Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 13: Chứng nghiện máu kỳ dị.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
*Chúc những người có người yêu có một đêm thật mặn nồng hí hí =))))*
Chương 13: Chứng nghiện máu kỳ dị.
Thích Cảnh Du từng nói, sở dĩ hàng yêu sư mạnh mẽ là vì có linh lực điều khiển yêu, bọn họ nấp trong tối, biến linh lực thành dây dẫn, khống chế đánh tan ba hồn của yêu thú nên mới có thể lấy thân xác phàm thai của nhân loại chiến đấu với yêu.
Nguyên nhân chính là như vậy, Lê Hoán hiểu rõ giờ khắc này giao thủ với mình thật ra là chim Trùng Minh của yêu thú cấp cao, luận thực lực thì cách biệt khá xa, chỉ có tìm ra hàng yêu sư sau con thú rối là cách giải quyết nhanh nhất.
Nhưng đêm nay từ lúc gặp phải phiền phức đến bây giờ, đối phương vẫn không hề lộ diện, ngay cả thăm dò sống chết của mình cũng chỉ phái đến một oắt con thân thủ bình thường, chẳng lẽ không sợ cậu hút máu thằng nhóc đó để bổ sung thể lực?
Tường viện cũ nát ầm một tiếng bị đập vỡ vụn, bụi mù bay lên, Lê Hoán lách người tránh khỏi vuốt sắc của chim Trùng Minh quét thẳng xuống, lăn khỏi đó thuận thế đứng dậy, trèo hai ba cái lên nóc kéo dài khoảng cách.
Cậu dành thời gian liếc mắt nhìn tên nhãi hàng yêu sư trốn trong góc quan sát rồi nhìn sang con thú rối không một chút lo lắng sẽ ngộ thương —— Lê Hoán nhếch miệng, nụ cười lạnh mang theo vài phần căm ghét, tên khốn kia căn bản không để ý đến chết sống của thằng nhóc, hoặc nói dụng ý của hắn chính là phải cậu ta đến đây chịu chết?
Nếu là vậy thì đúng là một nhân loại tồi tệ.
Nghĩ thế, lúc này Lê Hoán thay đổi chú ý, xoay người chạy về phía cậu nhóc hàng yêu sư đang trốn.
Chim Trùng Minh theo sát phía sau, đập cánh tạo ra cuồng phong, không hề trì hoãn ý định tấn công.
Những chiếc xe đạp cũ chất đống trong con hẻm bay lên rồi rơi xuống tan tác theo động tác đập cánh, Đỗ Thu sợ trắng mặt, hét to "Á á á ngươi đừng đến đây" xong kéo ba lô chạy trối chết.
Lê Hoán đuổi theo ở sau, kẹp cậu ta ở nách, xoay người ném lốp xe lăn đến trước mặt, xốc Đỗ Thu chạy ra đầu ngõ, nấp sau một đống bàn xếp chồng của một quán bar.
Hồ nước của Thập Sát Hải cuồn cuộn, chim Trùng Minh rủ cánh nhảy xuống phố bar, nghiêng đầu quan sát khắp chốn tìm kiếm tung tích của Lê Hoán.
Đỗ Thu ôm bụng thở dốc, thở không ra hơi trách móc: "Ngươi... Ngươi suýt nữa kẹp cơm tối của ta trào ra luôn đó!"
Lê Hoán nằm sấp người quan sát hướng đi con chim từ khe hở, không nóng không lạnh nói: "Ta tính thử xem hắn có xuống tay với ngươi không, nếu không thì bắt làm con tin, có thì ——" nói đến đây không còn vế sau, cậu quay đầu nhìn cậu nhóc cười không nói tiếp.
Đỗ Thu: "!!!"
Đỗ Thu bị nhìn thì hoảng loạn, thầm nổi giận mắng mấy cái tên yêu quái nham hiểm không biết xấu hổ các ngươi, nhưng khi nói ra lại thành, "Anh lớn đừng làm vậy mà, tuy chúng ta đối địch nhưng ta cực kỳ hữu hảo với yêu quái luôn ó ~"
Lê Hoán nhíu mày, "Hữu hảo nên đến bắt ta?"
Tiểu Đỗ Thu cười hề hề, nói lấy lòng: "Chẳng phải không bắt được sao ~"
"Đừng nói nhảm," Lê Hoán hỏi: "Đồng bọn của ngươi có nhược điểm gì không? Lần đầu ta gặp phải hàng yêu sư, không có kinh nghiệm gì cả."
Đỗ Thu thầm than khẩu khí hai người các ngươi nói 'Đừng nói nhảm' giống nhau ghê! Cậu ta ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi nhìn thấy dây dẫn trên người con chim đó không?"
Lê Hoán nheo mắt lại, nói: "Ta biết một đầu khác của dây dẫn ở trong tay hàng yêu sư, nhưng trong đó có rất nhiều dây dẫn sai lệch quấy nhiễu đến suy đoán. Dù không muốn thừa nhận nhưng tốc độ phản ứng của đồng bọn ngươi nhanh hơn ta, nếu một đòn mà không trúng thì ta nhất định phải quỳ gối."
Đỗ Thu kiêu ngạo, "Dĩ nhiên rồi, anh Nghệ là cao thủ được Hiệp hội công nhận, có lời đồn rằng anh ấy có khả năng là Hội trưởng đời kế đó nha ~"
Lê Hoán nhìn cậu ta bằng ánh mắt '= =', co rút khóe miệng, nói: "Này, ta dẫn đồ con ghẻ nhà ngươi đến đây không phải là để nghe ngươi khoác lác so sánh, nói nhảm nữa sẽ ăn ngươi!"
Đỗ Thu ôm ba lô, giơ một tay lên sờ ở khóe miệng bên trái rồi kéo qua, làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn cấm khẩu.
"Vậy là muốn tìm được hàng yêu sư, chỉ có cách đi theo dây dẫn thôi hả?"
"Hả?"
Chờ mãi không thấy câu trả lời, Lê Hoán quay đầu sang thì thấy cậu nhóc mím môi gật đầu lia lịa.
"..."
Lê Hoán dở khóc dở cười, cả giận ra lệnh: "Nói chuyện!"
"Vâng!" Đỗ Thu nín quá sức nên thở hắt ra, trả lời: "Nói chung để tìm được hàng yêu sư, đám yêu quái xảo quyệt... Á đừng đừng đừng! Đừng đánh!"
Lê Hoán rút tay về, Đỗ Thu nói tiếp: "Đám yêu đáng yêu sẽ vận dụng một phần phân hồn giương đông kích tây còn bản thể nấp trong bóng tối quan sát, đợi xác định phương hướng cơ bản rồi mới luồn lách đánh lén. Mặc dù nó rập khuôn nhưng vì yêu lực phân hồn mạnh mẽ nên có thể được xem là mười lần như một, thầy trong Hiệp hội đánh giá đây là một hành vi vô cùng nham hiểm!"
"Ta không hỏi hàng yêu sư các ngươi đánh giá chúng ta thế nào."
"Hờ, xin lỗi, là ta nhanh miệng."
Lê Hoán liếc cậu ta, rơi vào trầm tư, Đỗ Thu đến gần, tò mò quan sát cậu, "Phân hồn của ngươi đâu? Mau thả nó ra ngay để ta xem thử là loài gì nào?"
"..."
Lê Hoán có phần lúng túng, "Ta không biết."
Trên mặt Đỗ Thu viết 'Mi đùa ông đấy à', thấy đối phương thật sự không giống đang nói dối thì đồng tình vỗ vai Lê Hoán, nói bằng giọng điệu tiếc nuối giả vờ giả vịt: "Chắc ngươi thuộc dân học dốt trong giới yêu quái chứ gì? Không sao đâu, ta cũng thường hay chạm đáy trong các cuộc thi ở Hiệp hội."
Lê Hoán: "..."
"Làm quen ha," cậu nhãi đưa tay qua, "Ta tên Đỗ Thu."
Đúng lúc này, chim Trùng Minh đi một vòng ở phố bar lần thứ hai quay về, Lê Hoán vội vàng che miệng Đỗ Thu đè cậu ta xuống đất, thấp giọng trao đổi tên: "Lê Hoán."
Cách đó không xa, móng vuốt khổng lồ của con chim khựng lại, bốn phía tức thời yên tĩnh không một tiếng động, Lê Hoán nghi ngờ nheo mắt lại, không nhúc nhích nhìn hành động quỷ dị của con rối, bỗng một bóng thú vật nhỏ nhảy xuống mặt tuyết.
Con thú nhỏ có gương mặt của cáo, bộ lông mềm mượt đỏ rực, nhưng vòng dắt và lông mặt lại màu trắng như một con chó Phốc sóc, trông rất lanh lợi. Quan trọng là trên người gắn liền với dây dẫn màu lan nhạt đặc hữu của hàng yêu sư.
(*) Chó Phốc sóc:


Tim Lê Hoán nhảy lên cổ họng, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, thấy con thú nhỏ ngửi tới ngửi lui trên mặt, cuối cùng vòng đến nơi hai người nấp, dò đầu vào từ khe hỏ, đón nhận ánh mắt của Lê Hoán.
Cùng một ánh mắt, qua con rối khác, làm nỗi sợ như bị đóng băng đâm thẳng vào tim Lê Hoán.
Đỗ Thu rúc trong ngực của cậu, thở dài: "Nó gọi là Thừa Hoàng, mũi còn thính hơn cả chó. Anh Nghệ tìm ra chúng ta rồi, nhận mệnh thôi."
Không chờ cậu ta nói xong, Thừa Hoàng đã lui ra, chim Trùng Minh đứng bên cạnh một đòn lật tung bàn lên, Lê Hoán tay lanh mắt lẹ đẩy Đỗ Thu ra, vừa muốn đứng dậy thì cảm thấy trên lưng bị ghìm xuống, vuốt chim như kìm sắt ép cậu sát xuống đất.
Lần này vừa nhanh vừa mạnh, Lê Hoán bị ép đến mức sắp thổ huyết, Đỗ Thu thấy thế vội ngạc nhiên la lên: "Đừng phản kháng! Anh Nghệ thích nhất là ngược đãi con mồi!" Nói xong, cậu ta muốn bước lại đó thì chim Trùng Minh hất một đoạn cánh, Đỗ Thu bị đánh bay vào tường của quán bất tỉnh.
Thừa Hoàng lùi vào bóng đêm, chốc sau, tiếng bước chân vang lên, người ấy không nhanh không chậm bước đến.
Nửa bên mặt của Lê Hoán vùi trong tuyết đọng, xương sườn thì bị gãy, toàn thân không thể động đậy, cậu khó nhọc nghiêng đầu, vẻ mặt đề phòng quan sát đôi ủng quân đội màu đen dừng ở trước mắt.
Hình Nghệ nhìn từ trên cao xuống tên bị vuốt chim giam lại, cậu ta còn trẻ hơn cả dự đoán, ít nhất là trông như thế, tóc đen che khuất mặt càng làm nổi bật làn da trắng bệch, vết máu ở khóe môi cũng càng thêm rõ ràng.
Trong nháy mắt anh gần như bị màu sắc đó kích thích.
Khí tức ngọt ngào quen thuộc tiến vào xoang mũi, khiêu khích lục phủ ngũ tạng, mơ hồ phát đau như bị lửa đốt. Hình Nghệ nhíu mi tâm, nuốt nước bọt kiềm chế nhưng khó mà dằn lòng nổi.
Anh chưa từng trải qua loại cảm xúc kỳ lạ như thế này, dưới sự quấy phá của dục vọng nào đó, Hình Nghệ ma xui quỷ khiến thu hồi con rối, quỳ một gối xuống. Một tay anh miết cằm Lê Hoán ép đối phương ngẩng đầu lên đồng thời ấn người cậu xuống, một tay khác thì chống bên cạnh mặt cậu.
Lê Hoán bị đau á lên một tiếng, cảm giác xương hàm sắp bị tên khốn bóp nát, hai tay nắm chặt cổ tay của người đàn ông, muốn thoát khỏi sức mạnh khủng khiếp đó.
"Ngươi..." Cậu há miệng phát ra một tiếng vỡ vụn, năm ngón tay chụp ở yết hầu bỗng nhiên siết chặt, đóng kín âm thanh không kịp phát ra.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong đồng tử chỉ còn lại gương mặt của nhau, mùi máu tanh ướt át theo từng luồng hô hấp tản ra không khí, chứa mùi vị đầu độc khiêu khích mà ám muội không rõ.
Hình Nghệ bình thản nhìn đôi mắt đen chất chứa ác ý nhưng cũng nhiễm mùi nhục nhã vì hành động phản kháng phí công của đối phương, anh thản nhiên vùi đầu, nhẹ nhàng liếm máu ở khóe môi cậu.
"..."
Lê Hoán cảm nhận được xúc cảm thấm ướt mềm mại của đầu lưỡi vuốt ve lên da thịt, cậu cứng đờ người, động tác của anh ta quá rõ ràng. Dĩ nhiên anh ta là người, nhưng vì sao lại có chứng nghiện máu không khác gì với yêu?
Lê Hoán kinh hoàng, nhận ra có điều không ổn, cậu dốc hết sức muốn đẩy đối phương ra.
Lý trí hiếm hoi còn sót lại của Hình Nghệ bị đánh bại bởi vết máu ở khóe môi cậu, gương mặt đẹp đẽ của yêu hóa thành ảo giác, dần dần chìm vào nơi sâu trong ý thức của anh, càng vùng vẫy càng khuấy động dục vọng chinh phục, xé nát cậu ta.
Tia sáng trong đồng tử của hàng yêu sư tiên sinh mờ hẳn đi, anh ta ngồi lên người Lê Hoán, lục tìm chủy thủy giấu bên hông ủng, tay khác đổi thành giữ gáy thiếu niên nâng lên để lộ cần cổ yếu đuối, một mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn bên dưới làn da trắng bệch đó.
Một khắc sau, chủy thủ xuyên qua một bên cổ rồi rút ra, Hình Nghệ ném nó, ấn lưng đối phương ghì vào trong ngực mình, anh hôn lên vết thương như đang gặm nuốt, tham lam mút dòng màu tràn ra.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, Lê Hoán run lẩy bẩy, đau đến độ muốn ngất xỉu, cậu bám siết vai của anh ta, dục vọng khát máu ngủ đông đã lâu trong cơ thể bị mùi máu tanh đánh thức, nghiệt hỏa cháy lan toàn thân như đang thiêu đốt.
Đó là một sự cướp đoạt điên rồ mà không có bất kỳ kiềm chế nào. Đến tận khi nhu cầu huyết dịch được đáp ứng đầy đủ, người đàn ông đang vùi đầu ở cổ cậu mới ngừng lại, sau khi run run khác thường thì bình tĩnh ngẩng đầu lên.
Một vùng da thịt nhỏ bên gáy Lê Hoán bị mút đến đỏ ửng, dấu răng rõ ràng, vết thương do chủy thủ để lại đã khép lại phân nửa. Hình Nghệ hồi phục lại từ sự mất kiểm soát, anh nhìn thấy nó thì không khỏi nhíu mày, "Ngươi đang bình phục?"
Giọng nói của anh ta vừa trầm vừa lạnh lẽo, hỏi về vấn đề này một cách bình thản, không chứa một thành phần ngạc nhiên nào.
Anh ta đưa ra câu hỏi, nhưng song song đó dường như không quan tâm đến câu trả lời.
Lê Hoán thở dốc, tròng mắt dần tràn ra tia máu đỏ sậm, cậu cắn răng run giọng nhắc nhở: "Tên khốn nhà ngươi rốt cuộc có chú ý, ở đây... ông đây mẹ kiếp mới là yêu!"
Dứt lời, cậu nhân lúc đối phương chưa chuẩn bị thúc gối vào bụng anh ta.
Chẳng biết vì lý do gì, phản ứng của anh ta hình như chậm đi không ít so với ban nãy? Lê Hoán bị chứng nghiện máu giày vò khó mà tập trung tinh lực, nhưng cậu không dám lơ là, bất ngờ duỗi tay đẩy ngửa, cả hai thuận thế lăn xuống thay đổi vị trí.
Trước mắt Hình Nghệ biến đen, dòng xung lực chạy tán loạn trong cơ thể bị một khí tức khác mạnh mẽ dập tắt. Anh miễn cưỡng bình ổn lại, gương mặt của thiếu niên trong tầm mắt bỗng mờ ảo, đôi mắt đỏ ngầu như một con thú xinh đẹp nhưng nguy hiểm, sau đó hoàn toàn biến mất.
Lê Hoán ngồi cưỡi trên phần eo rắn chắc cơ bắp của đối phương, kéo cổ áo của anh ta rồi sốt ruột cúi đầu, răng nanh sắc bén đâm vào da thịt, xé nát mạch máu, dòng máu ấm nóng tràn vào thực quản, cậu hệt như sự tái sinh đẫm máu, thỏa mãn thở hắt ra.
——To Be Continued
Hết 13.
- - - - - - - - - - - -
Đến tận chương 13 công thụ mới gặp nhau, nhưng một khi gặp rồi thì không làm chúng ta thất vọng, lỡ thấy máu nhau 1 giây thôi là thèm thuồng nhau cả đời haizzz =)))))))