Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 41: Trà ngưng hồn.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 41: Trà ngưng hồn.
Ba ngày sau, 0 giờ đêm ngày mùng Năm.
Loạt pháo khai trương cuối cùng vừa mới phát ra, xa xa thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng nổ lẻ tẻ, trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi lưu huỳnh mãi vẫn chưa tan, mọi thứ trái ngược hoàn toàn với con ngõ vắng lặng giơ tay không thấy năm ngón.
Trong đêm dài vang lên tiếng kẹt khe khẽ, cánh cửa đóng kín của trà thất Bỉ Ngạn lặng lẽ hé ra. Mèo hoang đang lục thùng rác kiếm ăn cảnh giác, đôi đồng tử long lanh lóe vàng lâp tức híp lại như nhận ra được gì đó, lông toàn thân dựng thẳng lên hết sức đề phòng nhìn chằm chằm khe cửa hé ra kia.
Đúng lúc này, một vật lông lá trắng tuyết phá tung cửa bay ra, xác định mục tiêu lao đến mèo hoang.
Con mèo nhận ra nguy hiểm réo một tiếng thảm thiết, bốn móng vuốt huơ loạn xạ, nhảy lên thùng rác thoát thân rồi lấy đà phóng người leo lên tường sân.
Mèo hoang hoảng sợ, toàn thân run rẩy, vẫn còn khiếp đảm liếm đệm thịt dưới móng vuốt, nó đinh ninh con chó Nhật đuôi cuộn kia không có bản lĩnh nhảy lên tường.
Nào ngờ chưa kịp thở một hơi thì phía sau truyền đến tiếng thú rống gầm gừ, một con hồ ly khổng lồ cao đến tận mái nhà cong đang ngồi xổm giữa ngõ hẻm, vừa cúi đầu khiêu khích nhìn con mèo, vừa bỉ ôi lắc lư chín cái đuôi.
Mèo hoang bị dọa sợ đến nỗi trượt chân ngã phịch xuống đống tuyết ở phía bên kia tường sân, biến mất dạng.
Người nào đó đi đằng sau, vừa bước ra cửa thì thấy A Ly thần kinh rảnh rỗi sinh nông nổi tỏa uy chấn của hồ ly bắt nạt động vật lang thang, còn lớn lối nâng giọng rống lớn mấy quãng, Lê Hoán lật đật nhìn bốn phía xác định không đánh thức hàng xóm mới nghiêm mặt hắng giọng nói với A Ly: "Đừng đắc chí, ngay cả con hamster cũng không đánh lại, ngươi cũng chỉ trêu được con mèo chưa cai sữa trong ngõ hẻm thôi."
A Ly nghe xong tức thời ỉu xìu, lòng tự tin bị đả kích lên đến đơn vị tấn, nó rụt mấy cái đuôi về, héo úa cụp tai dụi đầu qua đây.
Lê Hoán cởi xích chó ra đeo cho nó, đưa dây qua cho Lagrange ra hiệu gã cầm đi. Lagrange gật đầu nhận, đợi Lê Hoán quay người đi tìm Hình Nghệ, gã lặng lẽ xoa bộ lông trắng bồng bềnh ở lưng Hồ linh.
"Đuổi mèo cho ngươi rồi đó ~" Hai mắt A Ly phát sáng, cực kỳ đắc ý liếm liếm mũi, "Thỏa thuận xong giá cả rồi, nhớ trả tiền nha gâu!"
Lagrange vừa chú ý để không bị Lê Hoán phát hiện vừa nhỏ giọng nói: "Yên tâm yên tâm, lát nữa ngươi nhớ tìm ta chuyển, con mèo đó khó ưa lắm, ta vừa ló đầu ra là nó mài móng với ta ngay, ngươi không ngại thì ăn nó luôn đi?"
A Ly ngơ ra nhìn gã, tính liếc cho cháy mặt nhưng bản thân còn muốn ôm đùi gã ta nên không dám làm quá.
"Ta không ăn đồ vật cấp thấp như thế, vả lại hiện tại chủ nhân không cho phép tùy tiện sát sinh, động vật cũng không được gâu." A Ly móc ra điện thoại từ trong bộ lông hồ ly, mở Alipay nói, "Lại đây nào anh bạn, chúng ta trả tiền đuổi mèo trước ha?"
Lagrange thoải mái mở Alipay ra, hai con yêu hèn mọn nấp ở một bên ting ting ting chuyển khoản trả tiền.
Lê Hoán nghi ngờ quét mắt nhìn cả hai, thấy trong 3 ngày qua tình cảm của hai con hàng đúng là tăng nhanh như gió, hơn nữa cùng là ba ngày không ngủ mà trông Lagrange vẫn phấn chấn tinh thần, thậm chí không buồn ngủ chút nào... Nghĩ tới nghĩ lui, cậu thật sự thấy mình không động não nổi nữa, thế là dứt khoát ôm eo Hình Nghệ từ phía sau, treo trên lưng anh giống như động vật nhuyễn thể không xương.
Hình Nghệ khóa cổng, vỗ lên cánh tay quấn trên eo mình, hỏi: "Buồn ngủ?"
Lê Hoán mơ màng "Ừa", biết đối phương đã khóa cửa xong nhưng người cứ nặng trình trịch, không muốn cử động gì cả.
Giọng nói ấy đậm chất ngái ngủ, mềm nhũn lọt vào tai khiến bụng dưới Hình Nghệ bỗng dâng lên luồng khô nóng khó tả, hô hấp rối loạn, toàn thân bị tiếng "Ừa" đó làm mất bình tĩnh.
Anh thở hắt ra, đè nén cơn kích động rục rịch ấy xuống, vờ trấn tĩnh bình thản hỏi: "Ta cõng em?"
Lê Hoán chỉ chờ một câu này, nghe vậy lập tức đổi thành ôm cổ Hình Nghệ.
Hình Nghệ mỉm cười không nói gì, anh hạ thấp người, hai tay vòng hai bên đầu gối của Lê Hoán xốc người cậu lên cõng trên lưng.
Lê Hoán gác cằm lên vai anh, nhìn từ góc độ này đường nét góc nghiêng của người đàn ông càng anh tuấn lạ thường, cậu càng nhìn càng thích, không nhịn được đưa tay véo má đối phương. Hình Nghệ như có linh cảm hơi nghiêng đầu qua thì đối diện với đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non, "Trước kia có người nào cõng em chưa?"
"Có thầy." Lê Hoán trả lời.
Hình Nghệ cõng cậu men theo con ngõ đi ra ngoài, lúc đi ngang qua hai con hàng nào đó đang chơi điện thoại thì anh hơi hất cằm ra hiệu mau đi theo, rồi nói với Lê Hoán: "Trên đời này có lẽ không được mấy người có thể leo lên lưng của Cửu Vĩ, mà có leo lên cũng chưa chắc sống được đến ngày hôm nay, ông ta thật sự thương em."
"Ngài Hình, vậy lưng ngài thì có mấy người có thể leo lên?" Lê Hoán cười hỏi.
Hình Nghệ cười không đáp, mò tay đến bắp đùi người nào đó, làm như vô tình véo một cái.
Sức lực không phải quá mạnh nhưng đó là vị trí nhạy cảm, Lê Hoán giật thót người, vừa đau vừa ngứa, khó chịu đến ứa nước mắt, cậu vùng vẫy muốn tuột xuống. Hình Nghệ buông phần thịt non đó ra rồi vỗ mông cậu xem như trừng phạt, xốc người nào đó sắp rớt xuống lên lưng mình lại.
"Yên chưa?"
"Haha, hàng yêu sư bọn anh đùa giỡn lưu manh đúng là đỉnh cao!"
"Chà, còn muốn nữa?"
"Đừng mà..."
...
Lagrange đi theo sau hai người nhìn mà trợn tròn mắt, trên mặt viết hai chữ "đ*t mẹ", tâm nói đêm hôm lại đi ngược chó đúng là tàn nhẫn, bị màn khoe ân ái tấn công tổn thương. A Ly đã từ bỏ phản kháng từ lâu, nó bước chậm lại, nhắm mắt để mặc Lagrange dắt đi.
Nhóm người quen đường đi băng qua những con hẻm ngoằn ngoèo của Thập Sát Hải xong quẹo vào ngõ Nam La Cổ.
Khu phố quỷ dị cổ thụ che rợp trời, đầu này và đầu kia kéo dài vô tận về hai bên, đèn lồng trước cổng hiệu cầm đồ Vạn Khánh vẫn được nghiệp hỏa thắp sáng, cánh cổng mở rộng vào trong, con ly miêu tam thể ngồi xổm trên đôn đá ở lối vào, vừa nhàn nhã liếm chân vừa híp mắt mèo lén lút đánh giá người đến.
(*) Đôn đá trông như thế này:


Hình Nghệ thả Lê Hoán xuống, cả hai sóng vai đứng ở cổng hiệu cầm đồ, những bông hoa đào nở rộ đua nhau khoe sắc đến lạ thường ở sân trước, trong sân dường như có gió thổi làm chạc cây đung đưa không ngừng, cánh hoa phớt hồng rụng lả tả bao phủ quân cờ trắng đen nằm chỏng chơ trên bàn đá.
Lê Hoán hạ mắt nhìn bàn cờ, khẽ nhíu mi tâm, cục diện bàn cờ có vẻ quen mắt, cậu luôn băn khoăn hai ngày nay không thấy bóng thầy đâu, chẳng lẽ là đến chỗ của Ma La? Cậu nâng tay tính gõ cửa thì đúng lúc này điện thoại để trong túi rung, cậu lấy ra, thấy trên màn hình sáng lên thông báo có tin nhắn Wechat chưa đọc ——
Diêm chưởng quầy: 【Vào đi, cố tình để cửa cho các ngươi vào đó.】
Lê Hoán nhắn lại "Vào ngay" xong cất điện thoại, sải bước vào cổng.
"Đây là đâu?" Lagrange nhận ra bầu không khí thay đổi, rõ ràng thấy sai sai, gã bước lại bên cạnh Lê Hoán nhỏ giọng hỏi.
Lê Hoán như cười như không liếc nhìn gã, nghiền ngẫm hỏi: "Không phải ngươi thích thầy ta sao? Đây là nơi của người tri kỷ lâu năm của ông ấy."
"Diêm Ma La?" Lagrange tái mặt, dắt A Ly quay đầu muốn chạy ra ngoài.
Hình Nghệ nhíu mày, không quay đầu ném ra hai sợi dây dẫn, Lagrange kêu chít chít biến trở về nguyên hình, bị dây dẫn quấn chặt kéo trở về. Lê Hoán nhìn nhiều rồi nên thấy con chuột size XL này cũng rất hợp mắt, cậu bóp cái bụng ú nu của nó, cười nói: "Sợ gì hả? Dưới măt thầy, dù gã có là Diêm Ma La cũng không dám tùy tiện động vào yêu vật ở đây."
"Ta mắc chứng sợ hãi Ma La," Lagrange yếu ớt nói, "Ngươi có để bụng ta không biến về hình người không?"
Lê Hoán vung tay ra hiệu không sao rồi băng qua sân, tiến vào hiệu cầm đồ trước.
Chim sẻ trước kia bị nhốt trong lồng lúc này đang đậu trên cái kệ cất một loạt bảo vật, thấy người đến thì kêu chíp chíp mấy tiếng xong vỗ cánh bay ra sau.
Ngay lúc đó, những chiếc màn phủ dày nặng xếp chồng lên nhau ở tầng cuối của kệ bị người nhấc lên, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây trắng tựa như một quý ông tao nhã lịch thiệp, nhưng nụ cười trên mặt lại không có lấy một chút ý tốt nào, gã lười biếng giơ tay phải lên ngả ngớn huýt một tiếng sáo dài. Con chim sẻ lập tức linh hoạt lượn một đường trên không, ngoan ngoãn đậu trên ngón trỏ của gã.
"Đúng giờ quá ta." Gã ngước mắt lên, đôi đồng tử đỏ sậm thuộc về ma tản ra tia máu mờ ảo kỳ dị, Diêm Mạc ung dung xoay người, thân hình chìm vào bóng tối, giọng nói của gã truyền ra sau màn che mang theo ý cười xảo quyệt, "Vào đây."
Lê Hoán khẽ nhíu mày, cậu thấp giọng nói: "Gã này thật sự phát ghét, đưa chúng ta vào mộng thôi mà, cần gì phải làm thần thần bí bí đến thế."
"Thiên tính của ma gây ra, thứ này từ khi sinh ra đã gian xảo." Hình Nghệ vỗ vai cậu, nắm bả vai vỗ về, "Đi thôi."
Lê Hoán nhẹ nhàng "Ừ", cậu bước lên, Hình Nghệ vén màn che để cậu đi trước ——
Đằng sau màn che quả nhiên có động thiên khác, là một căn phòng biệt lập rộng mười mấy mét vuông, cả trăm tấm màn rủ xuống từ trên nóc, không gió mà vẫn khẽ phấp phới. Lê Hoán khịt mũi, phát hiện trong này bay thoang thoảng mùi thuốc. Vốn dĩ đã 3 ngày không ngủ, mùi thuốc này xộc vào mũi tiến thẳng đến tủy não làm gợi dậy cơn buồn ngủ vô cùng tận.
Diêm Mạc ngồi bên bàn bát tiên kê ở giữa phòng, dùng cối giã hương liệu dược liệu thành bột mịn sau đó lần lượt cho vào nồi đất đun sôi.
(*) Bàn bát tiên:


"Một khi Yểm Ma phát hiện có người đang tìm kiếm tung tích ả, chắc chắn ả sẽ lợi dụng ác mộng tấn công hồn phách các ngươi, mà bản năng tự vệ của ba hồn sinh linh lại là đánh thức bản thể tỉnh lại ngay trong khoảnh khắc nhận thức được nguy hiểm, nhằm tránh cái chết bất ngờ xảy đến trong giấc mộng. Mùi trà ngưng hồn này sẽ giúp hồn phách đã rời cơ thể các ngươi không dễ dàng quay trở về sau khi tiến vào mộng cảnh." Gã ngẩng đầu lần lượt nhìn lướt qua Lê Hoán và Hình Nghệ, ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
Hình Nghệ nhìn cái nồi đất bốc khói trắng nghi ngút, anh lạnh nhạt nói: "Nghe như con dao hai lưỡi."
"Không sai." Diêm Mạc nói tiếp, "Tác dụng phụ của trà này là cưỡng chế cắt đứt liên lạc giữa hồn phách và cơ thể, các ngươi sẽ đạt được giấc ngủ có độ sâu chưa từng có, dẫu rơi vào giấc mộng đáng sợ nhất cũng sẽ không tỉnh lại, trừ khi ở hiện thực có người đánh thức ngươi tỉnh hoặc là tự tay diệt trừ Ma La đã dệt nên ác mộng."
Lúc này nghiệp hỏa đun nồi đất tự dập tắt, Diêm Mạc múc trà ngưng hồn đổ vào bốn tách trà đã chuẩn bị từ trước, sau đấy giao từng tách cho mỗi người.
Lê Hoán buông mắt nhìn nước trà đặt sệt như nước mực, không chắc chắn hỏi: "Ngài làm cách nào khống chế thời gian?"
Diêm Mạc biết tiểu đồ đệ của Cửu Vĩ có khúc mắc với mình, gã nghe vậy nhất thời cười rạng rỡ, một tay chống cằm, một tay khác búng tay trước mặt Lê Hoán —— Trong tích tắc nồi hầm và cối trên mặt bàn đều bị dọn sạch, thay vào đó là một chiếc đồng hồ cát bằng thạch anh, gã cong ngón tay gõ vào mặt kính cong của đồng hồ cát, khẽ cười nói: "Ta chỉ cho các ngươi ba tiếng, giấc mộng ngăn cách với cả bên trong và bên ngoài, ta không tài nào biết chuyện xảy ra trong mộng, khoảng thời gian đó các ngươi nhất định phải tự bảo vệ mạng mình, tìm ra mụ điên đùa giỡn mộng cảnh xong giết đi. Nếu trong vòng ba tiếng không thể thuận lợi tỉnh lại thì ta sẽ đích thân đánh thức các ngươi, tất nhiên đánh thức người say ngủ không phải chuyện dễ, thủ pháp có thể sẽ hơi bạo lực nha."
Lê Hoán: "..."
"Ma La, nếu chưa đến ba tiếng mà trong chúng ta có người bị Yểm Ma đánh trọng thương, bất hạnh bỏ mạng thì ——" Hình Nghệ ngẩng đầu nghênh đón con ngươi đỏ sậm rót đầy ý cười của Diêm Mạc, hỏi bâng quơ, "Vậy điều gì sẽ xảy ra khi ngài đánh thức tỉnh dậy?"
Diêm Mạc bất giác cười khẽ thành tiếng như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười: "Hàng yêu sư tiên sinh, ngươi hẳn là một người thông minh, chưa từng nghĩ đến kết quả như thế à?" Gã cười hỏi ngược lại.
Hình Nghệ nghe vậy không đáp lời.
Tiếng cười ngừng lại, môi Diêm Mạc càng nhếch cong hơn, song ý cười ấy không lan đến trong con ngươi, đôi mắt phong lưu trước giờ luôn ngả ngớn lúc này lại hiếm khi lạnh lẽo nghiêm túc, gã nói: "Các ngươi không thể yêu cầu ta đánh thức một kẻ đã chết, nhỉ?"
Diêm Mạc dứt lời, Lê Hoán và Hình Nghệ vô thức nhìn nhau, Lê Hoán cau mày, nói: "Diêm tiên sinh, chúng ta làm việc này cho thầy, thôi thì bụng làm dạ chịu, A Ly là phân hồn của Cửu Vĩ, đi vào đó một chuyến sẽ không hề hấn gì. Thế nhưng Lagrange thật sự vô tội, nhất định phải mạo hiểm thế này sao?"
Lagrange biến về con chuột đã sớm bị dọa mềm oặt, vừa nghe thấy Lê Hoán nói vì mình thì tức tốc gật đầu tán thành.
Diêm Mạc nói: "Ba tiếng, muốn tìm kiếm một mục tiêu ở trong giấc mộng không khác nào mò kim đáy biển, nhưng suy cho cùng là con chuột này gõ cổng trà thất xin giúp đỡ mà." Dứt lời Diêm Mạc hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Lagrange co rúm run cầm cập, "Hắn vô tội ấy à, ta thấy không hẳn vậy? Các ngươi dấn thân vào mạo hiểm chẳng phải do hắn ư, nghĩ vậy thì tên này mới là kẻ không nên từ chối nhất."
Lê Hoán trầm tư chốc lát, xong nói với Lagrange: "Đến lúc ấy ngươi đi cùng ta, chỉ cần lo việc dẫn đường, bảo vệ mạng trong ba tiếng không khó, ngươi yên tâm đi."
"Thời gian không còn sớm, các vị không còn câu hỏi nào khác thì uống nhân lúc trà còn nóng đi, trà nguội rồi hiệu quả sẽ trở nên kém hơn." Diêm Mạc tạm dừng, như sực nhớ ra gì đó, "Phải rồi, còn một việc nhắc nhở các ngươi, khi vừa chìm vào giấc ngủ sẽ trải qua mộng cảnh của chính các ngươi, đừng lưu luyến, nhất định phải mau chóng tìm ra đối phương."
Lê Hoán ngẩn ra, bừng tỉnh nhớ lại nguyên nhân sinh linh chìm vào mộng, ban ngày suy nghĩ ban đêm mới nằm mộng. Cậu hoàn toàn không rõ tột cùng thứ mình tâm tâm niệm niệm là gì, bỗng thấy cực kỳ tò mò với tầng mộng cảnh đầu tiên.
Lê Hoán nâng tách trà, một hơi uống sạch trà ngưng hồn.
Chất lỏng đặc sệt trắng mịn lượn lờ hơi nóng, có mùi thuốc quái lạ, tuy đã được nấu trong thời gian ngắn nhưng khi chảy xuống thực quản lại có xúc cảm man mát.
Đầu óc Lê Hoán mơ mơ màng màng, trước mắt tối đen, toàn bộ ý thức bắt đầu tan rã, như thể có một bàn tay lạnh băng cắm vào nơi sâu thẳm linh hồn cậu, tách lìa từng chút từng chút hồn phách và cơ thể.
Vào giây khắc cuối cùng tan rã ý thức, cậu nhìn thấy Diêm Mạc đảo ngược đồng hồ cát trên bàn, sau đó cậu nghiêng người qua một bên, ngã xuống từ trên ghế.
Tích tắc ấy uy thế thuộc về yêu thú cấp cao xuyên qua màn che, cực kỳ dịu dàng lót dưới thân Lê Hoán, nâng cậu tựa lên bàn lại.
"Sao không ngủ thêm?" Đuôi mắt ranh ma của Ma La hơi xếch lên, gã xấu xa nhìn người đàn ông xốc màn che đi đến đây, "Ta còn tưởng em mệt muốn chết rồi chứ."
Vẻ mặt Thích Cảnh Du vẫn như bình thường, y lạnh lùng lườm gã, phủ áo khoác lên người tiểu đồ đệ đã ngủ say, bâng quơ châm chọc: "Chỉ bằng ngươi?"
Diêm Mạc: "..."
Bị người đàn ông của mình khiêu khích năng lực ở phương diện kia, Ma La đại nhân bỗng thấy đắng lòng không tả nổi, gã im lặng hai giây xong quyết đoán đứng dậy, nhấc tên hồ ly ngạo kiều nói trái với lòng nào đó, lần nữa tiến vào phòng ngủ.
——To Be Continued
Hết 41.
- - - - - - - - - - - - - - -
Vì Diêm Mạc và thầy Cửu Vĩ đã ứ ừ nên đổi xưng hô nhá, ta-em nó tình thế chứ lại =))))))