Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 17: Con rối nhân tạo.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 17: Con rối nhân tạo.
Sau đó Lê Hoán đuổi Đỗ Thu về phòng ngủ đợi thu xếp, còn mình thì gọi A Ly đi nhặt xác con Ngạo Nhân biến dị nằm ngoài kia.
Hình thể của con yêu cái quá to lớn, không tiện nâng vào trong quán trà, Lê Hoán băn khoăn một lúc xong đành phải xách túi Nike ra, dùng vải bố không thấm nước cỡ lớn quấn chặt thi thể rồi nhét vào túi, cuối cùng đặt cả cái túi vào trong tủ đông dưới tầng hầm, chờ Thích Cảnh Du về sẽ xử lý tiếp.
A Ly giật giật tai và đuôi, thở hồng hộc.
Sau khi khóa cửa phòng Lê Hoán cúi người xoa đầu hồ linh, cách qua lớp lông cáo dày nên không kiểm tra được nhiệt độ, cậu bất đắc dĩ hỏi: "Không thoải mái? Không phải bị sốt đó chứ?"
A Ly phờ phạc dụi người, thuận thế chui vào trong ngực cậu, một con linh thú cực lớn mà lại co thành một đống nhỏ bé, kêu ư ử làm nũng.
Cho dù con nào đó đã co ro hết mức nhưng Lê Hoán thật sự không chịu nổi thể trọng hơn 100kg nằm ở đó, tay cậu đau nhức vì bị cái đầu tròn của hồ linh đè lên, cậu không nhịn được chọt chọt cái mông màu mỡ của nó cười nói: "Gần đây lại ăn uống không ít phải không, nhìn ngươi mập chưa kìa, đợi hết năm nay xem ngươi còn nhảy lên nổi không?"
Cáo mập: "..."
"Này!" Hồ linh xù lông, cả giận nói: "Lòng trắc ẩn của ngươi đâu rồi hả tiểu thiếu gia? Đối xử với bệnh nhân như thế này? Ta tưởng ngươi xảy ra chuyện nên mới chạy một mạch từ trong hốc núi Xương Bình về đây! Vậy mà ngay cả giọng điệu cũng không có một chút quan tâm ——" chưa nói xong thì hai dòng nước mũi lóng lánh chảy xuống rất không thức thời.
Cáo mập: "..."
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán không tử tế phụt cười nghiêng ngả.
"Đệt!" Hồ linh căm phẫn mắng.
"Rồi rồi, đừng cáu." Vì đề phòng con linh sủng nào đó nhảy lên hành hung mình, Lê Hoán miễn cưỡng kéo căng khóe miệng, kiềm chế cơn kích động bật cười lần thứ hai, an ủi: "Muốn ta ôm thì biến thành hình dạng nhỏ hơn đi, chúng ta về đo nhiệt độ, nếu bị sốt thì phải nhanh uống thuốc, đừng dây dưa kẻo nặng hơn."
Hồ linh giận dỗi không nhìn cậu, xoay người biến thành một con chó Nhật đuôi cuộn. Lê Hoán ôm con yêu quái ngàn năm còn dỗi hờn vào lòng, vừa vuốt lông vừa tản bộ băng qua sân sau, "Chốc nữa ngươi cố chịu đựng một tí nhé."
A Ly lườm cậu như bị khinh bỉ, "Chịu cái gì?"
"Tất nhiên là đo nhiệt độ rồi."
"Đo nhiệt độ thì mắc gì phải chịu đựng?"
Lê Hoán cười không trả lời, hai người quay về nhà giữa, cậu lấy cái gối lông vũ lót trên sofa rồi thả hồ linh xuống, xoay người đi lấy hòm thuốc cho thú cưng. Không hiểu sao mà A Ly rụt cổ, nổi da gà toàn thân bên dưới lớp lông, nụ cười mờ ám mới vừa rồi của tiểu thiếu gia nhà nó nhìn là biết ngay không có ý tốt.
Chỉ chốc sau, Lê Hoán quay lại đặt hòm thuốc lên bàn, A Ly giương mắt theo dõi cậu, thấy đối phương lấy một cái nhiệt kế cỡ lớn từ trong hòm ra rồi đi vòng qua ngồi lên sofa, động tác tiếp theo là ——
A Ly ngẩn ngơ, vẻ mặt vừa ngốc vừa đáng yêu hỏi: "Ngươi vén đuôi ta lên làm gì?"
"Đo nhiệt độ." Lê Hoán trả lời.
A Ly: "Không phải con người các ngươi đều kẹp dưới nách sao meo?"
"Ngươi cũng nói là con người rồi đấy thôi, lông ngươi dày lắm, kẹp dưới nách không đo nổi." Lê Hoán cuộn chiếc đuôi lông để lên lưng hồ linh, cậu giữ chặt người nó, dặn dò: "Đừng lộn xộn, lỡ mà dùng sức mạnh quá bẻ gãy luôn ở trong thì phiền phức lắm."
"Ờ." A Ly chớp chớp mắt, thành thật nằm sấp xuống, tâm nói quái lạ vậy nhỉ, tiểu thiếu gia vẫn không nói đo nhiệt độ thì liên quan gì đến vén đuôi lên.
Sau đó đầu chiếc nhiệt kế lạnh lẽo xuyên qua bộ lông chống lên vị trí mềm mại nào đó, nơi đó bị nhiệt độ kích thích mẫn cảm co thắt lại.
A Ly: "????"
Một giây trôi qua, hồ linh mới có phản ứng, nó khiếp sợ ngoái đầu, "Ngươi làm gì thế?!"
Lê Hoán nhếch môi xảo quyệt: "Đã nói mấy lần rồi mà, đo nhiệt độ."
A Ly tức thời tan vỡ, nó vùng vẫy vặn vẹo như con sâu lông, bi tráng nói: "Trời ơi ngươi có nói là đo ở hậu môn đâuuuuu! Ông đây không muốn!"
"Đừng nhúc nhích," lực tay của Lê Hoán rất ổn, cho dù con hàng vùng vẫy thế nào thì cũng không xê dịch được nửa phần, "Ngươi quên hiện tại ngươi là chó rồi à?" Nói xong cậu ngắm vị trí, quyết đoán đâm thẳng vào.
A Ly trợn tròn hai mắt, nhãn cầu lồi ra, cơ vòng thít chặt: "Gâu gấu ~~~~~!"
Trong đêm dài, quán trà vốn tĩnh lặng như tờ bất thình lình vang lên tiếng hét cực bi thảm, tiếng hét ấy vừa cực phẩm vừa có mấy phần tiêu hồn.
Đỗ Thu đang nằm chơi game trên giường của Lê Hoán sợ hãi run bắn người, iPad rơi xuống đập vào mặt, cậu ta ứa nước mắt, vê vê chóp mũi bị đau, bò dậy nhìn vào màn hình thấy đối phương lại chiến thắng, xong lại mời cậu ta thi đấu giao hữu.
Nửa tiếng sau, Lê Hoán đẩy cửa đi vào, tiểu Đỗ Thu ngẩng đầu từ phía sau iPad, "Ban nãy có chuyện gì vậy? Hình như có người gào thảm thiết lắm?"
Lê Hoán mở cửa tủ lấy đồ ngủ ra tính đi tắm nhanh nhanh để thay bộ đồ nhuốm máu trên người, cậu thuận miệng trả lời: "A Ly nói không thoải mái nên ta xem cho nó."
"Linh sủng cũng có thể sinh bệnh?" Đỗ Thu hoài nghi hỏi: "Nghiêm trọng không?"
"Không phải sốt, là ảnh hưởng tâm lý," Lê Hoán trả lời: "Uống thuốc đề phòng là được."
Đỗ Thu ờ một tiếng, tiếp tục chơi game, cuối cùng sực nhớ ra một việc, cậu ta nói tiếp: "Trong đây có một người muốn thêm ngươi làm bạn, ta bất cẩn nhấn đồng ý rồi... Không hỏi ý kiến của ngươi."
Lê Hoán quay đầu, thấy cậu oắt đang lắc lư iPad với mình thì hỏi: "ID là gì?"
Đỗ Thu nhìn chằm chằm tên người chơi đối chiến, cậu ta nhăn mày đọc theo: "Tôi ký hợp đồng với đồ ngủ Taobao, hai người quen nhau?"
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán lập tức nghĩ đến con hàng hạ gục mình chỉ trong nháy mắt hồi sáng, cậu sa sầm mặt, co rút khóe miệng: "Một tên hack game thôi, xóa hắn đi."
"Xóa không được..."
"..."
"Vậy kệ, không cần để ý hắn." Lê Hoán xoa thái dương, đi qua bên bàn làm việc cầm ba lô của hàng yêu sư để lên mặt bàn, rồi xốc ngược đồ bên trong ra hết.
Đỗ Thu quan sát một hồi, cậu ta nhích lại gần, yếu ớt nói: "Anh Nghệ không thích người ngoài chạm vào ——" Đỗ Thu còn chưa nói xong thì Lê Hoán tặng cho ánh mắt hình đao, cậu oắt thức thời ngậm miệng.
Trong ba lô không có gì nhiều, ngoại trừ mấy thứ thông thường như điện thoại ví tiền thì còn một vài cuốn sách được quấn chặt bằng khóa da, suy đoán theo cảm xúc chắc là da một con vật nào đó. Lê Hoán mở một cuốn da thú trong đó ra kiểm tra, thấy ở giữa da thú dùng thuốc nhuộm đỏ thẫm vẽ hình ảnh yêu quái mặt hồ ly thân chó, bất ngờ nó chính là con Thừa Hoàng cách đây không lâu phát hiện ra chỗ ẩn thân của bọn cậu!
"Đây là sách con rối của các ngươi?"
"Ừ," Đỗ Thu trả lời: "Anh Nghệ toàn thu phục cực phẩm, có điều chim Trùng Minh là do Hội trưởng tặng cho, số lượng loại yêu thú Thượng Cổ này không nhiều nên đại đa số hàng yêu sư cả đời cũng không có cơ hội gặp được, chứ đừng nói là biến thành của mình."
"Vậy vận khí của ngươi không tệ," Lê Hoán cười mỉa, "Cửu vĩ yêu hồ còn hiếm thấy hơn cả chim Trùng Minh, không ấy đợi thầy về ta hỏi ông ấy xem ông ấy có thích thú không giúp ngươi nhé?"
Tiểu Đỗ Thu nghe thế thì trán túa mồ hôi lạnh, cậu chàng kéo tay áo Lê Hoán ngượng ngùng lấy lòng: "Hoán Hoán biết nói đùa quá, ha... hahaha..."
Lê Hoán buông cuốn sách xuống, cầm ví tiền lên rút thẻ căn cước ở Bắc Kinh ra xem, lúc này không cần cậu mở miệng thì Đỗ Thu đã tự giác trả lời: "Thẻ giả thôi, nhưng được cấp phép chính thức để hàng yêu sư thuận tiện qua lại, Hiệp hội đều đã liên lạc với chính quyền địa phương, nói sao thì hàng yêu trừ ma cũng là vì xây dựng một xã hội hài hòa mà ~"
Lê Hoán: "..."
Oắt con này ăn nói không giữ kẽ gì cả, đúng là không sợ chết!
Nhưng cả đêm nay nghe miết nên cũng quen rồi, nghĩ vậy, Lê Hoán không những giận mà còn cười, đuôi mắt ranh mãnh xếch lên, liếc xéo Đỗ Thu như cười như không.
Đỗ Thu bị nhìn mà đổ mồ hôi, chết cứng người không dám thở mạnh.
"Đừng căng thẳng, bây giờ ta không đói, sẽ không ăn ngươi chỉ vì câu nói sai đâu." Lê Hoán cụp mắt thoáng nhìn ảnh chứng minh trên thẻ căn cước, cười nhẹ: "Chính xác mà nói thì công việc của chúng ta cũng giống nhau đến mấy phần, có điều kẻ mà 'thợ săn' giết lại là những con yêu đáng tội."
"Vốn dĩ thế giới này nên bình đẳng chúng sinh, dã thú tu luyện ngàn năm mới có thể biến thành yêu, nếu chịu yên ổn hòa nhập vào nhân thế phân tranh, không quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của người trần tục thì không cần thiết đuổi tận giết tuyệt, ngươi nói đúng không?"
Đỗ Thu ừ một tiếng, Lê Hoán nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của cậu ta thì bật cười, "Không cần miễn cưỡng đồng ý, dù sao đối với hàng yêu sư thì chỉ cần bốn chữ 'trảm yêu trừ ma' là đủ rồi."
"Không phải!" Đỗ Thu phản bác.
Lê Hoán hơi nhíu mày, "Hả?"
Đỗ Thu như không biết nên trả lời thế nào, cậu ta lắc đầu im lặng vài giây rồi chẳng nói chẳng rằng móc cuốn sách da thú từ trong ba lô của mình ra, tháo ngọc trụy hình hồ lô đeo bên người đưa hết cho Lê Hoán.
(*) Ngọc trụy: Mặt dây chuyền bằng ngọc.


Lê Hoán không hiểu ý của Đỗ Thu, mở da thú ra thì thấy trên cuốn sách vẽ một con ấu yêu thân thỏ mặt báo, "Đây là ——" cậu nheo mắt lại, sau khi hiểu ra thì ngẩng đầu nhìn cậu oắt, "Hống? Con thú rối của ngươi?"
"Ừ, nhưng không phải do chính ta thu phục mà là Hiệp hội bồi dưỡng thành. Mỗi một người mới sau khi tốt nghiệp đều sẽ nhận được một con, khá giống với hệ thống Tân Thủ Thôn tặng bảo bảo trong trò chơi trực tuyến." Đỗ Thu nói: "Ta đặt tên cho nó là Đại Bạch..."
Ban đầu Lê Hoán bị ví dụ của Đỗ Thu chọc cười, nhưng cậu lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Đỗ Thu không phát hiện vẻ mặt đối phương khác thường mà vẫn lầm bầm: "Trong mặt ngọc hồ lô chứa một phần yêu hồn, ta không muốn để nó biến thành một cái xác không hồn vì thế chỉ lấy đi một hồn để Đại Bạch ngoan ngoãn chịu sự khống chế của ta, song vẫn giữ nguyên ý thức tự chủ."
Lê Hoán nhìn ngọc trụy trong lòng bàn tay theo lời cậu ta nói, mặt ngọc hồ lô rất tinh tế, còn mang theo hơi ấm, tiếp xúc với ánh sáng thì toàn thân xanh ngắt, có thể mơ hồ nhìn thấy yêu hồn hình dạng chất kết tụ lưu chuyển bên trong.
Đỗ Thu nói tiếp: "Nhưng nếu tiếp tục theo ta, chuyện Đại Bạch chưa diệt ba hồn sớm muộn gì cũng sẽ bị hàng yêu sư khác phát hiện, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ bị phạt, còn nó có lẽ sẽ bị Hiệp hội thu hồi, ngay cả thân xác cũng không thể giữ lại."
"Ngươi nói yêu quái trong thành phố đông đảo là vì có yêu thú Cửu vĩ cấp cao che chở, vậy thì... có thể phiền ông ấy che chở thêm cho một con Hống không, chí ít là đến khi Đại Bạch trưởng thành có thể biến thành người, khi nó lo được cho bản thân thì để nó đi, còn ta ——" Đỗ Thu tạm ngừng, "Vì yêu có thể xóa sạch ký ức nên ta muốn quên đi tất cả mọi chuyện liên quan đến hàng yêu sư, về làm người thường."
Lê Hoán bỏ cuốn sách con rối và ngọc hồ lô vào ngăn kéo khóa kỹ, xong nhìn Đỗ Thu với vẻ mặt cực nghiêm túc, "Ta sẽ chuyển lời với thầy, có điều trước đó ngươi phải trả lời một câu hỏi của ta đã."
Đỗ Thu: "Hỏi gì?"
"Chuyện Hiệp hội hàng yêu sư có phương pháp bồi dưỡng ấu yêu là bắt đầu từ khi nào?"
"Có người nói đã từ lâu lắm rồi, nhưng mấy năm gần đây mới thành công tạo ra ấu yêu."
Lê Hoán ngẩn người, mi tâm nhíu chặt, "Ngươi nói tạo ra?"
Đỗ Thu ừ khẳng định, cậu ta giải thích: "Vì phàm là yêu quái đều trải qua ngàn năm tu luyện mà thành, đạo hạnh không đủ thì không thể biến hình, vậy nên không có khả năng bồi dưỡng nhân tạo —— Chẳng qua là Hiệp hội lợi dụng yêu hồn của Hống để làm cho động vật bình thường có đặc tính của yêu, chứ không phải là yêu thật sự, song vẫn lợi hại hơn nhiều so với động vật bình thường."
"Theo truyền thống thì hàng yêu sư sẽ đánh tan ba hồn sau khi thu phục yêu quái, sau này vì có kỹ thuật yêu hóa nên Hiệp hội yêu cầu hàng yêu sư phải thu thập ba hồn nhằm chế tạo con thú rối sơ cấp cho người mới, hưởng ứng lời kêu gọi để đạt được sự phát triển bền vững ~"
Lê Hoán: "..."
"Ặc..." Đỗ Thu lúng túng sờ mũi, "Xin lỗi, không buồn cười."
Lê Hoán không lên tiếng, thuật lại một lần nữa những lời đối phương vừa nói ở trong đầu.
"Hình như ngươi rất để ý?" Đỗ Thu hỏi.
Lê Hoán chầm chậm gật đầu: "Khá kỳ quái."
Đỗ Thu nói: "Có gì đâu, người mới không có con rối sẽ rất nguy hiểm, vũ khí thông thường thì không hiệu quả mấy với yêu, bọn họ ——" cậu oắt rút được kinh nghiệm lúc nãy nên cẩn thận lựa chọn từ ngữ, dè dặt nói: "Cũng là nhằm bảo đảm tỉ lệ sinh tồn của người mới thôi."
"Thế nên hàng yêu sư luôn xem trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ lại đi cố gắng nhân tạo yêu hóa dã thú, với lý do nực cười là để cung cấp con rối cho người mới?" Lê Hoán lặng lẽ nhếch khóe môi, con ngươi âm u tựa như bị đóng băng, cậu cầm cuốn sách con rối lên áng chừng, ánh mắt chứa thâm ý thoáng lướt qua mặt Đỗ Thu.
"Bọn họ không sợ những sản phẩm nhân tạo đó sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, nảy sinh hỗn loạn ư?"
Hết 17.
——To Be Continued