếng, xong rồi xong rồi, Hoa Nhi gia sống ở Phong Đô lâu như vậy càng sống càng trở nên thụt lùi. Đây chính là một tên ăn mày, kiếp trước uống canh Mạnh Bà rồi trở thành một tên ăn mày phàm trần, sau khi chết lại có thể nhớ tới thân phận của mình thì chỉ có thể là tiên yêu thần mà thôi.

Một người phàm một khi đã ở ranh giới giữa sống và chết đều sẽ không còn biết bất cứ cái gì.

Hơn nữa, y chỉ là nhìn giống mà thôi.

Ta phẩy phẩy ngọn lửa trong đèn lồng, thái độ vô cùng thân thiết, giải thích: “Bây giờ ngươi đã chết, ta là âm sai, nếu ngươi đồng ý theo ta trở về, ta sẽ không trói ngươi, được chứ?” Ta nhìn y từ trên xuống dưới sau đó chỉ chỉ vào chiếc đèn lồng hình hoa Mẫu Đơn: “Nó có thể ăn thịt người, uống máu, thu hồn phách, cho nên ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời ta.”

Quỷ hoa được niêm phong kỹ nhất của địa ngục Huyết Trì, hôm nay hắn được nhìn thấy coi như hắn may mắn.

Nam nhân nhìn bốn phía, nhìn trời rồi nhìn đèn lồng trong tay ta, sau đó lại nhìn ta, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm, âm thanh như có như không: “Ngươi là âm sai?”

“Ừm.”

Y day day trán, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, nói: “Vậy xem như ta chết rồi ư?” Ngón tay y bỗng dừng lại, hình như nghĩ ra gì đó, đôi mắt mang theo vẻ bình tĩnh nhìn về phía này và hỏi ta : “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

Ta ngẩn người, siết chặt đèn lồng trong tay, vẻ mặt này của y cực kỳ giống người kia.

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu khiến ta hoảng hốt, đúng lúc này Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, ta nhìn qua nhìn lại, tuy không tính là thân thiết nhưng cũng nhận ra đây là thủ hạ của Tiểu Hắc, so sánh với trên nhân gian thì cũng là cán bộ cấp cao.

“Hoa Nhi gia.” Hắc Bạch Vô Thường cúi đầu chào ta, nhìn động tác của hai người bọn họ, ta vô cùng hài lòng.

“Các ngươi là đến mang hắn đi?”

“Dạ, phải!”

Ta phất phất tay: “Vậy hai người các ngươi mau đi đi.”

Nói xong ta liền rời đi, đi được mấy bước lại ngoảnh lại nhìn, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt nam nhân kia, vội vã quay đầu đi.

Sau khi quay về Phong Đô, ta lập tức đi đền Thập điện Diêm La.

Trước khi thả hồn, ta đưa mắt nhìn Diêm Vương phụ thân đang ngồi vuốt râu, nhướn mày nói: “Cha xác định nàng ta nhìn thấy bộ dáng của người sẽ không chết ngất chứ?”

Ánh mắt của Diêm Vương từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt vào chiếc đèn lồng trong tay ta, lúc này mới liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt khó hiểu mang theo chút khẩn trương: “Chuyện này thì có liên quan gì với bộ dạng của lão phu. Mẫu Đơn, con mau thả cô ấy ra, đừng để cô ấy phải chịu tủi thân.”

Miệng ta hơi giật giật, run run thả hồn ra khỏi đèn lồng. Nữ nhân kia cả người đồ trắng, tóc buông thõng, đầu hơi cúi xuống, quỳ gối trên điện. Sau đó, nàng từ từ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Diêm Vương đang ngồi phía trên, cả người hơi run lên.

Ta sờ cằm, nghĩ thầm, quả nhiên già trước tuổi vẫn là tốt.

Nào ngờ nàng ta lại chau chau mày, sau đó đứng lên, vừa nhìn trái nhìn phải khắp điện vừa phủi phủi bụi đất trên người mình: “Sao điện Diêm La lại tồi tàn như vậy?”

Ta nhìn Thập điện Diêm La, hai bên cửa đều được thắp sáng bằng dạ minh châu ngàn năm cỡ lớn, lại nhìn đến cột trụ được làm bằng ngọc lưu ly giá trị hoàng kim, phòng của nô bộc trong điện Diêm La có khi còn giá trị hơn cả hoàng cung, cùng lắm thì chỉ hơi tối tăm, âm u một chút mà thôi. Trong lòng ta thầm nghĩ.

Nào biết, Diêm Vương gia lại thở dài nói: “Công chúa điện hạ, chỗ của lão phu làm sao có thể bằng được Vân Đỉnh Thiên cung của người.”

Lúc này ta mới tỉ mỉ đánh giá nàng ấy, vô cùng diễm lệ, khí chất cao quý, đôi mắt linh động. Là công chúa điện hạ?