Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 16




Ta trầm tư một hồi, chỉ thấy việc này rất lạ. Phong ấn thành Uổng Tử vạn năm khó phá, sao một tiểu tiên có thể giải trừ được, thế thì mặt mũi của các vị đại nhân trong Địa phủ kia biết để vào đâu đây?

Hoài Nguyệt vốn đang nhìn ta chăm chú, bỗng nhiên hành lễ, đưa tay về búi tóc phía sau, quầng sáng lóe lên, trong tay nàng ta là một cây trâm vàng.

Nàng ta đưa nó cho ta. Ngay từ lúc gặp mặt, mỗi lần ở gần như vậy ta lại ngửi thấy mùi hương thơm ấm áp kia của nàng ta cứ vấn vít xung quanh. Chỉ thấy trên cây đầu trâm vàng kia tạc khắc hình mấy bông hoa đào. Những cánh hoa hiện ra thứ ánh sáng óng ánh lộng lẫy tựa như khảm đá thạch lựu được đánh bóng vậy. Ánh sáng lấp lánh điểm xuyết từ mấy sợi tua rua bằng vàng phía dưới thoạt nhìn rất có tư vị của một món đồ được các cô nương hoàng tộc chốn dương thế yêu thích vậy.

“Ta đã dùng chính cái này để phá phong ấn. Cái này là tỷ tỷ ta đã đưa cho ta từ ngàn năm trước, giờ ta tặng lại cho cô. Chuyện liên quan đến phu quân ta, mong cô dừng truy cứu.”

Đây coi như là đang hối lộ sao? Ta nhìn nàng ta một chút rồi nhận lấy. Đây nhất định không phải là vật tầm thường, ngày nào đó mà ta gặp rắc rối thì có thể bỏ vật này ra để chuộc tội rồi. Được nhận đồ tốt, tâm tình ta khá tốt. Ta đứng thẳng người, sửa sang lại xiêm y, “Bắt đầu thôi, trước khi cô phong ấn xong xuôi ta sẽ không để cho những thứ kia lại gần cô nửa bước đâu.”

Đến lúc Hoài Nguyệt thi thuật thì ta lại thật sự hoảng hốt. Nàng ta lấy chính hồn phách của mình để trả giá cho phong ấn. Phong ấn do Tiểu Hắc bố trí dần tiêu biến, lũ âm hồn há miệng sắc nhọn mà kêu gào, ùn ùn kéo nhau vọt tới chỗ bọn ta. Ta nửa ngồi nửa quỳ, một tay ôm lấy Tiểu Hắc. Trảm Hồn kiếm bay liệng trên không rồi xuất ra tầng lớp ánh sáng kiếm khí rung chuyển tỏa ra. Ngay sau đó ta nắm chắc chuôi kiếm mà cắm chặt xuống lòng đất, thế mạnh như chẻ tre, những vết nứt uốn lượn liền xuất hiện trên cả mặt đất rộng lớn. Cứ như vậy đám âm hồn bị tiêu trừ năm phần.

Chỉ có điều năm phần còn lại rất nhanh được các âm hồn mới thay vào.

Bên tai là tiếng nói khe khẽ của Hoài Nguyệt: “Thật là lợi hại. Cố đại nhân quả nhiên chưa từng nói sai, công phu của Hoa Nhi gia của Phong Đô nổi tiếng bậc nhất.”

Ta không có thời gian trả lời nàng ta, những chấn động sau khi ta phát lực mạnh đến nỗi khiến miệng ta không thể khép lại được. Lần này ta đã dùng toàn bộ sức lực, cả thành Uổng Tử cuồng phong gào thét. Ta cũng không rõ có bao nhiêu oan hồn bị biến thành tro bụi dưới kiếm khí của ta nữa.

Nếu như có thể, sau khi ta trở về, ta nhất định sẽ đi xin Diêm La đến để tụng kinh cho bọn họ.

Thân thể Hoài Nguyệt dưới ánh sáng dần trở nên trong suốt. Nàng ta khẽ mỉm cười nói: “Chỉ có điều, Hoa Nhi gia, may là thành Uổng Tử này bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, chứ nếu là ở ngoài mà sử dụng sức lực mạnh lớn như vậy thì nhất định sẽ bị Thiên binh truy cứu ngay… Ngài cũng biết trong pháp lực của mình có lẫn cả thần khí chứ?”

“Biết, chẳng may lúc còn sống có chút quan hệ với thần tiên nên bị nhiễm thôi.”

Nàng ta trầm tư một lát, nghiêng mặt nhìn ta. Trên mặt nàng ta lại xuất hiện vẻ mặt vừa giống như thương hại, lại giống như thở dài.

“Thần khí trong cơ thể cô là…” Nàng ta quay đầu, nhắm mắt lại mà lẩm bẩm, sắc môi tái nhợt. “Hóa ra, ba ngàn vũ trụ, lục đạo luân hồi, cuối cùng cũng chẳng đấu lại được một chữ tình. Chỉ tiếc cô lại chẳng nhớ gì, ngài ấy đã vì cô như vậy…”

Tiếng gió bên tai quá lớn, ta không nghe được. Đang định hỏi lại thì toàn thân Hoài Nguyệt tỏa ánh sáng rực rỡ.

Hai tay kết ấn của cô gái dần buông xuống, cả người của nàng ta dán chặt lên cổng chính, tư thế dịu dàng thành kính tựa như ôm người tình mà mình đã thương nhớ bấy lâu vậy. Khuôn mặt nàng tựa như bạch ngọc dán chặt vào cổng Thanh Đồng lạnh lẽo, mái tóc đen dài cùng bộ xiêm y trắng như tuyết điên cuồng tung bay.

Ta nhìn thấy những chùm ánh sáng trắng tỏa ra từ người nàng ta dệt thành trận pháp, chúng lan ra rồi dần kết lại với nhau phủ kín cả tòa thành lớn.

Nàng ta ôm lấy chỗ bị nứt của phong ấn, thân thể trắng ngần dần dần tan ra giống như tuyết tan mà lấp vào chỗ vết nứt ấy. Phù chú ở mặt ngoài cửa Thanh Đồng dần hiện lên.

Bên kia cổng chính là đường Hoàng Tuyền, thông với cầu Nại Hà.

Phu quân nàng ta ở đó, chắc đã đi qua cầu Nại Hà rồi, đã uống xong canh và quên đi nàng ta rồi, không chừng còn đầu thai chuyển kiếp xong rồi ấy chứ.

Ta nghĩ, có phải nàng ta đang nhớ phu quân của mình không nhỉ?

Cổng Thanh Đồng từ từ mở ra, lũ quỷ phía sau càng thêm điên cuồng. Ta một kiếm bổ tới, vác Tiểu Hắc lên rồi hướng phía cửa ra mà rời đi.

Tầm mắt được ở rộng. Bước qua khỏi cổng là một con đường hẹp, tối tăm vắng lặng lại gồ ghề quanh co. Đi hết đường Hoàng Tuyền rồi rẽ vào một lối nhỏ, xuyên qua một kết giới là đến được Phong Đô rồi. Không khí không còn sặc mùi máu tanh nữa, ta hít thở một hơi. Tiếng ầm ầm phát ra của cánh cổng Thanh Đồng nặng nề đóng lại, những âm hồn ở phía sau ta cũng dần biến mất. Cuối cùng, mọi thứ cũng trở lại với trạng thái yên tĩnh.

Ta chưa đi thêm được mấy bước thì cơ thể đã mềm nhũn gục xuống ở cách đó không xa.

Suy cho cùng chuyện này cũng dễ hiểu mà thôi. Mười ngón tay ta vì niệm lực quá nhiều mà tê dại mất hết cảm giác.

Đang lúc suy nghĩ vì sao phủ Phong Đô vẫn chưa có ai tới trợ giúp thì phía sau vang lên tiếng nổ lớn. Những tiếng nện lớn phát ra từ trong cửa Thanh Đồng, tiếng vang vọng lớn đến mức những cành cây xung quanh run rẩy xào xạc. Ta hoảng hốt nhìn lại, sau đó lại là những tiếng nổ liên tiếp. Ta nhìn cửa Thanh Đồng dày dặn ấy theo mỗi một chưởng mang theo luồng lực lớn mà nện vào lại nổi lên những gò núi nhỏ thì không khỏi nhíu mắt lại.

Phong ấn chưa đủ sao, hay là có liên quan gì đến tàn hồn của Hoài Nguyệt?

Rầm…

Cánh cổng bị phá tan lại vì sức mạnh của phong ấn mà khép vào, kim quang hỗn loạn trong chốc lát. Cứ lặp lại như vậy, cuồng phong từ khe cửa lại thoát ra, trời đất càng thêm tối tăm hơn.

Ta day day mi tâm, rút kiếm ra, nội tức chưa được điều hòa dâng lên khiến ta phun ra một ngụm máu. Ta cũng chỉ là một âm sai nhỏ bé thôi, sao ngày nào cũng gặp phải những chuyện kỳ quái như thế chứ. Định dùng mũi kiếm để vẽ trận pháp ở giữa khoảng không để tấn công lên thì…

Rắc.

Là tiếng cành cây gãy do bị giẫm lên. Ta lập tức quay lại nhìn về phía sau, ngay sau đó thì rút lại lực vừa định phát ra kia lại.

Trước mặt ta là hồn phách của một người đàn ông phàm trần.

Thân hình cường tráng, mặc áo vải, đầu buộc khăn, là trang phục của đàn ông lao động bình thường trên dương thế. Bộ dáng cũng hết sức bình thường.

Hắn hoàn toàn chẳng thèm để ý đến thanh trường kiếm đang chĩa trước cổ mình, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào cánh cửa đang bị gây rối ở phía sau ta.

“Nguyệt Nhi đang ở bên trong đúng không?”

Ta thoáng ngẩn người, thu hồi lại kiếm.

“Quả nhiên nàng ấy lại làm chuyện điên rồ nữa rồi.”

Người đàn ông khẽ thở dài bước đến trước cửa, hoàn toàn chẳng hay biết những linh hồn hung ác đang sôi sục. Mắt ta rủ xuống, có lẽ y là phu quân của Hoài Nguyệt rồi. “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Hoài Nguyệt cho rằng ngươi đã đi đầu thai rồi mà.”

Nam tử quay lưng lại phía ta, bàn tay thô ráp chầm chậm sờ lên cửa Thanh Đồng, kim quang phong ấn lập tức lấp kín khe nứt trên cánh cửa.

“Xin hãy dùng hồn phách của ta để bù lấp lại đi.”

Y xoay người lại, ánh mắt lại nhìn về phía sau ta.

Ta nghiêng đầu nhìn, trước mắt là nam tử mặc đồ đen toàn thân đẫm máu, bên hông đeo một khối bạch ngọc hình rồng.

“Tiểu Hắc?” Tỉnh rồi ư?

Ta nhìn kỹ mặt hắn, vẫn chẳng nhìn rõ được dung mạo hắn.

Tiểu Hắc chầm chậm đi tới trước mặt người đàn ông kia, y kia mỉm cười ôn hòa: “Phải làm vậy mới toàn vẹn chứ.”

“Đúng vậy.” Tiểu Hắc gật đầu, giọng nói nhè nhẹ, “Hai người vốn là vợ chồng, nàng ấy đã làm được chín phần mười, nhưng vốn dĩ phải âm dương cùng phong ấn mới được.”

“Đợi một chút.” Ta hồi phục tinh thần bước lên: “Ngươi có biết hàm nghĩa của việc này là gì không?”

Những người phàm trần si luyến mà chết đều được thu về âm tào địa phủ. Còn phong ấn mạnh mẽ thường cần đến sinh mệnh của người thi thuật, hoặc là cần hồn phách thượng đẳng để làm nền tảng hoạt động.

Hồn phách để trấn trụ phong ấn sẽ không có được hình thái hay ý thức, vĩnh viễn không được đầu thai, mãi mãi không được siêu sinh, không khác gì so với việc biến thành tro bụi cả.

Y nhìn ta một chút rồi lắc đầu cười: “Nguyệt nhi đã không còn, ta đầu thai chuyển kiếp thì có tác dụng gì nữa. Ta đã nguyện đời đời kiếp kiếp bên ở bên nàng ấy, nàng ấy ở đâu thì ta ở đó.”

Nói rồi quay người về phía Tiểu Hắc: “Làm phiền đại nhân ạ.”

Lúc Tiểu Hắc truyền hồn phách của người đàn ông vào phong ấn thì cửa thành Uổng Tử yên tĩnh hoàn toàn. Một vòng trận pháp màu trắng lơ lửng trước cổng, xen kẽ ghép lại với nhau tỏa ra vầng sáng mờ mờ.

Ta đứng ở ngã ba đường Hoàng Tuyền vẫn cơ thể nhìn thấy được ánh sáng tinh khiết ấy, gạt những cành cây phía khu rừng, lại cúi đầu đá đá những viên sỏi, đợi một lúc thì Tiểu Hắc đi tới.

Ta sóng vai cùng Tiểu Hắc trở về cửa kết giới Phong Đô. Trước khi đi ta còn nhìn lại phía rừng rậm bao vây lấy cửa Uổng Tử Thành một hồi, thấp giọng gọi: “Tiểu Hắc.”

“Hả?”

“Thực ra ta rất ngưỡng mộ bọn họ, ta là nói đến…Hoài Nguyệt và phu quân nàng ta ấy.”

“Ừ.”

“Rất ngưỡng mộ, thật đấy.”

Hắn cúi thấp đầu xuống, đưa bàn tay dính đầy vết máu đã khô sờ khuôn mặt ta: “Ta biết chứ.”

***

Cho đến lúc về đến Phong Đô rồi ta mới hiểu vì sao Diêm Vương gia không cử viện binh đến hỗ trợ ta, bỏ mặc ta và Tiểu Hắc sống dở chết dở trong thành Uổng Tử như vậy.

“Mẫu Đơn, chuyện này không thể trách phụ thân được, là phụ thân tin tưởng ở con mà! Phụ thân tin rằng con có thể xử lý gọn gàng chuyện ở thành Uổng Tử ngay thôi, đúng không? Á, binh khí gì đó của Mẫu Đơn là nguy hiểm nhất đấy, đừng manh động mà ~!”

“Phụ thân, người vứt nữ nhi của mình đến một chỗ như vậy rồi không thèm đếm xỉa đến, người đáng bị rơi đầu lắm!”

Ta lạnh lùng nói, mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái.

Vì bị thương nên Tiểu Hắc được mang đi chữa trị. Ta ít nhất cũng được xem là một bà cô già bảy tám trăm tuổi rồi, bị giày vò đến mức gân cốt bị đả thương, suýt nữa bị làm mồi cho quỷ ăn như vậy, thế mà Diêm Vương cũng chẳng phái viện binh hay thủ hạ đến phối hợp cùng, chuyện này khiến ta rất bất mãn.

Trên điện, Diêm Vương gia cả mặt toàn nước mắt nước mũi kéo kéo vạt áo ta. Ta xoẹt một cái rút hẳn kiếm ra khỏi vỏ. Một tia sáng chiếu vào khiến bờ vai Diêm Vương run bật lên, càng khóc lóc hơn, động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý, một tay chỉ vào đám người bận rộn qua lại ngoài điện mà oan ức nói: “Việc này hoàn toàn là do Thái tử gia gây hại khiến nhân sự Phong Đô bao nhiêu cũng không đủ! Mẫu Đơn, nhân gian loạn lạc, tai vạ máu huyết, du hồn tràn lan địa phủ, chúng ta căn bản không đi giúp con được.”

(CN: Hiểu chi dĩ lí: dùng đạo lý để khiến người khác hiểu, dùng hành động để khiến người khác cảm động)

Đúng là không giúp được thật.

Nhìn lại Phong Đô một hồi ta mới phát hiện ra.

Nhìn ra phía xa xa ngoài điện, trước nay âm tào địa phủ luôn âm u quỷ dị, chưa bao giờ thấy náo nhiệt như bây giờ.

Lời của nữ tử Tây Vực ở cánh đồng tuyết kia nói đã đúng rồi.

Con trai Tướng quân nước Nam Tô nhất định sẽ mang đến cho toàn bộ nơi này những họa kiếp và tai vạ. Sau khi Thương Âm đăng cơ, rất nhiều những nước nhỏ quanh Nam Tô bị Thương Âm tiến hành càn quét thống nhất, đồng thời cũng thanh lọc triều đình, thủ đoạn tàn nhẫn khiến các bá quan văn võ không nói được lời nào. Mấy năm qua chiến tranh liên miên, lãnh thổ quốc gia được mở rộng với tốc độ kinh người. Quá trình này đã khiến vô số người chết.

Phong Đô sợ nhất là chiến tranh nhân gian, cứ đánh như vậy thì chỗ ngủ ở địa phủ căn bản không đủ dùng. Mạnh Bà nấu canh cũng phải nhờ quỷ trợ giúp. Trên cầu Nại Hà sinh hồn xếp thành hàng dài, phần lớn đều là những kẻ thân mang vũ khí, thiếu chân cụt tay, mất thịt chỗ này chỗ kia, đôi mắt thì mở trừng trừng nhìn mông lung.

Ta mượn cớ sự việc vừa qua cần phải ở trong phòng tĩnh tọa để tu tâm dưỡng tính, còn trị thương nữa. Gần đây tai ta cứ âm ỉ đau mà không hiểu tại sao, soi gương nhìn mãi mà cũng không thấy gì.

Mấy ngày này ta ngủ rất sâu giấc. Sau khi tỉnh giấc, mở mắt quay đầu lại thì thấy một người mặc đồ đen ngồi bên bàn trà nhỏ ở trong phòng, tay cầm một chén trà xanh.

“Tiểu Hắc?”

Ta dụi mắt, khoác áo lên: “Vết thương khỏi chưa?”

“Ừm.” Giọng nói như bị cái gì ngăn cách phát ra. Ta hơi sửng sốt nhìn thì thấy trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu đen che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm trắng bệch phía dưới.

Thoạt nhìn rất có mùi vị lạnh lùng của hộ pháp tà giáo giang hồ.

Người đàn ông này, lẽ ra nên gọi là Tiểu Bạch mới đúng.

Thuốc màu trên mặt trôi mất rồi bèn đổi thành đeo mặt nạ sao?

Mấy trăm năm qua ta đã quen với bộ dáng trước kia của hắn rồi nên nhất thời chưa thích ứng được.

“Tiểu Hắc, trên mặt huynh có phải có gì không thể cho người khác thấy được đúng không? Giấu giấu giếm giếm như vậy.” Ta cười cười bước xuống giường: “Huynh nói cho ta biết đi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu.”