Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 33: Hôn.




MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 33: Hôn.
Trong phòng tối đóng kín vang lên tiếng thở dốc hổn hển, cơ thể đàn ông vốn nhạy cảm, rất dễ bị khiêu khích.
Tay Lê Hoán bị trói ngược ra sau, buộc phải tựa vào ngực người đàn ông, đã vậy người nào đó còn được voi đòi tiên siết chặt cánh tay, cả hai dán sát không kẽ hở từ phía dưới bụng lên đến ngực, vì thế mỗi một chút biến hóa của cơ thể đều sẽ bị đối phương phát hiện dễ dàng.
Má Lê Hoán đỏ ửng, cậu bị liếm muốn nhũn người, vật phía dưới đã sớm có cảm giác, cứng rắn chống trên bụng đối phương, ôm càng chặt thì càng đè nó.
Cơn tê rần ngưa ngứa kéo dài kích thích bộ phận nhạy cảm nhất của cơ thể, hành hạ người ta ngây ngất muốn chết, Lê Hoán kẹp chặt hai chân bên hông Hình Nghệ tránh tiếp tục ma sát sẽ không nhịn được bắn ra, nghĩ nếu tiếp tục thế này chắc chắn mình sẽ bị tên khốn này đùa chết!
Mẹ kiếp anh ta đâu phải muốn hút máu, rõ ràng là khiêu khích trần trụi mà!
Thấy người trong lòng bắt đầu run run mất kiểm soát, hàng yêu sư tiên sinh vốn đang tựa vào hõm vai nghiêm túc liếm láp chợt dừng lại, cụp mắt nhìn chăm chú làn da mịn màng bên gáy đối phương bị mút đến sung huyết, dấu hôn màu sắc dụ người và dấu răng tựa một nốt chu sa đỏ thẫm trên bề mặt gốm sứ trắng tinh tế.
Trong cõi đời càng là thứ đẹp đẽ thì càng dễ dàng gợi lên ham muốn xâm chiếm trời sinh của sinh vật giống đực, ánh mắt chăm chú của Hình Nghệ tối sầm lại, anh không cầm lòng được mơ tưởng, mơ tưởng ra dáng vẻ cần cổ yếu ớt đó bị cắn máu thịt be bét, máu tươi bắn tóe —— Đầu lưỡi vội vã đảo qua làn môi khô khốc, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy cũng đủ khiến người hưng phấn mất khống chế!
Lê Hoán chú ý thấy đối phương dừng động tác thì cố chống người lên, ánh mắt cả hai giao nhau. Không biết vì năng lực kìm chế quá tốt hay vì che giấu quá khôn khéo mà đôi mắt u ám của gã đàn ông vẫn bình thản không dao động hệt một đầm nước sâu nhất lạnh nhất, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu cơ thể, đóng băng ba hồn bảy vía người đối diện anh.
Đúng là một tên ra vẻ đạo mạo.
Lông mi rũ xuống che đi yêu quang hiện ra trong mắt, đồng tử mơ hồ màu máu, Lê Hoán nhếch môi xấu xa, cậu khẽ nghiêng người để đáy quần nghiến lên vật sưng to nóng bỏng của người đàn ông, sau đó như không có gì xảy ra, ngẩng đầu lên bình thản nhìn trong mắt người ấy thoáng lướt qua nét ngạc nhiên.
Hình Nghệ: "..."
Gặp yêu nghiệt rồi.
Đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu hàng yêu sư tiên sinh trước giờ luôn điềm tĩnh khoan thai.
Trong khoảnh khắc, hai sợi dây dẫn chia nhau trói hai cổ tay Lê Hoán dẫn dắt cậu vòng qua cổ Hình Nghệ, tư thế như chủ động ôm ấp gợi tình.
Tốt xấu gì cũng tiếp xúc hơn một tháng, Lê Hoán đã dự đoán được loại thủ đoạn khống chế này từ trước, giờ đây trúng chiêu cậu không những không từ chối mà còn chủ động siết vòng tay, vùi đầu bên tai anh phả khí hết sức ám muội: "Hình Nghệ, anh thật vô liêm sỉ."
Trong mắt Hình Nghệ chứa ý cười, anh vén vạt áo ngủ của Lê Hoán lên trắng trợn vuốt ve tấm lưng trần trụi, dúi cơ thể gầy gò ấy vào lòng mình rồi mới lên tiếng: "Theo góc nhìn của ta, đánh giá của yêu dành cho hàng yêu sư chắc không phải chỉ có mỗi một từ 'vô liêm sỉ' đâu nhỉ?"
"Anh cũng biết mình là hàng yêu sư?" Lê Hoán hơi nhíu mày, cười nhạt nhếch môi, "Vậy xin hỏi tù nhân hàng yêu sư, rốt cuộc anh có được lợi lộc gì khi dâm loạn yêu thú đang giam cầm anh?"
Hình Nghệ nghe xong thì im lặng, anh trầm mặc thật lâu, sau đó bình thản nghiêng đầu thầm thì bên tai Lê Hoán: "Ta phát hiện nhìn bộ dạng run rẩy hưng phấn của em còn làm ta thỏa mãn hơn cả tự tay săn em, lý do này thế nào?"
Lê Hoán: "..."
Người nào đó không nói nên lời, liếc mắt lên trời, lầm bầm: "Lưu manh."
Hình Nghệ thờ ơ "Ừ" một tiếng, hào phóng đón nhận lời đánh giá thứ hai, như cười như không: "Điều này ta không phủ nhận, song em cũng mẫn cảm quá, bắt đầu từ lúc ta vô thức làm chuyện này thì hình như lần nào em cũng đều ——"
Không nói hết câu, còn cố tình bỏ dở ở ngay đoạn có ý nghĩa sâu xa, Hình Nghệ cụp mắt thoáng nhìn một ụ nhô lên ở quần ngủ của người nào đó, đến khi ngẩng lên lại thì hai người đối mặt, cuối cùng hàng yêu sư tiên sinh cũng lộ ra biểu cảm có thể nói là tươi cười trong hơn một tháng nay.
Lê Hoán: "..."
Ban đầu Lê Hoán bị nụ cười ấy kinh ngạc lẫn hớp hồn, nhưng sau khi nhận ra ý của đối phương thì cậu xấu hổ muốn chết, tâm nói chắc chắn mình uống nhầm thuốc mới muốn thả thứ này ra ngoài!
"Khụ ——!" Người nào đó tằng hắng, muốn kéo đề tài bay đến tận Siberia về lại nên nói: "Sư huynh bận tâm thân phận của anh mới nhốt anh lại, qua chuyện tối nay thầy cũng biết được bây giờ thân phận của anh đặc thù, nếu anh muốn phân định rạch ròi thì nên nhìn lại bản thân anh cũng có thể là yêu vật bị Hiệp hội hàng yêu sư truy săn, còn là Chu Tước trong Tứ Linh quý hiếm, với thân phận thế này mà muốn trở về chắc hẳn không phải chuyện dễ dàng."
Hình Nghệ không tỏ rõ ý kiến, anh lặng thinh.
Lê Hoán xem như anh ngầm thừa nhận, hỏi tiếp: "Sau này có tính toán gì?"
Hình Nghệ nhìn cậu, nói: "Cửu Vĩ Yêu Hồ biết trong cơ thể ta có một phần hồn Chu Tước, hơn nữa còn liên quan đến Thanh Long Trọng Diệp, e rằng ta không thể tự quyết định kế hoạch tương lai của mình đúng không?"
Lê Hoán gật đầu: "Anh có tính tự giác như vậy tôi sẽ đỡ phải phí lời."
Hình Nghệ: "..."
"Quán trà Bỉ Ngạn không nuôi kẻ nhàn rỗi, nếu ở lại thì phải trở thành thợ săn cho thầy, làm việc cho thầy." Lê Hơi hơi nhúc nhích người để trông mình giống đang trò chuyện nghiêm túc chứ không phải đang tán tỉnh thả thính, nhưng tiếc rằng khoảng cách giữa cả hai thật sự quá gần, dù không nói chuyện vẫn có thể cảm nhận rõ hơi thở và nhịp tim của nhau.
Lê Hoán thấy má mình lại có xu hướng nóng bừng, cậu vội dời tầm mắt thở hắt ra, nghiêm mặt phân tích: "Hình Nghệ, tôi biết anh làm hàng yêu sư đã nhiều năm, việc thay đổi lập trường không dễ dàng với anh, tạm thời chúng ta không đề cập đến vấn đề đối địch giữa hàng yêu sư và yêu, chỉ nói riêng việc Trọng Diệp có cơ hội cấy một phần yêu hồn vào trong cơ thể anh, anh nghĩ những năm gần đây lãnh đạo cao cấp trong Hiệp hội không hề chú ý thấy anh có vấn đề ư?"
Khi những lời này thốt ra, Hình Nghệ chợt ngớ người, qua vài giây mới trầm giọng nói: "Ta không rõ, nói thẳng thắn thì chính ta cũng chưa từng phát hiện thứ đó tồn tại, cũng không có ký ức bị cấy yêu hồn. Lần đầu tiên ta phát giác là khi đang lần theo tung tích của Ngạo Nhân thì cảm ứng được sự tồn tại của em, vì mùi huyết dịch lưu lại nên trên người ta xuất hiện triệu chứng nghiện máu, nhưng ta không ngờ hóa ra là do mình bị người ta cải tạo thành yêu."
"Chu Tước và Thanh Loan là cùng tộc cùng loài, huyết thống tương thông linh hồn cộng hưởng." Lê Hoán nhếch miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo tột độ, đăm chiêu thấp giọng nói, "Có lẽ cũng nhờ có Trọng Diệp, chứ không e là thầy sẽ chẳng bao giờ nói tôi biết vì sao tôi không cách nào sử dụng yêu lực, không cách nào phân hồn biến hình, cũng không cách nào biến về hình thái linh thú bản thể ——"
Nói đến đây cậu cười khẩy vô cùng mỉa mai: "Hóa ra tôi chỉ là bán yêu, nếu không phải có một phần Phượng hồn thì có lẽ không có cơ hội được Cửu Vĩ Yêu Hồ lựa chọn, trở thành đệ tử cuối cùng khiến người ngưỡng mộ."
"Em hận ông ta?" Hình Nghệ hỏi.
"Không biết nữa, Trọng Diệp đã nói hắn lợi dụng hai phần Phượng hồn chế tạo ra bán yêu có bảy phần mười nhân cách của Phượng Thí, nếu không phải may mắn được thầy thu nhận giúp đỡ thì Thanh Loan đã đoàn tụ ba hồn, sớm làm ra chuyện trái lẽ trời, cải tử hoàn sinh." Lê Hoán nói, "Bất kể mục đích ban đầu là gì thì tối nay thầy vội vã chạy đến cứu tôi, tôi không có lý do hận thầy."
Dứt lời cậu giương mắt nhìn cái tên vẫn đang vô thức sờ tới sờ lui lưng cậu, giật giật khóe môi, nhịn không được hỏi: "Tôi hỏi anh sờ đủ chưa? Đủ rồi thì thu hồi thứ này đi! Tôi thấy áy náy nên mới đến đây tính thả anh ra, chuyện Yểm Ma vẫn chưa kết thúc, ngày mai khả năng sẽ có sắp xếp mới. Giờ tôi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi."
Hình Nghệ dán mắt vào gương mặt ưa nhìn của người nào đó, cảm thấy dáng vẻ muốn nổi cáu nhưng lại không thể làm gì anh của cậu thật sự rất thú vị, anh ngẫm nghĩ một hồi mới hỏi ngược lại: "Ta nói chưa đủ thì sẽ thế nào?"
Lê Hoán: "..."
Trời mẹ sao tên xỏ lá này không theo kịch bản gì hết vậy?!
"Mặc dù ký ức đoạn thời gian trước vẫn còn khá lẫn lộn," hàng yêu sư tiên sinh nói hàm ý sâu xa, "Song ta nhớ rất rõ tối hôm qua em không mời mà đến nhỉ?"
Lê Hoán cười nhạo nhìn anh: "Tết đết uống nhiều làm ít chuyện ngu xuẩn thì có sao? Đây là nhà tôi, không được à?"
"Được chứ."
Như đã sớm đoán được người nào đó sẽ khiêu khích nên cánh tay vòng ở lưng Lê Hoán càng siết lại, cả hai dính sát rạt. Hình Nghệ nheo mắt, hứng thú quan sát mi mắt thoáng run run do luống cuống của ai kia, sau đấy nhích đến gần khẽ hà hơi vào bờ môi gần trong gang tấc kia, nói, "Làm một lần rồi ta sẽ thả em ra."
Lê Hoán: "!!!!"
Đệt mợ không biết xấu hổ àaaaa!
Lần đầu tiên trong đời tiểu thiếu gia bị ăn đến mức này mà không thể đánh trả âm thầm phẫn nộ hất bàn, cậu nghiến răng mắng: "Xem như mi lợi hại!"
Nói xong Lê Hoán cắn rách bờ môi, bàn tay khoác sau gáy người đàn ông luồn vào mái tóc nắm thật chặt, ép anh ngửa đầu lên.
Thú vị, hàng yêu sư tiên sinh âm thầm đưa ra đánh giá, quả là một cậu nhóc thích cắn người.
Lê Hoán quỳ chống hai đầu gối xuống đất rồi thẳng lưng lên, nhìn từ trên cao xuống nghênh đón nụ cười mỉm gian xảo của đối phương, dòng máu đỏ tươi lăn dài theo cằm, chảy từng giọt từng giọt xuống bờ môi hơi hé ra của Hình Nghệ.
Đó là một tư thế cực kỳ ấn tượng đánh thẳng vào thị giác, trong đôi con ngươi đen láy của thiếu niên chứa đầy 120000 phần khiêu khích, máu rỉ xuống từ trên không giống như một sự ban ân, mà người ban ân có lẽ vì chảy máu nên nhuộm vẻ đẹp như đã chịu hết mọi sự cưỡng ép làm nhục —— Hình Nghệ liếm giọt máu chảy vào trong khoang miệng, anh bị Lê Hoán đè như thế thì hô hấp ngưng trệ, một luồng cảm giác khô nóng khó hình dung bốc lên ở bụng dưới, đốt cháy khắp lục phủ ngũ tạng giống như nghiệt hỏa cháy lan cả cánh đồng.
Lê Hoán cảm nhận bàn tay giữ bên eo mình nắm siết lại không thể kìm chế, cậu vừa đắc chí vừa ngạo mạn nhếch môi giống một chú mèo lén lút vụng trộm, rồi có thể nói là thô bạo hôn anh.
...
Nửa tiếng sau, cơ quan ngầm đóng kín, tiểu thiếu gian đứng ở sân sau khó chịu xoa khóe miệng sưng đỏ rách ra, lúc này nó đau đến hít vào xuýt xoa.
Mà đó chỉ là bên ngoài, bên trong bị cắn còn nghiêm trọng hơn, Lê Hoán có phần buồn bực, cậu cảm thấy nội dung vở kịch không phát triển theo giả thiết ban đầu, vì sao mình đang giữ quyền chủ động mà đến cuối lại thành kẻ gần tắt thở?
Đúng là gặp quỷ!
Hàng yêu sư tiên sinh đi phía sau rõ ràng tâm tình không tệ, còn tiện tay đóng cửa phòng lại, khi ngẩng đầu lên thì thấy người nào đó run cầm cập trong màn tuyết còn tỏa ra khí tức u oán —— Ừm, hàng yêu sư tiên sinh khẽ dư vị nụ hôn ướt át mang theo mùi máu tanh, sau đó nhận ra tâm tình lại càng tốt hơn nữa.
Tháng giêng nhiệt độ thấp, tuyết rơi đến hiện tại đã quá bàn chân, Lê Hoán giả vờ mình một là một cây nấm hương hoang dã, vừa dầm mình trong tuyết vừa chờ đợi bình phục sau cơn chóng mặt kép dài do thiếu oxy.
Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, cậu biết Hình Nghệ đã đến rồi, còn chưa kịp xoay người thì cánh tay đối phương vắt qua vai mình, sau đó người nhẹ bẫng, cậu cứ thế không có lựa chọn bị anh bế vào lòng.
"Buông tay," Lê Hoán đè thái dương, hơi hơi không thể nhìn thẳng, "Tư thế này thật sự quá đàn bà."
Hình Nghệ nhìn đôi chân bị lạnh cóng đỏ bừng của ai kia, hỏi: "Sao em không mang giày?"
"Ừ đấy, tôi cũng thấy hối hận," ai kia giũ chân hất bông tuyết vẫn chưa tan xuống, cười giễu, "Nếu biết sớm thì không nên đến đây rồi."
Hình Nghệ nói: "Lúc em nói một đằng nghĩ một nẻo rất dễ khiến người ta không cầm lòng được dùng chút thủ đoạn dể em nói thật."
"Ví dụ?" Lê Hoán tiếp tục khiêu khích.
Hình Nghệ bế cậu quen chân đi về phía nhà kề, lặng thinh không nói gì chỉ vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn vị trí giữa hai chân, dưới bụng ba tấc của người nào đó.
Lê Hoán: "!!!!"
Quá đáng hết sức!
Vì cớ gì cái tên trông lạnh lẽo cấm dục, thậm chí không thể tưởng tượng cảnh anh ta "quay tay" thế mà khi đùa giỡn lưu manh thì lại cực phẩm như thế này?!
Có lẽ vì tiếng độc thoại nội tâm của người nào đó quá lớn nên Hình Nghệ nhìn xuống mặt cậu, kiên nhẫn hỏi: "Hiểu chưa?"
"Hừ," Lê Hoán không vui, "Thẳng thắn mà nói thì rất thoải mái, chỉ là hơi đau."
Hình Nghệ hỏi lại: "Vẫn chưa lành?"
"Khoang miệng quá ẩm ướt, nếu bị thương thì khó lành nhất." Lê Hoán không nhịn được lại liếm liếm chỗ bị cắn, tâm nói đau thật sự, cậu kiến nghị, "Lần sau vẫn nên chọn cổ tay thì hơn, hoặc là anh nên thử tiếp nhận máu của người bình thường, cách hai ngày sư huynh sẽ đưa túi máu mới đến, bình thường tôi uống nó."
"Không muốn." Hình Nghệ dừng ở trước cửa, ra lệnh, "Đẩy cửa."
Lê Hoán vừa thầm mắng tên xỏ lá này thật sự quá tùy hứng, vừa ngoan ngoãn đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Trong phòng, A Ly đã mệt mỏi thành chó từ lâu nhưng còn muốn được Lê Hoán dỗ dành mới có thể yên tâm ngủ, nó mơ mơ màng màng mở mắt ra, đợi khi thấy rõ tiểu thiếu gia nhà mình bị hàng yêu sư bế trong lòng bằng tư thế cực máu chó, đã vậy có vẻ như rõ ràng còn có thêm khúc sau chờ đón, Hồ linh mập mạp sống mấy ngàn năm cảm thấy tam quan vỡ nát, cả thân hồ ly không ổn chút nào!Lê Hoán sững sờ, cậu không ngờ con hàng bị chọc tức này vẫn còn đây, vội giơ tay giải thích: "Không phải như ngươi nghĩ!"

"Ta không nghe ta không nghe ta không nghe!" A Ly che mắt chó bị mù lại, bi phẫn tố cáo, "Hừ! Ngày đó ngươi dẫn cái tên này về rồi ôm ôm ấp ấp trong phòng tối ta đã thấy là lạ rồi! Mẹ ơi! Chủ nhân tảo tần cực nhọc nuôi nấng tiểu thiếu gia lớn mà lại bị hàng yêu sư ôm?! Ta nói cho các ngươi biết gâu, trời mưa cẩn thận sét đánh đó!"
Hình Nghệ: "..."
Lê Hoán: "..."
Hình Nghệ thả Lê Hoán xuống, lãnh đạm hỏi: "Nó là linh sủng của Cửu Vĩ?"
Lê Hoán mang biểu cảm phức tạp gật đầu, cảm thấy con hàng này thật sự là kéo thấp cốt cách nghịch thiên của thầy, mất mặt quá đi mất.
"Có thể đập không?"
"Đập thoải mái."
A Ly: "..."
Trái tim thủy tinh của A Ly phút chốc vỡ tan nát, nó rú lên một tiếng bỏ chạy ra ngoài.
Hình Nghệ đóng cửa, thấy người nào đó đã bò lên giường lật nhật ký chuẩn bị viết. Lê Hoán chống bút máy ở cằm suy nghĩ bắt đầu viết câu đầu tiên như thế nào, ngước mắt lên thì phát hiện tên xỏ lá vẫn chưa đi, cậu nói: "Phòng anh ở sát vách, hai chúng ta cùng lắm chỉ là quan hệ phiếu cơm thôi, không đói bụng thì cũng đừng tùy tiện lại đây."
Không hiểu sao trong khoảnh khắc đó, trầm tĩnh như Hình Nghệ bỗng dưng lại nảy sinh ảo giác bị người rút chim bạc tình.
Bị vướng bởi cái cảm giác ấy quả thật quá vi diệu, hàng yêu sư tiên sinh vốn không tính ở lại nhanh chóng suy tính trong lòng, xong không thèm đếm xỉa uy hiếp của người nào đó, còn cởi áo khoác ra sau đó công khai vén chăn lên giường, nhích lại gần tiện tay kéo người nào đó đang cúi đầu viết nhật ký vào trong ngực.
"Hình như mình..." Hình Nghệ đọc ba chữ đầu trong nhật ký, "Hình như cái gì?"
Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt Lê Hoán.
Ngòi bút trên trang nhật ký thoáng dừng lại, Lê Hoán không đếm xỉa anh, không nể mặt mũi gạch bỏ ba chữ đã viết.
Hình Nghệ: "..."
Lê Hoán khép cuốn nhật ký lại bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó chui vào chăn của mình quấn kín, quay mặt vào tường nói: "Sau khi trời sáng chúng ta đến ngõ hẻm Nam La Cổ một chuyến."
Hình Nghệ tắt đèn, trong bóng tối nhìn bóng lưng cậu: "Tìm ai?"
"Diêm tiên sinh." Lê Hoán vừa nói vừa mở điện thoại bật Wechat, đại gia trong nhóm lại bắt đầu quăng phong bì lì xì, cậu giật mấy bao xong thì không còn cảm giác gì, thế là ấn tắt màn hình bỏ điện thoại sang một bên, nhỏ giọng lầu bầu, "Sao anh còn chưa qua đây?"
Hình Nghệ nghe thế thì lặng lẽ cong khóe môi, áp sát người ôm chặt cậu từ phía sau. Lưng Lê Hoán dán vào lồng ngực to lớn ấm áp của người đàn ông, trong lòng thấy rất bình yên, giống cảm giác lúc nhỏ được thầy ôm ngủ.
Chỉ trong chốc lát, cơn buồn ngủ kéo đến, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mơ màng nói: "Gã là ma, chắc chắn biết cách giết chết Yểm Ma."
"Ừm," Hình Nghệ nói, "Chỉ cần là chuyện liên quan đến sinh tử thì Diêm Ma không gì không biết."
"Ví dụ như?" Lê Hoán hỏi theo bản năng.
"Như là kết cục của bán yêu," Hình Nghệ đáp, "Là hóa yêu hay hóa người."
"Nếu có thể, tôi chọn hóa yêu," Lê Hoán hỏi ngược lại, "Còn anh thì?"
"Hóa người."
——To Be Continued
Hết 33.
- - - - - - - - - - -
Chương sau làm tui câm nín lắm luôn... Càng ngày càng không có tiết tháo...