Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 39: Sư tỷ Thanh Từ.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 39: Sư tỷ Thanh Từ.
10 giờ sáng, bầu trời thành phố Bắc Kinh giăng kín mây đen, sắc trời âm u như đã sẩm tối. Trận tuyết rơi từ đêm hôm trước đến giờ đã có phần giảm bớt, bông tuyết bay lả tả giống lông ngỗng phủ kín trời như muốn nuốt chửng cả thành phố, cục Khí tượng khẩn trương phát bản tin cảnh báo bão tuyết để nhắc nhở người dân chú ý an toàn giao thông khi ra đường.
Thập Sát Hải cổ kính bị tuyết lớn bao phủ, những đứa trẻ quấn kín áo lông không khác gì quả bóng tròn vo đang chơi trượt băng ném tuyết trên mặt băng, chúng đẩy xe băng thô sơ chạy khắp nơi, tiếng cười giòn giã vang một góc trời. Nhưng đấy gọi là huyên náo của nhân gian, trong hoàn cảnh đặc thù của mùa đông thì càng nổi bật, tiếng cười vang xa, đến cuối cùng thứ sót lại chỉ có sự trống vắng ảm đạm.
(*) Xe băng thô sơ:


Một cậu bé mặc áo khoác họa tiết chú khỉ con cười lớn chạy lên cầu Ngân Đĩnh, vì muốn sớm được đi xe trượt băng ở mặt hồ nên cậu bé đứng ở đỉnh cầu hình vòm nhìn ngó mặt băng, hấp tấp không đợi nổi ngoái đầu í ới người mẹ vừa xuống taxi, đến khi quay đầu lại thì bất thình lình va vào cái người chẳng biết xuất hiện từ khi nào.
Trên mặt cầu đổ tuyết rất dày, dưới đáy còn đọng thành băng, cậu bé không giỏi giữ thăng bằng, va chạm như vậy làm mất trọng tâm, chân trơn trượt lăn xuống bậc thang.
Người mẹ trẻ ở cách đó không xa hoảng sợ kinh hô, cô vội vã chạy đến đỡ con trai dậy kiểm tra tình huống.
Quần áo cậu bé dày nên không bị thương, cậu bé không quan tâm lời lải nhải của mẹ mà ngoái nhìn đỉnh cầu Ngân Đĩnh, vươn ngón tay đeo găng tay len chỉ về phía đó tố cáo: "Ban nãy có một cô mặc đồ đen đứng đó, con va vào cô ấy mới bị té."
Người mẹ trẻ nghe vậy thoáng khựng động tác phủi quần áo, cô ta ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt đen láy của con trai. Dù cách khá xa nhưng cây cầu Ngân Đĩnh dài chỉ mấy mét, liếc mắt là thấy ngay không bỏ lỡ thứ gì chứ đừng nói là một người phụ nữ sống sờ sờ...
Nghĩ vậy, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía đỉnh cầu, tuyết đọng ở đó vẫn chưa bị giẫm đạp, bề mặt cực kỳ bằng phẳng chỉ có đúng một chuỗi dấu chân của bé trai —— Cô bừng tỉnh ý thức được điều gì đấy, mặt hơi biến sắc, vội khẽ giọng nói: "Đừng nói bậy, làm gì có cô nào? Con không nghe lời chạy lung tung nên mới bị ngã!" Nói xong không đợi con trai thanh minh, cô đã ôm lấy cậu bé bịt miệng cậu lại, cúi đầu hấp tấp rời đi.
Màn tuyết dày đặc dồn dập, đúng lúc này trong không khí tĩnh lặng vang lên âm thanh nhỏ, bông tuyết rơi xuống từ trên trời bỗng lửng lơ giữa không trung, phác họa đường nét như thể có thứ gì đó có chất nhưng không có hình lặng lẽ đứng đấy, quan sát bóng lưng bỏ đi càng lúc càng xa của đôi mẹ con nhân loại.
Trên bầu trời mênh mông vang lên tiếng chim kêu, một con chim lớn tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm, cánh chim đen kịt băng qua màn tuyết, vỗ cánh đáp nhẹ lên trụ cầu.
"Thế mà lại bị đứa trẻ phát hiện," Chim đen vặn cái cổ linh hoạt, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chỗ trống bên cạnh, nói bằng giọng the thé khó phân biệt đực cái, "Chậc chậc, nhị tiểu thư có việc trong lòng phải không nhỉ!"
Nó dứt lời, không khí trong suốt bên trụ cầu gợn sóng như hồ nước, chợt xuất hiện từng luồng khí đen, tuyết rơi xuống bám vào vật gì đó tạo thành hình dạng một đôi bốt bó cao cổ màu đen trơn bóng. Lướt lên trên theo hình dạng đẹp đẽ gợi cảm ấy là đôi chân thon thả của một cô gái được da bốt bao chặt, vạt áo khoác, eo hông thẳng tắp, cô cong tay phải, bàn tay đeo găng da nắm cán ô uốn lượn, tay còn lại xách một hộp bánh ngọt nặng trịch.


Đó là một cô gái trẻ vận đồ đen, vóc dáng cao gầy mảnh khảnh.
Bên dưới chiếc ô đen, khuôn mặt trắng nõn của cô phủ một tầng bóng tối, đôi mắt kẻ mắt mèo thoáng cụp xuống, hai cánh môi tô son đỏ đậm khẽ nhếch cười. Cô trông như thể đeo một chiếc mặt nạ trang điểm đậm, nhưng khuôn mặt phía sau chiếc mặt nạ lại là nét dịu dàng hoàn toàn trái ngược.
"Linh lực đứa bé đó không tệ, sau này chắc chắn sẽ được Hiệp hội Hàng yêu sư tuyển chọn, giữ lại sớm muộn cũng sẽ trở thành tai họa." Nói xong cô gái bước lên cầu đá, song không có ý định ngăn đôi mẹ con kia lại.
Con chim đen đập cánh bay lên bả vai cô, linh hoạt đứng vững, ló đầu hỏi dò: "Nhị tiểu thư không muốn ra tay thì có cần thuộc hạ ——?"
"Bớt lo chuyện bao đồng!" Trong nháy mắt giọng cô gái trầm xuống, cái liếc mắt chứa mười phần tính uy hiếp với con chim, "Nơi này là Thập Sát Hải, dù muốn động vào cọng cỏ ngọn cây cũng phải hỏi ý của thầy trước, huống hồ còn là người sống? Độ Nha, ngươi chán sống rồi?"
Độ Nha "Vâng" một tiếng sâu xa, vùi đầu vào dưới cánh chải lông, kêu quang quác: "Nhị tiểu thư lo nghĩ đến Cửu Vĩ đại nhân nên mới bất cẩn, suýt nữa bị oắt con có chút linh lực nhìn thấu huyễn thuật phải không ~"
"Hai tháng gần đây, đầu tiên là thầy bị trọng thương ở bãi săn Mộc Lan, đêm qua lại nghe nói thầy giao thủ với phân hồn của Thanh Long trong Vùng Đất Tinh thần, hiện tại trong cơ thể thầy chỉ có một hồn, dù có là yêu thú cấp cao cũng khó tránh khỏi không đủ dồi dào tinh lực, bảo ta yên tâm thế nào được?"
"Nghe ngài nói, có phải ngài rất kín đáo phê bình cách thức dùng một hồn của bản thân để trấn áp yêu hồn trong cơ thể Hoán thiếu gia của Cửu Vĩ đại nhân?"
"Biết rõ còn hỏi, năm đó ta cực lực phản đối cách làm đấy, hiện giờ thời cuộc hỗn loạn, tất nhiên ta hi vọng thầy có thể rút hết ba hồn về cơ thể, ít nhất không bị những người kia làm liên lụy." Cô gái khẽ thở dài, "Đáng tiếc ông ấy quá yêu thương Hoán đệ, không nghe lọt tai lời khuyên can của những người khác."
Một người một quạ bung ô đi qua cầu đá, đi thẳng đến ngõ hẻm hẻo lánh phía sau phố bar.
Bác gái bán đồ ăn vặt đang phất chổi quét sạch tuyết đọng trước cửa làm bọt tuyết đen sì tung tóe khắp nơi.
Có thể thấy cô gái kia hơi mắc bệnh ưa sạch sẽ, cô nhíu mày, nhưng không cần cô mở miệng thì Độ Nha đã trước một bước bay lên trời, đập cánh khuấy đảo khí lưu.
Trong khoảnh khắc, dưới con mắt của nhân loại có một luồng gió lạnh thổi vào con ngõ quạnh quẽ, bác gái bị vụn tuyết thổi ngược cộm mắt thì vội vàng xoay người, bà chửi đổng xoa xoa con mắt đau nhói, trên đầu bà, những tấm ngói cũ kỹ trên mái hiên lắc lư chao đảo, gần như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô gái thong thả đi lướt qua người đàn bà nhân loại không nhìn thấy mình, không ngoái đầu nhắc nhở: "Đừng hại người, bằng không thầy trách tội ta sẽ không bảo vệ ngươi, đừng quên ông ấy vốn dĩ không thích loại ma vật từ địa ngục như ngươi."
Độ Nha thu hồi đúng lúc, lại đậu xuống vai chủ nhân.
Cô gái leo lên bậc thang, cung kính gõ vang cổng trà thất Bỉ Ngạn.
Cũng trong lúc ấy, Lê Hoán tựa vào sofa cầm điện thoại chơi mùa giải mới của Hearthstone, còn Thích Cảnh Du và Hình Nghệ chơi cờ vây ở ghế đối diện, thoáng nhìn thì thấy cả hai có vẻ hòa bình thân mật, nhưng chỉ cần ngó mắt vào bàn cờ sẽ nhận ra ngay hai kẻ tưởng chừng như "bát phong bất động" đang nho nhã âm thầm đấu một mất một còn với đối phương.
(*) Bát phong bất động: Ý nói tám ngọn gió thổi mà thân tâm vẫn vững vàng, không lay chuyển. Giải thích rõ hơn ở cuối truyện.
Thế nên khi tiếng gõ cổng vang lên, cả ba người đều đang chú tâm vào chuyện của mình không hẹn mà cùng thoáng sửng sốt.
"Hôm nay có khách ạ?" Lê Hoán ngẩng nhìn thầy.
Thích Cảnh Du nói: "Trước đó đã truyền lời thông báo trong tháng Giêng từ chối gặp khách, có lẽ không phải yêu trong thành phố."
Lê Hoán cất điện thoại, đứng dậy phủ thêm áo khoác, tiện tay rút Đường đao trong ba lô ra: "Con đi xem sao."
Hình Nghệ cũng đứng dậy, nói ngắn gọn: "Cùng đi."
Cả hai băng qua nhà chính ra sân trước, đứng trước cổng lớn, Lê Hoán hỏi: "Ai đó?"
"Hoán đệ, là ta." Ngoài cửa là giọng nữ đáp lại, "Nhiệm vụ hóc búa nên năm nay về trễ, ta đến thỉnh an thầy."
Lê Hoán nghe giọng tức thời mừng tít mắt, vội vứt Đường đao cho Hình Nghệ rồi kéo chốt cửa đẩy ra: "Sư tỷ Thanh Từ!" Cậu bước lên ôm cô gái che chiếc ô đen, "Tỷ có thể về à! Lần cuối cùng ta nghe tỷ báo sắp về là chuyện của năm trước rồi, kết quả dây dưa đến tận khi Tết đến mà vẫn không có tin tức, hại thầy mong nhớ."
Kỷ Thanh Từ dẹp chiếc ô, xoa đầu tiểu sư đệ, cười khẽ yêu kiều: "Độ tuổi này của đệ đúng là thay đổi qua từng ngày, sư tỷ mới đi ra ngoài không đến một năm mà đệ cao lên không ít." Nói xong cô ngước mắt nhìn Hình Nghệ đứng bên trong, "Vị này hẳn là Hình tiên sinh?"
Hình Nghệ không lên tiếng, chỉ hơi gật đầu với đối phương.
"Đây là nhị sư tỷ của tôi, Kỷ Thanh Từ." Lê Hoán giới thiệu với Hình Nghệ xong thì nhìn sang Thanh Từ, nói: "Thầy nhắc về anh ấy với tỷ?"
Kỷ Thanh Từ trả lời: "Không hề, trước nay thầy liên lạc với ta chỉ nói nhiệm vụ không nói chuyện riêng, là đại sư huynh nói."
Lê Hoán mời sư tỷ đi vào, tiện tay bóp bóp cái mõm của Độ Nha. Độ Nha kêu quang quác quay đầu nhỏ né tránh, vỗ cánh bay lên mái hiên.
"Đừng để ý con chim ngốc đó, tiểu yêu này linh căn không tốt, đến giờ vẫn rất ngốc." Kỷ Thanh Từ kéo tay Lê Hoán, kéo tiểu sư đệ tính quay vào trong đứng lại, "Hoán đệ, lần này sư tỷ đi khá lâu nên thèm lẩu, đệ đi mua mấy cân thịt cừu lát và lẩu Shabu Shabu, về đây chúng ta ăn ngon một bữa."
(*) Shabu-shabu là một món lẩu nabemono Nhật Bản gồm thịt và rau thái lát mỏng luộc trong nước và ăn kèm với nước chấm. Các món ăn thường được làm với thịt bò thái lát mỏng, nhưng một số phiên bản sử dụng thịt cừu, cua, gà, vịt...
Lê Hoán ngẩn người, cậu vô thức liếc nhìn Hình Nghệ đứng sau lưng cô, người ấy thoáng thay đổi, nhưng sau một khắc sững sờ ngắn ngủi thì vô cùng bình tĩnh gật đầu, Lê Hoán hiểu ý, vội đáp: "Được, đệ đi ngay."
"Vậy ta vào báo cáo nhiệm vụ với thầy." Thanh Từ nói, "Đừng đi xa, đi nhanh về nhanh."
Cả ba nói chuyện xong thì mỗi người mỗi hướng đi ra ngoài hoặc vào trong trà thất.
Mãi đến khi ra đầu ngõ, Lê Hoán đứng bên hồ nước đóng băng của Thập Sát Hải, không cầm lòng được ngoái đầu lại nhìn.
"Cô ta có ý định đẩy chúng ta đi?" Hình Nghệ hỏi.
Lê Hoán nghĩ ngợi rồi nói: "Có lẽ là có việc muốn báo riêng với thầy, thật ra từ trước kia những chuyện dính dáng đến nhiệm vụ thợ săn thì họ đều có ý lảng tránh tôi, vì phần lớn sự kiện được nhắc đến đều khá nhạy cảm, vả lại họ đã sống quá lâu, dưới cái nhìn của họ tôi vĩnh viễn là đứa trẻ, hiển nhiên biết càng ít càng tốt."
Hình Nghệ vẫn thấy khó hiểu nhưng không nói toẹt ra, chỉ hỏi: "Bây giờ có suy tính gì?"
"Đi mua thứ sư tỷ muốn, dù sao yêu thú cũng cần ăn mà." Thật ra Lê Hoán cũng chưng hửng, nhưng theo bản năng không muốn suy nghĩ quá nhiều về người nhà, cuộc nói chuyện ban nãy với thầy ở trong phòng ngủ làm cậu xúc động rất nhiều, đến giờ nhớ lại vẫn đau xót không thôi.
Lê Hoán trấn tĩnh tinh thần che giấu suy nghĩ trong lòng, cậu bước lên nắm tay Hình Nghệ, cười cong cong đôi mắt, nói: "Đừng nhạy cảm quá, đúng lúc tôi cũng muốn đi dạo, ở trong phòng ấm cúng dễ buồn ngủ, ở ngoài trời sẽ có tinh thần hơn."
Hình Nghệ cầm ngược lại tay cậu, cả hai sóng vai đi đến siêu thị gần đây.
Lòng bàn tay người đàn ông khô ấm, có lẽ vì hàng yêu sư có yêu cầu cực cao với sự nhạy bén của ngón tay nên tất nhiên đôi tay được chăm sóc cẩn thận, không có da chết hay vết chai, làn da nhẵn mịn, ngón tay cân đối thuôn dài. Lê Hoán thích những đôi bàn tay sạch sẽ và lộ rõ khớp xương, thấy chúng đẹp mắt, không bị nữ tính hóa, thế là trong cơn xúc động chợt dâng trào, cậu nâng tay Hình Nghệ lên cúi đầu hôn mu bàn tay anh.
Hình Nghệ không từ chối, sắc mặt vẫn như bình thường buông mắt nhìn cậu, bình thản hỏi: "Làm gì thế?"
"Tôi chợt nghĩ nếu chúng ta hợp nhau, xác định sẽ không chia lìa thì về sau có thể suy xét đến chuyện dọn ra khỏi trà thất sống riêng, gống như sư huynh và sư tỷ." Lê Hoán nhẹ giọng nói, "Mai sau ngày nào chúng ta cũng có thể tay nắm tay đi siêu thị mua thức ăn giống như thế này, ngoại trừ không già không chết thì không khác biệt gì mấy với đôi vợ chồng nhân loại bình thường, cũng tốt đấy chứ."
Hình Nghệ nghe thế khẽ cong khóe môi, cười như không cười: "Em nỡ lòng rời khỏi Cửu Vĩ?"
"Không nỡ, tôi đã ở bên thầy từ khi tôi có ký ức, chưa từng rời đi, ông ấy phạt tôi nhiều lắm, lần nào cũng đều dùng cây mây nhỏ đánh tôi da tróc thịt bong, song tình cảm sâu nặng, tôi biết thầy quan tâm tôi, nên dù có đánh thế nào chăng nữa cũng không hận ông ấy nổi."
Hình Nghệ nghe mà khó chịu trong lòng, Thích Cảnh Du quả thật đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, trên cõi đời thứ khó lay chuyển nhất chính là quan hệ thầy trò có ơn dưỡng dục, vừa là thầy vừa là bạn, như cha như mẹ, có thể nói y là người dẫn đường Lê Hoán nhận thức thế giới người, yêu, ma cùng tồn tại này, có thể tưởng được địa vị của y nặng cỡ nào.
Lê Hoán thấy anh thất thần, im lặng một hồi mới bổ sung: "Nhưng ở hiện tại tôi xác định là mình yêu anh —— người đời lầm tưởng yêu sẽ không có tình yêu đích thực, bởi sinh mệnh đằng đẵng sẽ làm phai mờ hết mọi nhiệt huyết và con tim yêu thương người. Thế nhưng chính vì không già không chết nên yêu mới đặc biệt quý trọng cái người đã dạy chúng biết yêu, suy cho cùng thì tình cảm phàm tâm rung động đầu đời luôn là thứ trung thành nhất, mà người đầu tiên của tôi là anh."
Hàng yêu sư tiên sinh thoáng ngẩn ngơ, mặc dù đa số thời gian cậu ấy luôn cực kỳ yêu nghiệt, nhưng đến khi nghiêm túc thật sự thì tạo cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Thế rồi tên yêu nghiệt nào đó thở dài, nói tiếp: "Nhưng giá mà hình thức ở chung ban đầu của chúng ta không dung tục như kia thì tốt quá, còn chưa thân quen gì cả đã trực tiếp ôm hôn sờ mó quay tay, chuyện không nên làm đều làm không ít, sao cứ có cảm giác tôi bị anh trêu chọc nên mới sinh tình ấy nhỉ!"
Hình Nghệ: "..."
"Chậc chậc chậc," Lê Hoán bỗng ngừng lại, nói hết sức nghiêm túc, "Anh thú nhận thẳng thắn đi, có phải từ ban đầu mục đích đã không đơn thuần rồi không? Chứ vì sao bị mất ký ức không nhớ gì hết mà vẫn có thể dâm loạn tôi mỗi ngày?!"
Khoảnh khắc ấy, khách hàng đi ngang qua cửa siêu thị đều lộ biểu tình khiếp đảm, nhìn Hình Nghệ bằng ánh mắt khinh bỉ như nhìn một thằng khốn nạn, nhìn đến mức hàng yêu sư tiên sinh nào đó ít khi bộc lộ cảm xúc cũng phải hơi mất bình tĩnh.
Cùng lúc đó, Kỷ Thanh Từ đẩy cửa trà thất trong tiếng chuông leng keng, Cửu Vĩ Yêu Hồ ngồi trên sofa vẫn nhìn chăm chú bàn cờ trắng đen chơi được một nửa, chừng như không có lấy nửa phần ngạc nhiên với thân phận của người đến.
Kỷ Thanh Từ không đoán được tâm tư của thầy, không thể làm gì ngoài rón rén bước đến ghế dài, cung kính khom người gọi: "Thầy, đồ nhi về rồi."
Thích Cảnh Du vê một viên cờ đen, nghe thế thậm chí không ngước mắt lên, y thờ ơ hỏi: "Rốt cuộc nhiệm vụ Ngạo Nhân biến dị có vấn đề ở đâu, vì sao lại báo cáo tin tức giả, việc này con có manh mối chứ?"
Kỷ Thanh Từ nói: "Bẩm thầy, yêu phụ trách chuyển giao nhiệm vụ này ở Thượng Hải đã bị người xử lý trong đêm Hoán đệ bị tập kích."
Thích Cảnh Du không bất ngờ, lại hỏi: "Khám nghiệm xác chưa?"
"Là đồ nhi tự tay khám nghiệm," Kỷ Thanh Từ nói tiếp, "Cái xác ấy không bị ngoại thương, nhưng mà..." Cô ngước mắt nhìn Thích Cảnh Du, "Không còn ba hồn."
"Bị rút sạch ba hồn à." Thích Cảnh Du bâng quơ lặp lại, đặt viên cờ đen xuống phát ra âm thanh, cuối cùng y cũng nhìn ra tia sáng hi vọng trên bàn cờ, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn nhị đồ đệ đang cúi đầu đứng bên, lạnh lùng nói, "Mất ba hồn có thể liên quan đến rất nhiều suy đoán, xem ra kẻ ra tay hiểu rất rõ tình huống hiện giờ của chúng ta."
Kỷ Thanh Từ ngay lập tức thay đổi suy nghĩ, cô hỏi thăm dò: "Ý thầy là... nội gián?"
Thích Cảnh Du bình thản "Ừ" một tiếng, con ngươi trong veo lóe sắc lạnh, chế giễu: "Không ngờ ta cũng có thể nuôi ra thứ thủ hạ thế kia, đúng là không hề để bản tôn vào mắt mà."
——To Be Continued
Hết 39.
- - - - - - - - - - - - - -
Giải thích rõ hơn câu "bát phong bất động". (Mình đã giải thích ở chương 19 rồi đó, mà sợ mọi người quên nên copy paste lần nữa =))))
- Bát phong: Tám ngọn gió hay tám pháp thế gian làm mê hoặc, lung lạc gây đau khổ cho con người. Trong cuộc sống hàng ngày, con người đều bị tám ngọn gió này không ngừng "thổi" vào làm cho điên đảo. Chúng là:
Lợi: lợi lộc
Suy: hao tổn
Hủy: chê bai
Dự: gián tiếp khen người
Xưng: trực tiếp ca ngợi người
Cơ: vu oan cho người
Khổ: gặp chướng duyên thì đau khổ
Lạc: gặp thuận duyên thì hân hoan, vui mừng
- Bát phong bất động: Cuộc sống luôn biến đổi thuận nghịch không ngừng, không phải lúc nào cũng được bình yên, phẳng lặng, vì vậy chúng ta phải rèn luyện thân tâm để khi đối diện với "bát phong" vẫn vững vàng, không lay chuyển. Được hay mất, khen hay chê, được ca tụng hay bị chà đạp, đau khổ hay vui sướng đều chỉ ở mức tương đối, không phải vĩnh hằng. Khi được không quá vui, khi mất không quá buồn, khi gặp thuận cảnh cũng không tự phụ, khi gặp trái cảnh cũng không nản lòng,...