Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 46: Trở về hiện thực.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu yêu nghiệt thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 46: Trở về hiện thực.
Tại thế giới hiện thực, hạt cát cuối cùng trong đồng hồ cát bằng thạch anh rơi xuống.
Diêm Mạc chống cằm tựa vào bàn bát tiên đọc sách, bỗng linh cảm thoáng qua làm gã dừng động tác lật sách, ngước mí mắt lên, con ngươi đỏ đậm ẩn chứa sự ngạc nhiên khẽ liếc sang Lê Hoán, Hình Nghệ và con chuột yêu nằm sấp ra mặt bàn vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh táo —— Đã hết ba tiếng nhưng những người này vẫn chưa tỉnh, Thích Cảnh Du đích thân ra trận mà chẳng lẽ không bắt được con ả điên khùng đùa giỡn mộng cảnh?
Diêm Mạc hoài nghi, tiện tay cầm lấy lá thảo dược còn sót lại trước đó kẹp vào giữa trang sách để đánh dấu rồi đóng sách lại đặt sang một bên. Gã đứng dậy đi đến trước tủ thuốc, từ trong ngắn kéo bốc một nhúm bột phấn màu đỏ tím đã được nghiền nát, cân bằng cân đòn xong mới quay lại bàn bát tiên.
A Ly co ro trong góc phòng thuốc, bộ dạng hoảng sợ cực độ, nó cực kỳ không tín nhiệm Diêm Mạc nhưng lại lo lắng cho an nguy của chủ nhân và tiểu thiếu gia, chần chờ mãi cuối cùng không nén được lên tiếng hỏi: "Sao bọn họ vẫn bất tỉnh? Lúc ta và chủ nhân hoán đổi thì Yểm Ma mới hiện thân, sẽ không... xảy ra chuyện gì chứ?"
Ma La đại nhân thấy con hồ ly này là tức muốn chết, không thèm nhìn nó nữa mà vươn hai ngón tay ra thăm dò hơi thở của Lê Hoán, nói không ngẩng đầu: "Có hơi thở, không chết, có lẽ đầu bên đó tạm thời có dị thường, bọn họ dự định giữ mạng chó của ả thần kinh kia." Nói xong gã búng tay làm dấy lên một bó nghiệp hỏa xanh lục, một tay đỡ ngọn lửa một tay rắc từng tí từng tí thuốc bột xuống, để nó bị nghiệp hỏa đốt cháy từ từ.
Tích tắc, dường như có gió thổi vào trong phòng thuốc, những tấm màn rủ không gió mà phất phơ. Sương mù kéo đến, mùi thuốc nồng nặc.
Trên mặt bàn, năm ngón tay của Lê Hoán khẽ cử động, Diêm Mạc thấy quỷ nhỏ dần tỉnh thì thầm thở phào, tuy ban nãy đã xác thực hô hấp ổn định nhưng mối liên hệ giữa bên trong và bên ngoài giấc mộng vốn dĩ rất huyền diệu khó giải thích, cũng không phải chưa từng có vết xe đổ không chết cũng không tỉnh.
Cảnh Du thương yêu tiểu đồ đệ này, nếu xảy ra chuyện gì sợ rằng lại thêm 3000 năm nữa không qua lại gì với nhau.
Ma La đại nhân nghĩ vậy không khỏi lặng lẽ cười, lật bàn tay lại dập tắt nghiệp hỏa.
Đúng lúc này phía sau đột nhiên xuất hiện hơi thở run rẩy nào đó. Diêm Mạc nhận ra dị dạng ngay lập tức quay phắt người lại, gã thắc mắc nhìn Thích Cảnh Du trở về từ mộng cảnh và thứ y xách theo —— Ma La đại nhân nhíu mày, thậm chí không bận tâm đến chuyện cách đây không lâu bị yêu hồ nào đó "thả bồ câu" ở trên giường, bật thốt hỏi: "Em mang ả ta về làm gì?"
(*) Thả bồ câu: Ý chỉ thất hứa, lừa gạt, cho người ta leo cây.
Thích Cảnh Du xách Yểm Ma bị niêm phong ba hồn bảy vía, mất ý thức ném xuống đất, lạnh nhạt nói: "Ả ta biết nội tình nhiều hơn chúng ta tưởng, không thẩm tra mà xử lý thì quả là đáng tiếc, ngươi chuẩn bị nhà giam thích hợp với ả nhốt ả vào đi, đợi bọn tiểu Hoán về rồi thì ta tự tay thẩm tra."
Diêm Ma nghe vậy nhếch môi, cười cực kỳ xấu xa: "Cửu Vĩ đại nhân muốn dụng hình sao?"
Thích Cảnh Du lạnh tanh liếc xéo gã, nói: "Đúng vậy, nếu ta nói ma các ngươi đều có cái miệng không nôn ra nổi ngà voi thì nghe không xuôi tai lắm nhỉ. Ở tầng mộng cảnh thứ hai ta muốn cho tiểu Hoán luyện tay nghề nên không lắm lời với ả ta, bây giờ thoát ra rồi, tất nhiên phải tính sổ món nợ không dưng bị ả ta chê bai 'sa sút tệ hại' chứ."
"Được, ta nhốt ả lại, em cũng mau đuổi đồ đệ bảo bối và Hồ linh đi đi, 'chính sự' của chúng ta vẫn chưa xong đâu."
Diêm Mạc u oán nhấn mạnh hai chữ nào đó trong câu, gã nhìn chằm chặp gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Thích Cảnh Du rồi búng tay với Yểm Ma, ả ma còn đang bất tỉnh chợt bay lên giữa không trung, trôi nôi đi theo phía sau Diêm Mạc, cả hai băng qua tầng tầng màn rủ, biến mất ở nơi sâu hun hút trong tiệm cầm đồ được bố trí kỳ lạ này.
Đợi gã đi rồi, gương mặt thờ ơ ngàn năm bất biến của Thích Cảnh Du hiếm khi nở nụ cười, y bước đến bàn bát tiên vẫy A Ly, dặn nó đi rót ba ly nước lạnh lại đây rồi mới kéo ghế ngồi xuống, tiện tay xoa phần tóc trán bị đè rối tung của nhóc đồ đệ.
Lê Hoán vừa tỉnh lại thì toàn thân đặc biệt khó chịu, quả nhiên Diêm Mạc nói không sai, trà ngưng hồn ngăn cách tất cả giác quan tiêu cực, chiến đấu trong mộng không cảm giác được đau đớn nhưng đến khi tỉnh lại, nó ngay lập tức kéo tới.
Lúc này A Ly ngậm khay đưa nước đến, Thích Cảnh Du tự tay đưa ly nước cho Lê Hoán và Hình Nghệ, ra hiệu ly cuối cùng dành cho con chuột yêu vẫn còn chóng mặt, sau đó lại nhìn hai người kia, dịu giọng dặn dò: "Sau khi trở về nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nay không có việc nào khác, xem như ngày nghỉ. Hai đứa không cần bận tâm Yểm Ma, thầy sẽ lo liệu."
"Ngươi giao ả cho Diêm Mạc?" Hình Nghệ hỏi.
Thích Cảnh Du "Ừ", ngẩng đầu nhìn anh, giải thích: "Nói sao thì ả cũng là ma, có sự khác biệt với yêu, Diêm Mạc hiểu rõ đồng loại của mình hơn, nhốt ở đây không dễ xuất hiện điều bất trắc."
Lê Hoán uống một hơi sạch ly nước nhưng cổ họng vẫn khô khốc, cậu đặt ly xuống, nói với Thích Cảnh Du: "Thầy, đồ nhi có một thỉnh cầu hi vọng thầy đồng ý."
Thích Cảnh Du đã đoán ra tâm tư của cậu, y mỉm cười hỏi: "Con hi vọng ta không giấu giếm kết quả thẩm vấn Yểm Ma với con, đúng không?"
Lê Hoán gật đầu, cậu nghĩ việc này nên thẳng thắn sẽ tốt hơn: "Trước kia chuyện thầy giấu con có quá nhiều, thầy, đồ nhi không có ý gì khác, cho dù biết chuyện gì vẫn sẽ kính thầy, yêu thầy, trung với thầy. Việc này liên quan đến con và Hình Nghệ, vì vậy dẫu thế nào chăng nữa cũng hi vọng thầy có thể đừng tiếp tục xem đồ nhi như người ngoài, cũng đừng tiếp tục xem đồ nhi là đứa nhỏ chuyện gì cũng phải dựa dẫm vào thầy, suy cho cùng có một số việc vẫn phải tự mình đối mặt mà thầy."
Thích Cảnh Du nghe vậy thì ngẩn người, nụ cười trên mặt cứng đờ, những lời Lê Hoán nói rất có lý nhưng y không thể không bận tâm câu "Đừng tiếp tục xem đồ nhi là đứa nhỏ", giống như tất cả những bậc cha mẹ đến một ngày sẽ đối mặt với sự thật là con cái mình đã trưởng thành, cái cảm giác ấy vừa mừng rỡ vừa khó tránh khỏi có phần mất mát.
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện thì Thích Cảnh Du chợt buồn cười, mình sống lâu vậy rồi, sao vẫn còn lo được lo mất vì chuyện nhỏ này?
Chẳng lẽ nói Cửu Vĩ Yêu Hồ cả đời chỉ vì bản thân, sống rất đúng với bản chất vô tâm ích kỷ thật sự bị một tên nhân loại chuyển hóa thành phàm nhân, nô lệ của cảm xúc?
Thích Cảnh Du lấy lại bình tĩnh, cưỡng chế tách tư duy ra khỏi vòng lẩn quẩn mâu thuẫn đó, y lần lượt nhìn Hình Nghệ và Lê Hoán, nói: "Ta hiểu rõ ý hai đứa, biết kế tiếp cần phải làm gì. Hai đứa về nghỉ trước đi, ta ở lại đây thêm hai ngày, đến khi về quán trà sẽ kể lại mọi chuyện liên quan đến Yểm Ma. Tiểu Hoán, lần này thầy cam đoan với con nhất định biết gì nói nấy, con xem có được không?"
Không hiểu sao Lê Hoán lại bị sự khách sáo trong lời nói đâm nhói, cậu thoáng thất thần trong phút chốc. Thích Cảnh thấy cậu vẫn không có phản ứng, đang muốn hỏi dò thì Hình Nghệ vẫn luôn giữ yên lặng bỗng lên tiếng, nói xen vào: "Theo ý của ngài đi, bọn ta về chờ tin tức, việc này phiền hà đến ngài rồi."
Nói xong anh kéo Lê Hoán đứng dậy, nói tiếp: "Vậy bọn ta tạm biệt trước."
Thích Cảnh Du cũng đứng dậy: "Ta bảo A Ly cùng về với hai đứa, nhớ tiễn Lagrange tiên sinh lên xe trước."
Hình Nghệ không nói gì, chỉ hơi gật đầu ra hiệu đã biết sau đó ôm bả vai Lê Hoán kéo cậu ra ngoài. A Ly ngậm chuột yêu hất lên lưng, khom người với Thích Cảnh Du xong cũng theo ra.
Thích Cảnh Du không tiễn mà vẫn đứng ở bàn bát tiên, đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân thì nụ cười trên mặt người đàn ông vụt tắt, y lặng lẽ ngồi xuống lại.
Phía sau y, màn rủ phất phơ, Diêm Mạc tựa vào khung cửa, ngậm ý cười nhìn bóng lưng người đàn ông, yên tĩnh nửa ngày mới mở miệng: "Cửu Vĩ đại nhân có tâm sự à?"
Thích Cảnh Du bưng ly nước Hình Nghệ không động vào nhấp một ngụm, hờ hững đáp lại: "Đến khi nào ngươi mới có thể thay đổi tật xấu nghe lén?"
"Đây là nhà ta, đứng trong nhà mình sao có thể gọi là nghe lén được?" Diếm Mạc bước đến phía sau Thích Cảnh Du, hai tay ấn lên vai y xoa bóp mát xa, tiếp tục vẻ như cười như không, "Cánh của tiểu đồ đệ cứng cáp rồi nên muốn tự bay lượn, Cảnh Du à, cũng không phải đồ đệ đầu tiên, khó thích ứng đến vậy sao?"
Lực xoa bóp vai vừa đủ, Thích Cảnh Du thả lỏng người, ngả về sau tựa vào lồng ngực của Diêm Mạc, cụp mắt nói bằng giọng điệu như đang tự nói với chính mình: "Cửu Vĩ ta cả đời không con, sống đến hiện tại bất ngờ được thể nghiệm cảm giác một lần làm cha làm mẹ, ngươi nói có phải ta càng lúc càng giống con người không?"
Diêm Mạc không nén được bật cười lớn, kéo Thích Cảnh Du vào lòng mình, gã cởi cúc áo áo sơ mi của y, mò mẫm vừa ám muội vừa tình dục vê nắn bộ phận hơi se lại của người đàn ông, cười trêu: "Hồ ly nhà em lúc nào cũng lạnh nhạt không khác gì một vị Phật, dù là lúc bị ta đè dưới thân cũng không ngoại lệ, ta nghĩ giống với con người cũng không phải điều gì không tốt."
Nói đoạn, hai ngón tay mò vào trong áo khẽ vê mạnh, Diêm Mạc cảm nhận được người trong lồng ngực run run kìm chế, gã cười xấu xa cúi đầu cắn bên gáy Thích Cảnh Du, in lại dấu răng rõ ràng.
Thích Cảnh Du đau đến mức chau mày nhưng không nói tiếng nào.
Mấy giây sau Diêm Mạc nhả ra, gã cụp mắt nhìn dấu vết do mình tạo nên, mỉm cười có vẻ hết sức hài lòng với nó rồi tiếp tục giọng điệu trên: "Mặc dù ta là ma, có thể thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của khách hàng, nhưng em lại nói cả đời không thể có con cái thì đúng là làm khó ta rồi, không ấy ta làm thêm vài nháy bồi thường cho em nhé?"
Thích Cảnh Du thật sự bị tên vô liêm sỉ này chọc cười, y không nôn nóng lên tiếng mà tiện tay lật cuốn truyện buộc chỉ trông cũ kỹ trên bàn. Ngón tay thon dài của người đàn ông làm như vô tình xoa lên tên truyện, y nghiêng đầu nhìn Diêm Mạc, hỏi dí dỏm: "Ma La đại nhân đúng là hứng khởi tinh thần, bắt nạt linh sủng của bản tôn còn chưa đủ, không ngờ phải đọc thêm Kim Bình Mai để dập lửa, thèm khát quá độ rồi sao?"
Ma La đại nhân bỗng dưng bị gán cho chứng luyến ái động vật: "..."
Ma La thanh minh: "Ta bắt nạt linh sủng của em bao giờ? Thích Cảnh Du, cả đời này ông đây chỉ ngủ với một mình em, dù có là phân hồn khác cũng không có hứng thú."
Diêm Mạc cầm lấy cuốn truyện vứt xuống bàn, gạt sạch đồ vật trên bàn, gã kéo cà vạt xuống xong cởi từng cúc áo sơ mi, mặt vô cảm nhìn Cửu Vĩ vẫn quay lưng với mình, tư thế ngồi bình thản, hỏi: "Em muốn tự nằm xuống hay là muốn kích thích hơn, để bản tôn ép em nằm xuống?"
Nghe vậy Thích Cảnh Du đứng dậy đạp cái ghế vướng chân sang một bên, tự cởi áo khoác lông chồn ra vứt lên bàn rồi quay người ngồi lên mép bàn, y lặng thinh, điềm nhiên ngước mắt nhìn Diêm Mạc.
Tư thế ngồi của người đàn ông nghiêm chỉnh tao nhã, đôi chân dài hơi cong lại, cổ áo rộng mở để lộ phần ngực trắng ngần và dấu vết màu đỏ do bị xoa nắn cách đây không lâu.
Y chống một tay lên bàn, tay khác thì mò đến chỗ cúc áo, động tác cực chậm cởi bung từng cúc làm lộ đường nét cơ bụng săn chắc, đẹp đẽ mê hoặc đằng sau lớp áo.
Ma La cảm tưởng như đầu mình nổ tung, tầm mắt vô thức di chuyển xuống dưới, lần đầu tiên gã thấy Cửu Vĩ Yêu Hồ trước nay luôn lạnh lẽo cấm dục lại chủ động dụ dỗ đầy ám chỉ như vậy...
Quả nhiên trên đời này không có hồ ly tinh nào là không yêu nghiệt.
Ma La đại nhân suy nghĩ rất chi là cam chịu số phận.
Thích Cảnh Du cong khóe môi, đôi con ngươi màu hổ phách từ từ nổi lên ý cười mang theo sự khiêu khích hết sức rõ ràng.
"Quy tắc cũ, trước hết thỏa mãn ta," y tháo thắt lưng, kéo phéc-mơ-tuya quần tây xuống, "Xong chuyện rồi tất nhiên bản tôn sẽ thỏa mãn ngài."
Diêm Mạc thở hắt ra, gã bước lên đẩy ngã Thích Cảnh Du xuống bàn bát tiên, chống một tay bên mặt người đàn ông, nhìn từ trên cao xuống đôi mắt ngạc nhiên ấy: "Cửu Vĩ à, em thật sự rất ngạo mạn, nếu không phải bản tôn thương tiếc em thì sẽ không kìm được cho em nếm chút đau khổ, ít nhất là để em hiểu giữa ta và em vẫn tồn tại sự chênh lệch của yêu và ma đấy."
Thích Cảnh Du cười nhạt, vươn tay ôm cổ Diêm Mạc, hờ hững nói: "Cửu Vĩ ta lúc nào cũng ngông cuồng không biết nhìn lại mình, đành phải làm phiền Ma La đại nhân chỉ giáo cho ta biết chênh lệch giữa yêu và ma rồi."

Diêm Mạc bất lực thở dài, gã phì cười: "Nói cho cùng thì tính cách này của em đều do ta nuông chiều mà ra, thật sự hết cách với em."
"Chẳng biết xấu hổ." Cửu Vĩ đại nhân lườm gã, nghĩ một đằng nói một nẻo xong cũng bật cười theo.
Đêm ấy sương giá lại kéo đến, con ngõ Nam La cổ không có một con yêu quái nào qua lại, thỉnh thoảng trong đêm dài vang lên tiếng chim đập cánh nhưng không hề thấy tung tích nó đâu.
Ánh lửa trong đèn lồng đỏ thẫm treo lơ lửng trước cổng hiệu cầm đồ dập tắt, biểu thị đêm nay cửa tiệm đóng cửa từ chối tiếp khách, trong sân nhỏ dạt dào ý xuân, hoa đào nở rộ một cách lạ thường, gió ấm thổi lướt qua, cánh hoa mềm mại rơi xuống giống như bông tuyết.
Đó là cảnh xuân lộng lẫy chưa từng thấy trong mùa đông khắc nghiệt của trần thế, không ngờ nó lại xuất hiện giữa hai cõi âm dương, trong chiếc lồng bí ẩn giam nhốt kẻ đứng đầu vạn ma.
Tĩnh lặng như tờ, đã gần đến nửa đêm mà từ trong cửa phòng mở rộng vẫn mơ hồ truyền ra tiếng "cạch cạch" không hề có dấu hiệu sẽ ngừng lại.
——To Be Continued
Hết 46.
~ Hết quyển 2 ~