Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 40




Ba ngày sau, cha Phó Đồng Văn tiến hành phẫu thuật.

Anh không xuất hiện.

Cuộc phẫu thuật từ chiều đến nửa đêm vẫn chưa kết thúc.

Lần này cô đã nghĩ thông, không đến phòng phòng phẫu thuật mà dặn y ta trưởng gọi điện thoại cho mình. Đến một giờ sáng, y tá trưởng cuối cùng cũng thông báo đã phẫu thuật xong, phó viện trưởng Đoàn đến phòng vệ sinh tắm rửa trước, Thẩm Hề chờ anh ta trong văn phòng.

Phòng làm việc của Đoàn Mạnh Hòa bình thường không khóa cửa, để ngỏ cho bất cứ ai cũng có thể vào, khi Thẩm Hề đến, mấy bác sĩ tham gia phẫu thuật cũng đều ở đó, Đoàn Mạnh Hòa đang dặn dò công việc cho họ.

"Mọi người cứ tiếp tục đi." Thẩm Hề ngồi xuống sô pha đợi.

Anh ta qua loa hai ba câu rồi giải tán, sau đó nói với cô: "Mấy ngày trước tôi muốn nói với em, nhưng không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng phẫu thuật."

Cô không biết anh ta định nói gì, xem ra có liên quan đến nhà họ Phó.

"Thẩm Hề, đừng qua lại gì với anh ta nữa, hôm nay anh ta đối xử với cha và anh mình thế nào, sau này sẽ đối xử với am như thế."

Áo blouse của Đoàn Mạnh Hòa trắng tinh chói mắt, nhìn bề ngoài anh ta giống người ăn chơi phóng túng, nhưng trong công việc thì vô cùng cẩn thận, hằng ngày áo blouse đều thay mới sạch sẽ. Thật ra anh ta là người rất nghiêm túc.

Bình thường Đoàn Mạnh Hòa rất thích cười đùa với bác sĩ y tá trong bệnh viện, ba tháng trước chuyện cầu hôn bị từ chối không vẻ vang gì lan truyền khắp viện, mới đầu mọi người còn không dám chạm vào vết thương lòng của anh ta, sau lại thấy anh ta thoải mái vô tư, ai cũng đoán anh ta quá kiên nhẫn bền bỉ hay vốn chuyện cầu hôn không phải thật lòng? Dần dà, có người đánh bạo gặng hỏi anh ta, làm thế nào mà bác sĩ Thẩm từ chối vậy? Khi nào thì cầu hôn lại?

Chân tướng sự việc chỉ có anh ta và Thẩm Hề biết.

Hai người thỏa thuận, nếu tiếp tục đề cập đến tình cảm cá nhân, Thẩm Hề sẽ từ chức.

Cô không ngờ anh ta lại vượt quá giới hạn.

"Phó viện trưởng Đoàn." Cô không muốn thảo luận chuyện của Phó Đồng Văn với người ngoài, "Cuộc phẫu thuật của anh vừa kết thúc, cuộc nói chuyện hôm nay đến đây thôi."

Thẩm Hề đứng dậy, mở cửa phòng.

"Thẩm Hề." Đoàn Mạnh Hòa đẩy cửa lại, "Tôi biết em kiêng kỵ điều gì, bây giờ đâu phải nói về tình cảm giữa em và tôi. Tôi cũng biết em không yêu tôi, nhưng tôi không muốn thấy em quay về con đường cũ."

Năm ấy cô ròi khỏi thành Bắc Kinh đã không còn đường trở về, làm gì có con đường cũ nào?

Đoàn Mạnh Hòa tiếp lời: "Tôi đoán khi đó em rời khỏi Bắc Kinh có liên quan tới tin Phó Đồng Văn đính hôn. Thẩm Hề, em có biết lý do tại sao tôi phải khám cho Phó lão gia không? Đúng, là vì quan hệ giữa nhà họ Phó và họ Đoàn, cũng vì vị tiểu thư Cô gia đó, cô ấy yêu cầu anh họ tôi tới, buộc tôi phải nhện bệnh nhân này."

Cô lắc đầu: "Những chuyện này tôi không muốn biết."

Thẩm Hề vẫn không thể đối mặt với anh và cuộc hôn nhân của anh trong thành Bắc Kinh.

"Tại sao anh họ lại đến yêu cầu tôi? Vì anh ấy và Cô tiểu thư sắp đính hôn, anh ấy cảm thấy nợ Phó Đồng Văn, muốn tôi trả nợ giúp."

Đính hôn? Cô tiểu thư? Nhà họ Cô vẫn còn một cô con gái khác nữa ư?

"Cô Ấu Vi không kết hôn với anh ta, hai năm qua cô ấy cũng không thể chịu nổi thái độ làm người của Phó Đồng Văn nên hủy hôn với anh ta. Thẩm Hề, từ em đến tiểu thư họ Cô, anh ta khong chỉ một hai người phụ nữ thôi đâu."

Anh không kết hôn sao? Không kết hôn với Cô Ấu Vi?

"Thẩm Hề..."

Tin tức đến quá đột ngột, như ngọn lửa ập tới thiêu đốt khuôn mặt cô, Thẩm Hề nắm chặt cánh tay Đoàn Mạnh Hòa với gương mặt đỏ bừng: "Cô Ấu Vi sắp đính hôn với anh họ anh ư? Anh không lừa tôi chứ?"

"Phải..." Đoàn Mạnh Hòa nhìn giọt nước trong mắt cô, "Cô Ấu Vi hủy hôn ước."

Thẩm Hề mở cửa, chạy đến cuối hành lang, men theo cầu thang lao xuống dưới, suýt đâm phải y tá trực ban đang lên tầng. Cô hoàn toàn không nhận ra, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vai sượt qua tường, tránh đường cho mấy y tá ròi lại hoang mang chạy xuống. Mặc kệ những lời chào hỏi và sự ngạc nhiên của mọi người, cô về văn phòng của mình, khóa cửa lại...

Tại sao...

Tại sao không nói cho cô biết?

Thẩm Hề cầm ông nghe trên bàn làm việc lên, đặt bên má, lúc này mới nhận ra ngón tay mình đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ.

Cuộc điện thoại lúc nửa đêm của anh, nét mặt như muốn hôn ngày hôm ấy hiện lên mồn một trước mắt, trong lòng anh vẫn còn cô, cớ sao lại không nói ra?

"Chào buổi tối, xin hỏi muốn gặp ai ạ?" Bên kia ống nghe, cô gái nhận điện thoại cất tiếng.

Cô nghẹn ngào: "... ba ba tư."

"Vâng." Cô gái tiếp máy nghe thấy tiếng khóc, ngập ngừng mấy giây, "Xin cô chờ chút."

Điện thoại nhanh chóng được nối.

"Xin chào." Là Đàm Khánh Hạng.

Tiếng khóc của Thẩm Hề nghẹn ứ ở cổ họng, cô kiềm chế, chậm rãi thốt từng từ: "Bác sĩ Đàm, tôi tìm... anh ba."

"Thẩm Hề?" Đàm Khánh Hạng do dự, "Bây giờ tìm cậu ta ư? Để tôi hỏi giúp cô."

Ống nghe được đặt xuống, có tiếng bước chân lên tầng.

Một lúc lâu sau, trong ống nghe xuất hiện tiếng bước chân thong thả, sau đó, ống nghe được cầm lên.

Nhưng không có tiếng nói chuyện, đầu bên kia yên lặng rất lâu, cuối cùng Phó Đồng Văn hạ thấp giọng hỏi cô: "Em sao thế?"

Tiếng khóc của cô bị anh nghe thấy rồi.

"Em đang ở đâu?" Giọng nói của anh rất chậm, không quá rõ ràng.

Thẩm Hề cúi đầu, nước mắt rơi tí tách xuống bàn, cuối cùng bật khóc thành tiếng: "Em phải gặp anh... Phó Đồng Văn, em phải gặp anh..."

"Em đang ở đâu?" Anh khẽ đè lại hơi thở của mình, kiên nhẫn hỏi: "Ở bệnh viện à?"

"Em phải gặp anh, Phó Đồng Văn, em phải gặp anh..." Cô không kiềm chế nổi tình cảm của mình nữa.

Hai năm trước rời khỏi anh cô không dám để lộ sự yếu đuối, đêm nay, giờ phút này, toàn bộ đều không cần che giấu.

Cô phải gặp anh, đứng trước mặt anh và hỏi, tại sao không kết hôn cũng không nói cho em biết?

"Bây giờ anh... không tiện ra ngoài lắm." Anh đáp, "Em có ở bệnh viện không? Anh bảo lái xe tới đón."

Đến khi cô ngồi trên xe, rời khỏi bệnh viện, những gì cô nhớ được chỉ có một câu cuối cùng ấy.

Ngoài lái xe, anh không để bất cứ ai mà cô quen tới đón, sợ họ nhìn thấy cô bối rối khi vừa khóc xong.

Bệnh viện cách đường Hà Phi không xa, nửa đêm xe ở trên đường thưa thớt, xe chạy một mạch đến phố Lễ Hòa, tới nơi lái xe mở cửa cho cô. Thẩm Hề xuống xe, đứng trước con ngõ mình từng sống ngày xưa, chợt như quay về năm tháng trước đây. Tâm trạng mới tạm bình tĩnh lại trên đường, giờ lại hỗn loạn bởi những kiến trúc quen thuộc hai bên lối đi lát đá.

Phía sau, ba người đàn ông bước khỏi chiếc xe cách cô không xa không gần, không nhanh không chậm bước theo cô.

Viền mắt Thẩm Hề hoe đỏ, cô đứng trước cửa căn nhà.

Không kịp gõ cửa, Đàm Khánh Hạng đã mở cửa ra: "Đi theo tôi."

Thẩm Hề không quan tâm khách sáo hay chào hỏi, vượt qua anh ta, bước lên tầng.

"Ở tầng hai." Đàm Khánh Hạng nói với theo, "Hôm nay tâm trạng cậu ấy rất không ổn, uống kha khá rượu, tôi thấy cậu ấy cúp máy xong càng không thoải mái, Thẩm Hề, cô..." Nói đến đây anh ta mới nhận ra mình nói thừa quá nhiều, trước đây Thẩm Hề đã chăm sóc cậu ta, hoàn toàn không cần mình dặn dò.

Thẩm Hề chạy lên tầng, cửa phòng tầng hai khép hờ.

Trước khi vào, cô tựa người vào khung cửa, để bản thân mình bình tĩnh lại, vừa mới thở một hơi, cửa đã bị anh mở ra.

Anh say, những vẫn gắng gượng chờ cô.

Giây phút ánh mắt hai người chạm vào nhau, lòng cô bỗng nhói đau, trong sững sờ, một chữ cũng không thốt ra nổi.

Trước mắt anh tối sầm, người lảo đảo: "Vào rồi nói."

Đúng lúc Chu Lễ Tuần bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Thẩm Hề thì vô cùng ngạc nhiên, tới cầu thang thì gặp Đàm Khánh Hạng không dám đi lên, hai người đàn ông đều bị chặn ngoài cửa.

Căn phòng quen thuộc, bài trí thân thuộc, ngay cả hàng bình mực rỗng trên giá sách cũng vẫn còn ở đó.

Trước khi cô đến, Phó Đồng Văn đã dặn người làm pha trà, anh muốn tỉnh rượu, nhưng uống quá nhiều, men rượu xộc lên đầu, một tách trà đặc không hề có tác dụng. Anh cầm tách trà lên, uống nửa tách, chống tay lên mép bàn sách: "Có chuyện quan trọng gì ư? Khóc lóc thế này rồi."

Anh vẫn đang giả bộ, nhưng muốn giả bộ đến lúc nào?

Tại sao không thể thẳng thắn nói?

Lần đầu tiên Thẩm Hề giận anh, chính trong đêm nay, trong căn phòng này, trong căn nhà phố Lễ Hòa, cô và anh đã từng sống một mình. Mắt cô cay xè, cúi đầu nhìn những giọt nước mắt rơi tí tách xuống sàn nhà và giày da...

"Tại sao không nói thật với em..." Cô dựa người vào cửa, khóc nấc lên, "Tại sao?"

Hình bóng trước mắt trở nên nhạt nhòa, anh đến gần cô hơn.

"Lời nào? Em muốn nghe gì thì bảo với anh."

Anh trở lại bên cửa, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cô cản lại.

Anh không lấy Cô Ấu Vi, tại sao không nói cho em biết?" Thẩm Hề thở gấp, vừa khóc vừa nói, "Từ lúc gặp lại em... anh có rất nhiều cơ hội mà? Phó Đồng Văn... tại sao anh..."

Quá nhiều tủi thân, cô chưa bao giờ giỏi chất vấn người khác dù mình có lý có lẽ, cuối cùng chỉ thốt ra ba chữ "Phó Đồng Văn".

Phó Đồng Văn nghe cô hỏi, trong mắt dâng trào rất nhiều cảm xúc mênh mang, cổ họng nóng rực như lửa thiêu, hổ thẹn và chán chường bị men rượu đè nén cả tôi nay chạy rần rật trong mạch máu...

Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.

"Đồng Văn? Đồng Văn, cậu bình tĩnh nói chuyện với người ta nhé." Đàm Khánh Hạng khuyên nhủ, "Hai người ngồi xuống rồi nói."

...

Người Thẩm Hề rung lên theo cánh cửa, l0ng ngục nhói đau, cô cắn mạnh môi, nhưng đôi môi cũng run rẩy vì cảm xúc lên xuống. Hóa ra cuộc chia tay bịn rịn hồi xưa cũng chỉ là trò cười.

Còn tưởng rằng người đứng giữa chỉ có Cô Ấu Vi, nhưng hóa ra không phải...

Anh chống tay lên cửa, khẽ thở một hơi bên gò má Thẩm Hề, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, nhìn cánh mũi và đôi môi vừa được gội rửa bởi nước mắt. Anh cúi đầu, tìm đến cánh môi ấy, như kiếm tìm từ lâu, như khát khao đợi chờ...

Thẩm Hề ngoảnh mặt đi, khóc thút thít.

Ngoài cửa, Đàm Khánh Hạng và Chu Lễ Tuần đều không ngừng khuyên nhủ, vì vừa rồi hai người còn to tiếng, vậy mà bây giờ thì im bặt.

Cách một tấm gỗ, Thẩm Hề sợ người khác sẽ nghe thấy giọng nói và tiếng khóc không kiềm chế được của mình, cô mím chặt môi, để mặt nước mắt chảy dài xuống cổ, thấm ướt cổ áo, không dám lên tiếng.

Anh có hàng trăm hàng nghìn lý do tắc nghẹn trong lòng và cổ họng, lại thử hôn cô lần nữa. Hai người im lặng kẻ trốn người đuổi, gương mặt kề sát gương mặt, Thẩm Hề khóc sướt mướt, đẩy mạnh anh ra.

Cuối cùng anh đè cô vào cửa, hai tay giữ chặt gương mặt cô, lấp kín môi cô.

...

"Thẩm Hề? Cô nói gì đi? Thẩm Hề?" Đàm Khánh Hạng đứng bên ngoài sốt ruột, "Tôi mở cửa thật đấy."

Cánh tay Phó Đồng Văn trượt khỏi vai cô, vòng qua sau eo, sờ chốt cửa.

Chốt cửa vang "cách" một tiếng, khóa nắp lỗ khóa.

"Thẩm Hề?" Đàm Khánh Hạng vẫn gọi tên cô.

"Khánh Hạng." Chu Lễ Tuần ngăn lại, "Bên trong khóa trái rồi."

Hai người đàn ông đứng bên ngoài hẳn đã ngầm hiểu, không gây thêm tiếng động nào.

...

Anh dùng lực khá mạnh, đầu Thẩm Hề bị đụng vào cánh cửa, vang lên thành tiếng. Vốn đã khóc đến nỗi đầu óc mơ màng, nụ hôn của anh càng làm cô khó thở hơn, tay kéo góc áo sơ mi của anh, kéo đến khi cúc áo đứt rời.

Cô cắn chặt răng, kháng cự lại như thể giận dỗi.

Gương mặt bị hai tay anh giữ chặt, cơ thể nặng trĩu của anh đè lên, không ngừng xâm phạm chiếm cánh môi cô, đầu tiền là môi dưới, sau đó là phía trên, cuối cùng không còn kiên nhẫn, anh cắn đôi môi hòa cùng nước mắt của cô. Cô bị đau hé răng, anh thành công nạy mở.

Phó Đồng Văn thật sự say rồi, hoàn toàn không còn để ý nặng nhẹ nhanh chậm, không hề có quy luật, quấn quýt đầu lưỡi cô đến tê rần.

Thiếu dưỡng khí, l0ng ngục Thẩm Hề căng đau, những đốt ngón tay đều mỏi nhừ.

Không đẩy được anh ra.

Anh cũng không thở nổi, nhưng từ đầu đến cuối cánh môi không rời khỏi cô, bàn tay tìm kiếm cổ áo sơ mi của mình, trúc trắc cởi cúc áo, không cởi được... cuối cùng dùng chân đè lên đùi cô, dùng cả hai tay cởi cổ áo.

Một nút, hai nút...

Đến nút cuối cùng, anh rốt cuộc rời khỏi môi cô.

Người trong men rượu, sợ rằng xúc cảm mềm mại ấm nóng trong tay mình chỉ là giả: "Ương Ương..." Anh gọi cô.

Dưới tay nhói đau, cô rên nhẹ một tiếng. Anh đang cắn thùy tai, cần cổ cô, cơn đau qua đi là nhiệt độ nóng hổi dễ chịu. Anh dùng nụ hôn nhẹ nhàng nóng rẫy thay cho lời xin lỗi hành động l0 mãng vừa rồi của mình.

Linh hồn Thẩm Hề không còn trong cơ thể, nó đang ngồi trên bậu cửa sổ, nhìn cô và anh.

Cửa sổ hé mở, từ đây nhìn thấy ngọn đèn trên con đường bên ngoài và ánh trăng vằng vặc trên bầu trời.

Anh vôn định ôm cô, tì trán lên cánh cửa, muốn mình tỉnh táo hơn đôi phần, muốn nói chuyện rõ ràng với cô, nhưng cảm thấy bờ vai cô hơi run lên. Mọi thứ trước mắt bỗng xoay vòng, không làm sao mở nổi mắt ra, anh đành phải dùng tay trái tìm kiếm gương mặt cô, nhưng chạm phải nước mắt nhạt nhòa.

"Chỗ Đoàn Mạnh Hòa." Anh hỏi, "Cần anh xử lý không?"

Cô khóc quá lâu, nào không theo kịp suy nghĩ của anh, nhưng nhìn dường như có thể hiểu anh đang nói gì. Mối quan hệ giữa anh và nhà họ Đoàn đã được kéo gần, tuy Đoàn Mạnh Hòa không phải đưa con quan trọng trong gia tộc, nhưng có lẽ khi nói chuyện với người lớn trong nhà sẽ nhắc đến cầu hôn, một nghi lễ mới mẻ trong lớp thanh niên trẻ tuổi bây giờ.

Thẩm Hề không tin lắm, nhìn anh.

Mấy ngày nay hai người không liên lạc, tin tức bặt tăm.

Người yêu trước đây gặp lại nhau, vốn còn xa lạ hơn người dưng. Sợ sẽ nói năng không đâu và đâu, sợ sẽ thấy cảnh sinh tình, sợ mỗi câu vô cớ lỡ miệng nói ra sẽ phá vỡ sự bình tĩnh và còn sợ sẽ nghe thấy...

Cảm xúc của Thẩm Hề ngổn ngang trăm bề, như bị bế tắc trong bài giảng khó hồi đại học, rồi bất ngờ tìm thấy lối đi thoát khỏi mê cung.

"Anh.." Cổ họng Thẩm Hề khô ran, khàn khàn không thành tiếng, "Biết chuyện Đoàn Mạnh Hòa cầu hôn em ư?"

Anh cười cười, không nói gì.

Không phải không muốn nói, mà men rượu xộc lên đầu, sợ sẽ nói lúng búng không rõ.

"Nếu... em nói với anh, em và anh ta yêu nhau hai năm, em cũng đã đồng ý lời cầu hôn của anh ta, anh sẽ thông cảm cho em chứ?"

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô nói dối Phó Đồng Văn, dù lời nói dối chỉ kéo dài trong một phút nhưng cô muốn biết, nếu đặt anh trong hoàn cảnh của mình lúc trước, anh sẽ làm thế nào.

Lời vừa dứt, không thể rút lại.

Cô bỗng thấy hối hận, cũng lặng im với anh một thoáng.

Nhưng rất nhanh, anh trở lại bình thường, vẫn nở nụ cười và nói: "Anh gọi lái xe đưa em về, đêm nay..." Coi như là ôn lại giấc mơ cũ.

Anh mở cửa, toan bước ra ngoài.

Thẩm Hề kéo áo sơ mi của anh. Nụ hôn ban nãy của anh quá trớn, cổ sơ mi nhăn nhúm xộc xệch, vô cùng kỳ quặc. Anh vỗ nhẹ vai cô, cô không nhúc nhích.

Anh giả bộ hạ thấp giọng khuyên nhủ: "Anh ba sống một mình quen rồi, không có sự định lấy vợ. Sau này em muốn tìm anh, lúc nào cũng tiện." Xưa này anh làm người luôn giữ lại ba phần, nói chuyện ẩn giấu bảy phần, vậy mà lời này tình ý rõ ràng.

Thẩm Hề lại nức nở.

Cô vùi đầu vào l0ng ngục anh, nước mắt rơi xuống: "Đêm nay em không đi, anh đuổi, em cũng không đi."