Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 21: Đêm 30.




Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 21: Đêm 30.
Lê Hoán không dám sơ suất, báo toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm qua kể từ anh chàng chuyển phát nhanh xuất hiện trước cổng nhà cho đến khi xuất phát đến bãi săn Mộc Lan, tất nhiên một vài chi tiết bị bỏ qua không đề cập. Thích Cảnh Du chăm chú lắng nghe, đợi Lê Hoán nói xong thì im lặng rất lâu mới hỏi: "Con nghi ngờ tên hàng yêu sư kia là kết quả của việc yêu hóa, hơn nữa còn có liên quan đến thí nghiệm yêu hóa động vật của chính Hiệp hội à?"
Lê Hoán gật đầu: "Vì thế đồ nhi mới dẫn hai tên hàng yêu sư vào quán trà, tính giao cho thầy xử lý, nhưng Đỗ Thu vẫn còn là con nít, là người thiện tâm nên mong thầy có thể làm theo ý nguyện của cậu ta là xóa ký ức giúp cậu ta, để cậu ta an toàn rời đi."
Thích Cảnh Du chỉ cười không nói, cầm chén lên nhấp một ngụm trà nóng hổi, Lê Hoán bồn chồn, tâm nói không phải thầy cũng sẽ giết người diệt khẩu với đứa trẻ đó chứ? Thấy y mãi không đồng ý thì cậu đứng dậy mượn cớ súc nước hỏi thêm: "Thầy thấy... có được không?"
"Không phải không được," Thích Cảnh Du vỗ bên cạnh ra hiệu Lê Hoán ngồi xuống, "Thế nhưng con có nghĩ đến việc nó chỉ là một đứa trẻ còn quá nhỏ tuổi, nếu không có Hiệp hội che chở thì sao có thể dựa vào bản thân sinh tồn cho được?"
Lê Hoán hơi sững sờ, ngẫm lại thì đúng là có chuyện như thế.
Thích Cảnh Du nói tiếp: "Nếu là vậy thì ta sẽ xóa đi ký ức liên quan đến hành động lần này, rồi bảo Trì Tu sai người hộ tống nó quay về. Còn người kia ——" y hơi dừng lại, mười ngón tay đan vào nhau để trước bụng, trầm tư một lúc lâu mới tiếp lời: "Con nói biểu hiện của hắn có triệu chứng nghiện máu, sau khi mất khống chế uống máu yêu thì rơi vào hôn mê, lúc tỉnh lại tính cách thay đổi rất lớn, đồng thời mất đi ký ức liên quan?"
"Vâng." Lê Hoán nói, "Thầy nghĩ nguyên nhân là gì?"
Thích Cảnh Du ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của tiểu đồ đệ, mỉm cười sâu xa: "Bởi vì máu yêu hắn uống là của con."
Lê Hoán: "..."
Vốn muốn tránh nhắc đến việc này mà không ngờ chưa gì đã bị đối phương vạch trần, Lê Hoán co rút khóe miệng, lúng túng nói: "Trước đó đồ nhi giao thủ với yêu cái bị thương nhẹ, có lẽ mùi máu tanh khơi dậy chứng nghiện máu trong người hàng yêu sư, con không ngờ hắn sẽ mất khống chế, về sau con chắc chắn sẽ chú ý, nhưng —— vì sao thầy chỉ dựa vào những lời đồ nhi kể lại mà biết hắn uống máu của con?"
"Yêu vật trên cõi đời này có sở trường riêng của chúng, thiên hướng khác nhau, con đã lớn rồi có lẽ cũng chú ý thấy cùng là một vết thương nhưng nếu ở trên người con thì tốc độ tự lành sẽ nhanh hơn so với mấy con yêu khác, mà con cũng đã lợi dụng điều này để giữ mạng của thầy." Thích Cảnh Du giải thích: "Tuy vẫn chưa biết rõ nguyên lý yêu hóa, nhưng nếu muốn cưỡng ép sinh linh có yêu tính chí ít phải cấy thêm một phần yêu hồn vào ba hồn gốc của kẻ đó, để kẻ đó trở thành bán yêu."
"Từ xưa đến nay bán yêu thông thường hình thành vào thời khắc nguyên hình của yêu thú Thượng Cổ bị biến mất, thân thể đã chết nhưng ba hồn không tan, vì tu vi thâm hậu nên sau khi ba hồn rời khỏi thân xác vẫn không tan biến mà mỗi hồn tìm kiếm ký chủ riêng, tiếp tục sống sót bằng phương thức ký sinh, sinh linh gánh yêu hồn sẽ dần dần kế thừa năng lực của phần hồn đó, biến thành bán yêu. Đây là sự hình thành tự nhiên, và Ngạo Nhân biến dị phục kích con, con rối đứa trẻ kia đưa cho con cùng với hàng yêu sư ban nãy, bọn họ đều có thể được phân loại thành bán yêu."
"Tiểu Hoán, con hiểu ý thầy chứ?"
Lượng tin tức của câu trên quá lớn, Lê Hoán đăm chiêu gật gù, trong giọng nói lộ ra vẻ không chắc chắn: "Ý thầy là máu con có thể ức chế phần yêu hồn trong cơ thể bán yêu?"
Thích Cảnh Du bình thản "Ừ" một tiếng, nói: "Phân hồn thứ tư đánh vỡ thế cân bằng nguyên bản của ba hồn, đây có thể tính là thương tích trên linh hồn, mà yêu hóa được sản sinh bởi vì ảnh hưởng từ nó thật ra là một căn bệnh, máu con có thể hạ thấp hoạt tính yêu hồn trong thời gian ngắn, tên hàng yêu sư cũng vì hút máu con nên mới tạm thời biến trở về con người."
...
Bước ra khỏi phòng thầy, não Lê Hoán phải tiếp thu quá nhiều thứ nên bị quá tải, người có phần mơ màng.
Tuyết ngừng rơi trời quang đãng, tiết trời ở thành phố Bắc Kinh rất đẹp, là trời xanh mây trắng hiếm thấy, tuyết đọng chưa tan càng tôn lên vẻ cổ sắc của cảnh trong sân quán trà Bỉ Ngạn, vẻ đẹp làm tinh thần của người ta thoải mái dễ chịu.
Thẩm Trì Tu đi rồi, nhưng chắc anh ta đang ở ngay trong con hẻm, trước khi công việc sửa chữa kết thúc thì anh ta sẽ không bỏ đi. Đại sư huynh hiếm gặp trong năm và thầy đều có ở đây, cuối năm sư tỷ cũng sẽ quay về, thầy trò đoàn viên, Lê Hoán thấy rất an tâm.
Cậu đứng ở giữa sân, xem cá Koi bơi qua bơi lại dưới mặt băng trong hồ cá, không biết qua bao lâu, cảm giác mệt mỏi tích lũy mấy ngày nay lũ lượt kéo đến, Lê Hoán nhéo sống mũi lấy lại bình tĩnh lê chân trở về phòng, không cởi quần áo ra mà ngả đầu ngủ ngay.
Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác có một vật lông xù tiến vào chăn, cuộn tròn ngay ngắn trong ngực cậu. Lê Hoán sờ lướt qua biết ngay là A Ly, tiện tay xoa cái mũi ướt nhẹp của con hàng này, mơ màng hỏi: "Còn khó chịu không?"
Rèm cửa sổ trong phòng kéo rất kín, một tia sáng cũng không lọt vào được, đôi đồng tử yêu màu ngọc bích của hồ linh tỏa ra ánh xanh ngọc làm gương mặt đẹp đẽ đang ngủ của thiếu niên trông rất chân thực, nó vươn hai chân ra ôm cổ Lê Hoán, rướn đầu liếm nhẹ lên trán cậu như đang hoàn thành một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi yên lặng nhắm mắt lại.
Một giấc ngủ không mộng mị.
Những ngày cuối năm trôi qua trong nhàn nhã thoải mái, ngày Đỗ Thu đi A Ly còn bịn rịn lấy tiền mua một cái iPad cho cậu ta, nói là dù không nhớ thì sau này biết đâu có thể gặp nhau kết đôi trong trò Hearthstone kia.
Lê Hoán giữ đúng lời hứa trả ba hồn cho tiểu Hống yêu Đỗ Thu để lại, ngọc hồ lô được xỏ thêm một sợi dây da làm thành vòng cổ, Hống yêu thì thả ở sân trước nuôi như đang nuôi thỏ.
Kết quả vào một ngày, khung cảnh Thích Cảnh Du tẻ nhạt đút cà rốt cho Hống yêu trùng hợp bị A Ly đang đi tìm thức ăn bắt gặp, thế là con hồ linh hẹp hòi nào đó trốn trong ổ chó nổi cáu mấy ngày, đến lúc nó đi ra thì Lê Hoán phát hiện con hàng này bắt đầu đi đứng như thỏ, vác cái thân phì nhiêu nhảy tưng tưng khắp nơi, phẫn nộ tạo cảm giác tồn tại.
Trong khoảng thời gian này Thích Cảnh Du vẫn luôn điều dưỡng thân thể, tạm thời không để ý đến việc xử lý hàng yêu sư trong phòng tối. Quán trà Bỉ Ngạn không có người giúp việc trông nom nên Lê Hoán hầu hạ thầy rồi kiêm luôn chức đưa cơm nước cho Hình Nghệ, lúc cần thiết còn phải dẫn hắn đến phòng tắm rửa, kết quả lần nào cũng cực kỳ cực kỳ bất bình, mà lại không tiện mách với thầy mình luôn bị tên khốn ấy vô thức...
Khụ, quên đi, chuyện thế này không nhắc đến là tốt nhất... →_→
Chẳng mấy chốc hai tháng trôi qua, mấy ngày nữa là đến Tết, nhóm yêu quái ở Kinh Tân Ký bắt đầu tặng đồ Tết cho Cửu vĩ yêu hồ, mỗi ngày đều có các giống loài kỳ lạ đến cửa nịnh bợ, còn nhóm yêu quái ở xa thì chuyển phát nhanh các loại đặc sản địa phương. Thích Cảnh Du từ chối gặp khách trốn trong phòng tận hưởng sự thanh tịnh, Lê Hoán và A Ly thì bận tới bận lui, sau cùng một người một hồ ly âm thầm trù tính, nhắm vào hàng yêu sư tiên sinh bị nhốt trong phòng tối.
(*) Kinh Tân Ký: Bắc Kinh, Thiên Tân và Hà Bắc.
"Xem ông ấy an nhàn chưa kìa, không muốn lãng phí sức lao động mà." Trong lúc nghỉ trưa, hồ linh mập nhai lạp xưởng do yêu quái ở Tứ Xuyên gửi đến nói.
Thật ra Lê Hoán rất lưỡng lự, nói gì thì nó là một con nói liếm là liếm không phân thời gian địa điểm, hơi hơi bị từ chối thôi là tỏ vẻ vô tội, rất dễ tổn thương, ý muốn độc chiếm cực kỳ cao, quan trọng nhất đó là gần đây yêu quái đến cửa quá nhiều, nếu bị người ngoài nhìn thấy sợ rằng không mấy ngày nữa những tin đồn như "Tiểu đồ đệ của Cửu vĩ đại nhân có đam mê bạch bạch bạch" sẽ truyền khắp mọi miền đất nước.
Vì thế cậu đáp: "Chuyện này... không ổn đâu nhỉ, dù gì cũng là hàng yêu sư mà."
"Sao lại không ổn?" A Ly cầm con gà hầm Đức Châu lên, tư thế ăn cực hung ác, miệng dính đầy dầu mỡ: "Chẳng phải chủ nhân nói anh ta sẽ mất đi ký ức khi bị yêu hóa bởi ảnh hưởng từ máu ngươi sao, ngươi nhìn xem anh ta có nhớ được bản thân là hàng yêu sư tí nào không, chứng tỏ anh ta đã yêu hóa từ rất sớm rồi, ít nhất là trước khi tiến vào cái Hiệp hội rác rưởi kia, tiểu thiếu gia ngày nào cũng hi sinh một chút thì hai ta thoải mái vui vẻ ~"
Lê Hoán nhìn nó bằng ánh mắt "= =": "Mi đoán thầy mà nghe được sẽ nói thế nào?"
A Ly nghe vậy thì bị nghẹn thịt gà, vất vả uống nước cho xuôi xuống, nó vội vàng đong đưa cái đuôi cọ lại đây nói lấy lòng: "Ghét quá à, người ta chỉ đùa một tí thôi mà! Tiểu thiếu gia ngài đúng là không đáng yêu hihihi ~"
Lê Hoán dọn hàng chuyển phát Thuận Phong cả một buổi sáng, phổi mệt đến mức sắp nôn cả ra, bị chín cái đuôi ve vẩy mà chóng mặt chỉ muốn diệt khẩu, trong cơn nóng giận cậu xách gáy lông của con hồ ly nhiều thịt nặng trịch ném ra ngoài cửa sổ rồi yên lòng ung dung hưởng thụ đồ Tết nhóm yêu gửi đến một mình.
Đêm 30, bầu trời Thập Sát Hải rực rỡ pháo hóa, bầu không khí thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Trong ngõ hẻm tiếng trẻ con đốt pháo đặc biệt ầm ĩ, tiếng nô đùa cũng không ngớt, nhưng trong tứ hợp viện cách qua một vách tường thì lại có vẻ vô cùng lạnh lẽo buồn tẻ.
Đèn đóm trong quán trà Bỉ Ngạn sáng rực, trong sân treo không ít đèn lồng đỏ lớn nhưng dù là vậy vẫn không có bao nhiêu không khí Tết.
Trên cõi đời này phàm là tinh quái thành yêu thì ít nhất có tu vi trăm năm, chúng đã xem nhẹ bốn mùa đổi thay từ lâu, đối với yêu mà nói giao thừa cũng chỉ là ngày bình thường, chẳng qua là trần gian trở nên ồn ào hơn so với ngày trước.
Bên cạnh bàn Bát Tiên bằng gỗ Hoàng Đàn đặt một chiếc ghế trống, có người báo nhiệm vụ của hai đồ đệ bên đó căng thẳng, Tết đến vẫn không thể chạy gấp về. Thích Cảnh Du không xem trọng Tết xuân nên không để ý lắm, mà Thẩm Trì Tu sống cũng không ngắn, mỗi dịp Tết cũng chỉ là đến vấn an thầy theo thông lệ, tiện thể cho tiểu sư đệ một phong bao đỏ dày.
Chính vì vậy nguyên cả quán trà chỉ có hai người nào đó là vui nhất.
Ăn uống no say, Thẩm Trì Tu nói vài câu với thầy xong gấp rút chạy về đội đợi lệnh, Lê Hoán và A Ly cùng nằm trên sofa giành nhau tiền lì xì từ những con yêu kết giao sống cùng thành phố, tuổi thọ của yêu dài, tích góp phong phú, vung tay hào phóng cho nên phong bao dày cộm, ăn một bữa lót dạ tí thôi mà kiếm được mấy chục ngàn là điều chắc chắn.
Lê Hoán ấn màn hình ấn muốn rút gân, cậu không màng đến ăn hoa quả khô trên bàn, Thích Cảnh Du bóc nhân một quả óc chó đưa đến bên miệng cậu, cười nói: "Đừng giành, tổng cộng không bao nhiêu tiền, con muốn mua gì cứ quét thẻ phụ là được."
A Ly liếc mắt lên trời, nó thở dài ghen tị thèm muốn.
Lê Hoán ngậm qua loa nhân óc chó vào miệng, nói không ngẩng đầu: "Khác nhau mà, không thể lãng phí tiền của người khác được."
Thích Cảnh Du cười khẽ không lên tiếng, y mở Wechat cũng ném phong bao đỏ cho tiểu đồ đệ cướp trong nhóm, kết quả cả đống tên trong đảng lặn sâu trồi lên vấn an Cửu vĩ đại nhân, trong nháy mắt không còn ai quét phong bao đỏ, kinh khủng hơn là nhóm yêu quái bắt đầu muốn chứng tỏ cảm giác tồn tại để bắt quàng làm họ nên không ai vứt phong bao đỏ nữa.
(*) Đảng lặn sâu: Ý chỉ những người thuộc kiểu chỉ đọc chứ không bình luận, like,... Dân gian gọi là xem chùa.
Thích Cảnh Du khí định thần nhàn vứt điện thoại lên sofa như không xảy ra chuyện gì, lại chuyên tâm bóc nhân óc chó tiếp.
Lê Hoán: "..."
A Ly: "..."
Chặt đứt tài lộ gì đó đúng là mất vui ngày Tết mà! Thế là (╯'□' )╯︵┻━┻, Cửu vĩ đại nhân vừa xem chương trình cuối năm vừa hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình khi cho tiểu đồ đệ ăn óc chó. Lê Hoán vừa bị ép ăn bổ não vừa thờ ơ nhìn lực ngón tay kinh hồn của Cửu vĩ đại nhân bóp nát mọi quả. A Ly khá phiền não, không có phong bao đỏ để giật thì thôi đi, đằng này muốn ăn hoa quả khô chủ nhân còn không thèm đoái hoài, nó không thể làm gì ngoài lắc lư đuôi đi lò dò bên cạnh bàn kiếm những mẩu vụn rơi dưới đất ăn.
12 giờ rạng sáng, năm Bính Thân đã đến, thành phố Bắc Kinh bị tiếng pháo nhấn chìm.
Lê Hoán ăn một bụng óc chó hầu hạ thầy về phòng ngủ xong tự tay bóc một ít óc chó an ủi cho trái tim đã vỡ tan của con hồ linh nào đó, rồi xuống nhà bếp lấy bánh sủi cảo từ ngăn lạnh, cầm theo hai ly dùng để uống rượu đế và một bình Lương Dịch, một thân một mình tản bộ đến căn phòng phía sau.
Trong phòng tối dưới mặt đất, người đàn ông bị xích bất chợt ngẩng phắt đầu lên như có linh cảm, giống hệt như mọi lần trước đây.
Hắn vĩnh viễn luôn đợi cậu đến.
Tâm khóa xoay chuyển, cửa phòng bị mở ra, Lê Hoán bước vào đặt sủi cảo lên bàn thấp, rót hai ly rượu rồi cầm một ly lên ra hiệu với đối phương, sau đó uống trước mới nói: "Chúc mừng năm mới, hàng yêu sư."
Hình Nghệ nhìn rượu trên bàn rồi nhìn người trước mặt, dĩ nhiên hắn có hứng thú với vế sau hơn, hắn chuyển động ngón tay ngưng tụ một sợi dây dẫn nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay Lê Hoán nhưng không có hành động kế tiếp.
Sự tham lam hiển hiện rõ trong con ngươi của người đàn ông, cùng với sự vội vã không nhịn nổi, Lê Hoán cười như con hồ ly không có ý tốt, răng nanh ở trên cắn nhẹ vào môi dưới, huyết dịch ứa ra chảy từ từ xuống môi, mùi thơm tanh ngọt hấp dẫn khuếch tán khơi gợi dục vọng chưa thức tỉnh ở trong sâu thẳm cơ thể.
Dây xích thép luyện rủ xuống từ vách tường bỗng kéo căng phát ra tiếng vang, cậu có thể cảm giác rõ rệt dây dẫn trên cổ tay cũng siết lại theo.
Người đàn ông bị dây xích ràng buộc tựa như một con thú bị vây hãm, cơ bắp khắp người căng cứng như thể bị dồn ép đến bờ vực mất kiểm soát song vẫn run rẩy nhẫn nhịn. Hắn thận trọng tiến lại gần, khẽ chạm bờ môi, trượt đầu lưỡi ra liếm vết máu.
Hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt mát lạnh của đối phương giống như vứt một mồi lửa vào tảng băng.
"Muốn à?"
Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên nhuộm ý cười, cậu nhếch môi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp dường như chất chứa hàm ý đùa cợt xấu xa nào đó.
——To Be Continued
Hết 21.
~ Hết quyển 1 ~