Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 08: Bản thể là người.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 08: Bản thể là người.

(2015. 1. 28, có tuyết rồi.

Nhiệm vụ thợ săn không thuận lợi... Orz
Loại yêu đó rất kinh khủng, quay về từ ga Nam, rốt cuộc tôi đã biết vì sao lại thấy ánh mắt của nó quen thuộc rồi. Nó ăn chàng thanh niên, trong đầu có ký ức của cậu ta, chúng tôi từng gặp nhau nên lúc tấn công thì bộ phận thuộc về con người trong cơ thể nó lưỡng lự.
Cảm giác... cứ như là đang giết người?
Không, tôi chỉ giết ý thức còn sót lại trong người cậu ta thôi!
Thật ra tôi rất sợ, may mà hồ ly ngốc không nhìn ra ~
Nhưng cũng may là nó đã đến...
Ngày mai sẽ không bắt nạt A Ly, còn nữa, phải ném con mèo trước đã ~)
...
Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn màu quýt, ánh sáng rất mờ, Lê Hoán thả bút xuống xoa mắt bị khô xót, vết mực được viết thành chữ trên giấy vẫn còn hiện ra ánh nước, cậu đẩy quyển nhật ký vào chỗ không cần phải lo xong vươn mình xuống giường.
Con ly miêu ngủ ở đầu khác của giường bị đánh thức, nó híp mắt bất mãn với kẻ cầm đầu đang ngáp, "Meo ——"
"Éo!"
Tiếng mèo kêu vốn dĩ rất êm dịu thì bây giờ âm cuối bị kéo dài cực kỳ chói tai.
Ly miêu bị xách gáy không hiểu gì cả, nó ù ù cạc cạc nghiêng đầu qua: "???"
"Khụ... là thế này," Lê Hoán hắng giọng, "A Ly nhà chúng ta vốn đang yên đang lành làm hồ ly mà nay sắp bị ngươi hành hạ thành một con mèo, dĩ nhiên chủ yếu là vì ta thiếu nó ân tình nên buộc phải oan ức cho ngươi rồi."
Ly miêu điên cuồng giãy giụa: "Méo méo méo!"
Người nào đó không đếm xỉa đến giãy giụa của ly miêu, điệu bộ chính trực mở cửa sổ đẩy lên ném nó ra ngoài, sau đó xuất phát từ cảm giác áy náy không mấy mãnh liệt nào đấy mà ném thêm một túi hạt thức ăn cho mèo.
(*) Cửa sổ đẩy:


Thế là trong ngày giá rét, Ma La đại nhân bị đánh thức bị vứt bỏ còn bị thức ăn mèo nặng 2,5kg đập vào đầu, hắn chui ra từ trong đống tuyết, cuộn đuôi ngồi xổm trên tuyết, buồn bực mài móng vuốt mèo.
Nhật ký ngày hôm nay còn chưa viết xong, cậu chống cằm do dự một lúc, cuối cùng viết hai hàng chữ vào bên dưới trang giấy ——
(Lúc rời ga Nam A Ly nói 'Những kẻ đó đến rồi' tức là... có lẽ hàng yêu sư cũng ở đó? Không biết có cơ hội giao thủ không...)
(Tái bút, yêu quái ăn não khá giống Ngạo Nhân nhưng không hoàn toàn tương tự, thầy sẽ lo liệu thế nào?)
Hồ linh ra ngoài tìm kiếm tăm tích của yêu cái, không biết bao giờ mới về —— Đầu óc của Lê Hoán rất loạn, sau khi tắt đèn thì ngơ ngẩn nhìn trần nhà, cả đêm không ngủ mà bây giờ nằm trên giường lại không ngủ được.
(*) Ngạo Nhân là mãnh thú mạnh nhất trong truyền thuyết của thần thoại cổ đại Trung Quốc, chuyên tấn công người đi đơn độc, thích ăn não người.
Đợi gần 10 phút, thấy thật sự không đợi được đến khi buồn ngủ nên Lê Hoán rời giường mặc áo khoác, lấy điện thoại uể oải tinh thần ra ngoài phòng.
Quán trà Bỉ Ngạn là một căn tứ hợp viên kinh điển, chỉ là có vài chỗ được thiên nhiên che chắn hơn so với sân thông thường, còn kết hợp với pháp lực chế tạo không ít kết giới, vì thế cảnh tượng người thường nhìn thấy từ ngoài cửa lớn hoàn toàn khác biệt, tính bảo mật rất tốt.
Lê Hoán cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc băng qua sân sau, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại chơi Hearthstone: Heroes of Warcraft.
Đối thủ của cậu tên là 'Tôi ký hợp đồng với đồ ngủ Taobao' phát điên mất rồi, ra bài không mưu tính mà từ đầu đến cuối chỉ biết đánh loạn xạ, theo lý thuyết loại "nhị khuyết" này rất dễ chơi chết bản thân nhưng vận may của tên đó cực cao, mỗi lần chơi đến sắp chết thì luôn có thể rút ra một lá xoay chuyển càn khôn.
(*) Nhị khuyết: Vừa ngốc vừa không có tâm nhãn (rập khuôn, cứng nhắc).
Kết thúc một ván, tên Đồ Ngủ dùng một giọt máu thắng hiểm xong bắt đầu điên cuồng châm chọc, cuối cùng còn gửi yêu cầu kết bạn. Lê Hoán ấm ức, nghi ngờ tên này tìm người hack hệ thống nên không thèm để ý cậu ta, đơn giản thoát khỏi trò chơi.
Sân sau của quán trà có hai căn phòng không ai ở, Lê Hoán đi vào căn bên phải, xoay người chốt cửa phòng lại. Trong phòng có ba kệ sách cao lớn dựng sát tường, xếp đầy các loại sách vở in ấn xuất bản trong niên đại khác nhau và theo quốc gia khác nhau.
Lê Hoán mở Wechat, từ trong các thông báo tìm ra mật mã khẩu lệnh mới nhất, theo gợi ý, cậu đổi chỗ của quyển 45 kệ tầng hai "Sơn Hải Kinh" và quyển 6 tầng ba "Thiên Văn Vật Lý", rồi đẩy quyển "Cuộn Sách Biển Chết" trên tầng cao nhất bám đầy mạng nhện về trước nửa tấc.
Một tiếng cót két vang lên, cơ quan chuyển động, kệ sách ngăn trước vách tường chìm vào trong tường để lộ đằng sau hai bên trái phải là hai cầu thang kéo dài xuống dưới.
Lê Hoán: "..."
Thưởng thức của thầy vẫn... thanh lệ thoát tục như thế?
Lê Hoán lắc đầu, không suy nghĩ vì sao lại chọn ba quyển sách có phong cách khác nhau làm đạo cụ cơ quan, cậu mở đèn pin chiếu sáng đi xuống cầu thang.
Ám đạo bên trái dẫn xuống tầng hầm, nhiệt độ và độ ẩm trong đó không đổi, cách bài trí và thiết bị hỗ trợ đều rất hiện đại, Thích Cảnh Du mặc áo blouse trắng của bác sĩ đứng thẳng người quay lưng với lối vào, đang bắt tay giải phẫu thi thể yêu trên bàn mổ.
Dưới ánh đèn mổ sáng hoắc, sắc mặt của người đàn ông trông trắng bệch hơn so với bình thường. Lê Hoán bước đến cầm khăn giấy lau mồ hôi túa ra trên trán y, ân cần khuyên: "Thầy, nghỉ một lúc đi, người thầy không khỏe, trời lạnh đừng để mệt."
Thích Cảnh Du ừ một tiếng, giọng nói toát ra vài phần suy yếu, trên sống mũi đỡ cặp kính viền vàng không gọng, vì đeo khẩu trang nên Lê Hoán không thấy rõ vẻ mặt của thầy, nhưng xuyên qua thấu kính thủy tinh thì đôi mắt hiền hậu trong trẻo như ngọc của y chứa ý cười dịu dàng độc nhất vô nhị.
Cảnh Du cởi găng tay dính máu, ngồi lên tay vịn của ghế tựa bên cạnh, nhìn Lê Hoán, "Sao không ngủ? Con nên nghỉ ngơi đi chứ."
"Ngủ không được nên đến xem thử," Lê Hoán hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Thích Cảnh Du mỉm cười không vội trả lời mà chỉ vào cái xác hỏi ngược lại: "Con nghĩ nó là cái gì?"
Lê Hoán trả lời: "Loại yêu ăn não có lưỡi hình ống, con chỉ nghĩ đến Ngạo Nhân, nhưng mà ——" cậu do dự nhíu mày, có vẻ như không chắc chắn với câu trả lời này, "Trước đây con xem sách ảnh về yêu quái, họ nói Ngạo Nhân là hình người, thường ngụy trang thành người gặp nạn để lấy được sự thương cảm của người qua đường. Loại yêu này tuy có đặc tính giống với Ngạo Nhân nhưng lớp da ngoài thối rữa, phương thức sinh sản lại tương tự với một số ký sinh trùng..."
Thích Cảnh Du gật đầu biểu thị tốt lắm, y nói: "Con nói không sai, loại yêu thú này có đặc tính của Ngạo Nhân, còn gồm cả đặc điểm sinh sản của ký sinh. Ban đầu ta nghĩ nó là biến thể đặc biệt nhưng không ngờ bản thể của nó lại là con người."
Lê Hoán: "!!!"
Lê Hoán thật sự không thể tin vào tai mình, cậu nhìn cái xác yêu đã bị giải phẫu mở toác ra, khó tin lắc đầu, "Ý của thầy... nó, nó là con người?"
Thích Cảnh Du ừ biểu thị khẳng định, đưa hồ sơ khám nghiệm tử thi cho Lê Hoán, "Hình dạng của nó biến đổi rất nhiều do bị lây nhiễm, nhưng con có thể chú ý đến kết cấu khung xương, phương thức đi lại rất giống với con người. Điều này cũng được chứng thực qua giải phẫu các cơ quan nội tạng, bây giờ chỉ cần chờ kết quả xét nghiệm nhiễm sắc thể để đưa ra quyết định cuối cùng."
"Nhưng..." Lê Hoán nhíu chặt mi tâm, hết sức khó hiểu nhìn Thích Cảnh Du, "Làm sao mà hắn lại biến thành hình dạng như thế? Với lại thầy trông không ngạc nhiên một tí nào?"
"Chuyện này nói ra rất dài dòng," Thích Cảnh Du ra hiệu Lê Hoán ngồi xuống, nói: "Lần đầu tiên chúng ta phát hiện yêu biến người có lẽ là 3 năm trước, thi thể bị ngư dân ở hạ lưu sông Trường Giang vớt lên, lúc đó gây ra chấn động không nhỏ."
"Sau đó tổ chức thợ săn tham gia xử lý, lợi dụng truyền thông lấy lý do thi hài của quái ngư để lấp liếm cho qua, báo cáo phản hồi từ đồng sự ở địa phương cho thấy thi thể đó thuộc về con người, sau này chuyện giống thế đã xảy ra mấy lần nhưng cơ thể sống thì là lần đầu nhìn thấy."
Sắc mặt của Lê Hoán trở nên nghiêm nghị, "Yêu hóa người... đừng nói là sản sinh tự nhiên nhé?"
Thích Cảnh Du nói thẳng, "Chúng ta hoàn toàn không bài trừ khả năng sinh sản tự nhiên, có điều hễ là người làm công việc nghiên cứu thì đều có một tính chung, thích đặt mã số cho vật thí nghiệm để dễ dàng phân biệt cũng dễ dàng nắm chắc tiến triển giai đoạn thí nghiệm."
Nói xong y kéo ngăn kéo lấy iPad ra, mở tấm hình cho Lê Hoán xem.
Đó là hình ảnh tư liệu của một bộ phận thi thể, vì ngâm nước thời gian dài nên thân thể người chết trướng phồng kinh khủng, làn da xám trắng gần như trong suốt, lộ ra cảm xúc trắng bệch buồn nôn kỳ dị.
Lê Hoán chú ý chữ số Ả Rập '1' được viết ở gần sụn khớp gối chân phải của thi thể.
Lật tiếp còn bảy, tám tấm hình như thế.
Thích Cảnh Du chú ý thấy động tác khựng lại của thiếu niên, y đứng dậy đến trước bàn mổ, dùng kẹp gắp ngón tay dài nhỏ của quái vật nhẹ nhàng nâng lên, "Chúng nó đặt mã số tương ứng với kết quả thí nghiệm, hơn nữa tác phẩm của chúng dường như có xu hướng chín muồi nên lần này mới không che giấu chúng tự chủ sinh sản."
Cảnh Du tường thuật rất bình thường, nói việc yêu biến người thành kết quả thí nghiệm mà một chút lên xuống trong âm điệu cũng không có. Lê Hoán im lặng đi theo y, đúng như dự đoán, ở bên trong cổ tay của quái vật là một hình xăm chữ số giống hệt như những hình ảnh trước.
"Dĩ nhiên những cái này chỉ là suy đoán của ta, nhưng e rằng không bao lâu sẽ được nghiệm chứng." Thích Cảnh Du nhếch khóe môi để lộ nụ cười không rõ ý nghĩa, nhưng trong đôi mắt không hề có ý cười, "Phần còn lại chúng ta đi rồi nói."
Lê Hoán vâng, không nói gì nữa, Thích Cảnh Du vứt đoạn cổ tay và thả cái kẹp xuống, hai người một trước một sau rời khỏi tầng hầm.
Ở nhà giữa của quán trà, Lê Hoán nấu nước sôi pha trà rồi cầm áo choàng ra cho Thích Cảnh Du phủ thêm.
Cảnh Du chống khuỷu tay lên tay vịn sofa nghỉ ngơi, mệt mỏi ấn huyệt thái dương, nói: "Chuyện ta lo không phải là có người đào tạo yêu biến người, mặc dù phương pháp cực đoan nhưng với chúng ta mà nói, số lượng đồng loại gia tăng không phải chuyện xấu, chuyện làm ta thật sự lưu tâm đó là có người sửa chữa tin nhờ giúp đỡ của bên Thượng Hải truyền đi."
Lê Hoán hỏi: "Người của mình?"
"Ừ," Thích Cảnh Du trả lời, "Khả năng kẻ đó có ý định bảo vệ yêu trên đoàn tàu, vì thế cố tình giảm thấp độ khó, mục đích là dẫn dụ ta cử ra thợ săn cấp bậc thấp để bảo đảm chu toàn cho tên quái vật yêu hóa. Hoặc còn một khả năng khác."
Lê Hoán nâng chén trà, mi tâm nhăn nhíu nhìn lá trà xoay tròn trong nước nóng, cậu tiếp lời: "Có thể hắn là kẻ hiểu rất rõ thầy, biết thầy có dự tính sắp xếp nhiệm vụ đơn độc cho tiểu đồ đệ ——" Cậu ngừng lại, dường như cảm thấy không thỏa đáng, yên lặng mấy giây mới nói tiếp: "Mà tiểu đồ đệ của thầy tư lịch còn thấp, là đối thủ dễ dàng giải quyết. Thầy, mấy năm gần đây thầy có kết oán với đồng loại không?"
Sự do dự ngắn ngủi đó đã thay đổi kết luận cuối cùng khi mở miệng, trong đầu Lê Hoán vốn là một suy đoán khác nhưng ngẫm kỹ lại thì thấy mắc gì vô duyên vô cớ lại có người muốn mạng của kẻ tân binh như mình?
So với điều đó, khiêu khích yêu thú Cửu vĩ hồ cấp cao dường như có sức thuyết phục hơn.
Ngón tay nắm chặt chén trà buông lỏng ra, Thích Cảnh Du thở phào trong lòng, khoảnh khắc ấy y thậm chí cho rằng tiểu đồ đệ của mình nhận ra được điều gì.
Hai người đối diện có tâm sự riêng rơi vào im lặng, bầu không khí phút chốc trở nên vi diệu, Thích Cảnh Du đốt điếu thuốc hút, cười nói: "Không cần lo lắng cho ta, thầy có thể sống yên ổn đến hiện tại dĩ nhiên là không sợ bị người hay yêu tính kế rồi."
Lê Hoán cũng cười, "Nhưng vẫn phải cẩn thận hơn."
Ngoài cửa sổ, một con chim sẻ mặt mày xám xịt đậu xuống một giàn hoa trèo đầy cây mây khô, nó kêu ríu rít liên tục, Thích Cảnh Du ngước mắt liếc nhìn, khoan thai uống hết chén trà xong khuyên nhủ Lê Hoán: "Trời còn sớm, tối qua con cũng mệt mỏi rồi, dù ngủ hay không cũng nên đi nằm nghỉ ngơi đi."
Lê Hoán ngoái đầu nhìn con chim sẻ đang líu ríu, thầm nghĩ quá nửa là tiểu yêu có chuyện đến cửa, thầy có khách mình cần tránh đi, cậu nói: "Vậy con về trước."
Đợi cậu đi rồi, tiểu Ma tước vỗ cánh sà xuống cửa lớn của quán trà, chiếc chuông đen kêu leng keng. Thích Cảnh Du bị tiếng ồn làm phiền, ngón tay chấm giọt nước nhẹ nhàng bắn đi, giọt nước chuẩn xác bắn trúng chuông, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Chim sẻ đậu xuống bàn, mặt chim phủ kín tầng khí đen.
Thích Cảnh Du nghiêm mặt nhưng khóe miệng không kiềm chế được khẽ nhếch lên, hỏi, "Sao ngươi quay lại đây?"
"Yêu hồ! Đồ đệ ngươi hồi sáng tiện tay ném ta ra ngoài cửa sổ ngươi biết không?!" Chim sẻ phẫn nộ tố cáo: "Còn dùng thức ăn mèo đập ta!"
Thích Cảnh Du nhàn nhã phủi tàn thuốc, hời hợt cười nhạt: "Ma La tiên sinh à, đó là báo cho ngươi biết giường của đồ đệ ta không phải ngươi muốn là bò lên được."
Chim sẻ nghe vậy thì đảo đôi con ngươi nhỏ tròn đen kịt.
Cửu vĩ đại nhân hơi nhíu đuôi lông mày, trong đời lần đầu tiên thấy vẻ mặt hèn mọn bất hảo như thế trên gương mặt của một con chim.
"Sao, ngươi còn biết ghen?"
Chim sẻ bay đến, Thích Cảnh Du vung tay lên hất nó văng lên tường như đuổi ruồi, "Nói nhanh, ngươi lăn về đây là có chuyện gì?"
Chim sẻ choáng váng đầu óc bò dậy, khập khiễng nhảy lên bàn, xù lông: "Cửu vĩ, ngươi là yêu, ta là ma, yêu và ma là hai con đường khác nhau, thái độ như thế không sợ ta diệt ngươi?"
Thích Cảnh Du đứng dậy ra vẻ phải đi, không quay đầu nói: "Không nói thì thôi."
Chim sẻ trưng ra vẻ mặt đau đớn không thiết sống, nó bay qua ngăn y lại, không vui dặn dò: "Gần đây ít ra ngoài lại."
Cảnh Du: "Hả?"
"Lần này hàng yêu sư đến khá đông," chim sẻ thông báo: "Ngươi biết mà, chỉ có săn bắt quy mô lớn mới xuất động hai tổ hàng yêu sư trở lên, nghĩ tới nghĩ lui bây giờ trong thành phố Bắc Kinh cũng chỉ có con hồ ly nhà ngươi là đáng giá để những kẻ đó phí tâm tư giăng lưới."
Cảnh Du: "Ờ."
Chim sẻ: "..."
"Ngươi... phản ứng như vậy?"
"Không vậy thì sao?" Thích Cảnh Du hỏi ngược lại.
Chim sẻ tức thời xù lông: "Ta cố ý quay về báo ngươi biết! Ta còn không tính toán chuyện đồ đệ ngươi vứt ta! Cửu vĩ ta nói ngươi rồi ngươi đừng kiêu căng quá! Đợi đến khi ngươi bị làm thành con rối thì đừng hi vọng ta đi cứu ngươi!"
"Sẽ không đâu," Cảnh Du hơi gật đầu lễ độ, "Ma La tiên sinh nhọc lòng rồi."
Chim sẻ: "!!!!"
Con hồ ly tinh này rõ ràng ỷ y đùa giỡn lưu manh mình ư?! Ma La tiên sinh đau "bi" không ngớt, lượn một vòng trên không, đâm vào sofa mặc xác y. Còn Cửu vĩ đại nhân thì tâm tình không tệ bước xuống nhà bếp, lúc quay lại thì trên tay có thêm đĩa gạo kê, trong ánh mắt chăm chú của con chim nào đó bị khuất nhục, y cung kính để trước mặt nó.
(*) Kê là tên gọi chung để chỉ một vài loại ngũ cốc có thân cỏ giống lúa, hạt nhỏ. Hạt kê làm lương thực như gạo cho người ăn hoặc chim chóc.
"Dùng từ từ."
Ma La đại nhân: "..."
Những tháng ngày này đúng là không thể trải qua nổi mà!
——To Be Continued
Hết 08.