Mười Hai Đêm

Chương 5: Đêm thứ hai (1): Hoang mang và hoang đường




Edit: Bonie

Beta: Alice, TH

Buổi chiều lúc về, Nghê Thanh bám lấy Nghê Duyệt hỏi chút chuyện. Cô không ngờ lúc mình vừa lơ đãng thì dấu chân con bé đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Cũng không biết Nghê Duyệt đi tìm ai, Nghê Thanh tìm khắp khách sạn cũng không thấy bóng dáng Nghê Duyệt.

Cô hơi khó hiểu. Việc Nghê Duyệt sợ Lưu Đông chết là thật, nhưng vì sao đến giờ rồi con bé còn dám một mình bốc hơi như vậy.

Nghê Thanh dám cam đoan rằng ở đây Nghê Duyệt không quen ai, vậy chắc là cô ấy đã gặp được một người bạn mới, mà sợ là quan hệ của hai người trong lòng Nghê Duyệt cũng rất tốt.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Nghê Duyệt mang vẻ mặt tức giận về lại phòng. Lúc cô ấy vừa bước vào cửa, Nghê Thanh đã cảm nhận được sự tức giận xen lẫn trong cách mở cửa.

“Chị, chị không biết đâu, cái cô Đoạn Lệ Nghiên kia chẳng tốt lành gì. Còn ông chồng tên Lý của cô ta nữa… tên gì nhỉ, à, Lý Tư, hắn ta cũng không phải người tốt gì. Hai người bọn họ ở bên nhau đúng là sở khanh đi với đồ khốn, đi đến đầu bạc răng long luôn. Thật sự tội chị Nhạc Thanh Nguyên, bị thằng cặn bã đó lừa hết thể xác, tinh thần và tài sản, lại còn bị con tuesday giật bồ nữa…”

Không đợi Nghê Thanh kịp nói gì, Nghê Duyệt bắt đầu đòi chính nghĩa. Đầu tiên cô ấy vừa luyên thuyên bóc phốt ân oán của ba người Đoạn Lệ Nghiên, sau lại bắt đầu nói một chuyện khác: “Hơn nữa cái cô Đoạn Lệ Nghiên còn khó chịu bà cụ đang bị bệnh xui xẻo. Bà cụ đột nhiên bị bệnh nặng cũng đủ tội nghiệp rồi, thế mà cô ta còn có thể nói bà ấy như vậy, đúng là đồ khốn mà.”

“Em nói là… bà cụ bị bệnh?”

Nghê Thanh bất ngờ, bởi vì buổi sáng lúc gặp mặt cô thấy bà cụ rất khỏe mạnh, sao đột nhiên bị bệnh được? Nghĩ lại thì chắc là bà cụ bị dọa sợ nên đổ bệnh cũng coi như hợp tình hợp lý.

“Đúng vậy. Lúc chiều Ngạn Đình kể em mới biết đó.”

Xưng hô tự nhiên như vậy khiến Nghê Thanh ngạc nhiên, cô hỏi: “Ngạn Đình? Trình Ngạn Đình? Em thân với cô ta lúc nào vậy?”

“Chính là hôm đó… Chỉ đột nhiên thân hơn thôi.” Nhưng Nghê Duyệt ấp úng nửa ngày cũng không nói được lý do. Cái này không phải vì chột dạ, mà là do tính tình Nghê Duyệt tùy tiện, cô ấy chưa bao giờ nhớ được mấy chi tiết nhỏ râu ria này.

Nhưng cái Nghê Thanh sợ nhất chính là cái này. Cô cũng coi như nom Nghê Duyệt từ nhỏ đến lớn, cô không phải con giun trong bụng Nghê Duyệt nhưng những việc có liên quan đến Nghê Duyệt thì cô cũng có thể đoán được bảy, tám phần.

Nghê Duyệt lòng dạ đơn thuần, là người nhiệt tình. Một khi có người thân với mình thì cô ấy sẽ coi đối phương như bạn thân, có thể thổ lộ tâm tình với nhau. Điều này không gì không tốt cả, nhưng mà Trình Ngạn Đình lại làm Nghê Thanh có một cảm giác không thoải mái, có lẽ dựa vào tính cách của Nghê Duyệt thì thấy cực kỳ kỳ lạ, nhưng mà Nghê Thanh lại không nghĩ như vậy…

“Chúng ta mới đến đây được mấy ngày, có thể thấy được em cũng chỉ quen cô ta nhiều nhất được 2 ngày, em hiểu cô ta được bao nhiêu chứ?”

Nghe Nghê Thanh giảng lí lẽ, ngay lập tức vẻ mặt của Nghê Duyệt trở nên bất đồng, cô ấy phản bác: “Chị, điểm này chính là điểm không tốt của chị. Em mà giao lưu với bạn bè thì chị đều nghi ngờ này nọ, em lớn rồi, có ý thức tự bảo vệ bản thân, chị không cần phải xen vào chuyện của em đâu.”

Nghê Thanh cười gằn: “Nếu không cho chị quản em thì chuyện của Lưu Đông em làm sao?”

Đúng là đánh rắn phải đánh đập đầu, Nghê Duyệt vừa nghe được lời này lập tức ủ rũ, dáng vẻ tủi thân cực đáng thương. Tuy Nghê Thanh không đành lòng nhưng vẫn tiếp tục nghiêm túc đả kích cô: “Em mới quen cô ta được mấy ngày, cô ta đã kể ngay chuyện nhà người ta đổ vỏ sau lưng, nói khó nghe chính là thích nói xấu sau lưng người ta đấy.”

“Chị…”

“Chị biết em thấy chị nói khó nghe, tuy thế giới bên ngoài lòng người ghen ghét không thiếu, nhưng không thể không đề phòng được. Không phải là chị không tin cô ta, nhưng tình huống bây giờ thì em vẫn nên ít tiếp xúc với cô ta hơn.”

Nói xong Nghê Thanh nhớ tới chuyện quan trọng hơn, cô vội vàng lại hỏi một câu: “Em có nói chuyện tối hôm qua không đó.”

Sắc mặt Nghê Duyệt có chút ủ dột, giọng ủ rũ: “Không, sao em dám chứ.”

“Tốt nhất là không.” Nghê Thanh an tâm một chút, cô lấy một ít bánh quy và bánh mì từ ba lô ra đặt trước mặt Nghê Duyệt, “Giờ tối rồi, em ăn gì chưa?”

“Ăn… ăn, ở chổ Trình… Trình Ngạn Đình rồi.”

Thấy dáng vẻ Nghê Duyệt vô cùng cẩn thận, sợ cô nổi nóng, trong phút chốc, dáng vẻ vờ tức giận trên mặt Nghê Thanh khó lòng kiềm được.

Thiếu chút nữa là cô đã buột miệng cười rồi, cô nói: “Tí nữa chúng ta tới nhà sau nơi vợ Lưu Đông ở xem thử.”

Vợ chồng Lưu Đông cũng không ở chung với nhau như những cặp vợ chồng bình thường.

Nghê Thanh không phải tin đồn nào cũng nghe qua. Chẳng hạn như lúc đi dạo ở thị trấn, cô thường xuyên nghe nhóm bà cụ ban ngày ngồi trên hai phiến đá xanh bên đường nói chút chuyện đồn đại của thị trấn. Tuy hai vợ chồng Lưu Đông sống ở nơi hẻo lánh hoang dã, nhưng cũng coi như họ cũng thuộc thị trấn. Cho nên ghép những tin đồn đó lại thì Nghê Thanh cũng có thể đoán ra được một vài chuyện trong đó.

Chuyện thường quay chung quanh hai đề tài, một cái là nói tình cảm giữa hai vợ chồng Lưu Đông hình như không tốt nên hai người vẫn luôn ở riêng. Lưu Đông ở nhà trọ đằng trước, mà Lý Gia Tân lại ở trong nhà sau đối diện giếng cạn. Cái thứ hai chính là nói nhà trọ Hi Lai có ma có quỷ, thường xuyên có người chết, vẫn chưa tìm được nguyên nhân.

Ban đầu Nghê Thanh cũng không để những lời này trong lòng, cho đến đêm qua cô thấy được tình trạng chết của Lưu Đông nên mới vắt đầu quan tâm những tin đồn đó.

“Tới đó làm gì ạ?” Nghê Duyệt khó hiểu, “An ủi gia quyến người chết?”

“Chắc vậy.” Nghê Thanh gật gật đầu, “Chủ yếu là chị cảm thấy cô ta biết gì đó, nếu thân là vợ, quan hệ của mình với chồng đã không tốt thì khi đối mặt với cái chết của chồng sẽ không có thái độ đờ đẫn như thế.”

Đây là do Nghê Thanh quan sát mãi vẻ mặt của Lý Gia Tân mới dám kết luận. Ngay ánh mắt đầu tiên, cô chỉ cảm thấy đó là biểu hiện đau thương khi thấy chồng mình chết mà thôi, nhưng sau đó cô lại thấy không hợp lý. Điều đặc biệt khiến cô chú ý tới Lý Gia Tân đó chính là cô ta không ngừng nhắc mãi về cái gì đó, dần dần trong lòng Nghê Thanh nổi lên suy nghĩ khác…

“Tuyệt vọng? Nhưng em lại thấy cô ta vẫn luôn thần thần bí bí lải nhải cái gì đó… Dù sao em vẫn hơi sợ cô ta.” Nghê Duyệt làm bộ run lập cập, sau đó không biết nhớ tới gì mà sắc mặt dần dần trở nên xám xịt.

Cô ấy lại nói: “Em không đi đâu, bây giờ em vừa nghĩ tới cô ta là nhớ tới Lưu Đông. Vừa nhớ tới Lưu Đông thì trong lòng em lại thấy buồn nôn và sợ hãi…” Nói tới đây, khóe mắt Nghê Duyệt ươn ướt, “Em… em thậm chí còn thấy hổ thẹn, rõ ràng hắn ta đã chết nhưng em lại không có cách nào không oán giận một người như vậy được…”

Nghê Thanh không ép Nghê Duyệt phải đi với cô tìm hiểu tới cuối, thấy cảm xúc Nghê Duyệt bất ổn, cô kịp thời ngăn lại lời sắp nói của Nghê Duyệt.

Cô mang thêm áo khoác nói: “Nếu đã như vậy thì tối nay một mình ở trong phòng đợi chị đi, chị tới phòng kế bên gọi Tần Việt cùng cũng được.” Cái này không phải là Nghê Thanh có ý tạo cơ hội ở chung với Tần Việt, có điều bây giờ trong tình hình này một mình đi đêm thật sự nguy hiểm, mà Tần Việt là người đàn ông duy nhất mà cô biết ở đây, tóm lại đi chung với nhau yên tâm hơn nhiều.

Hiển nhiên là Tần Việt không từ chối. Ngay cả nguyên nhân Nghê Thanh cũng không nói ra mà Tần Việt cũng đã đồng ý đi với cô rồi.

Chẳng qua lúc bọn họ bước ra cửa thì chẳng có ai mở miệng nói một câu.

Vốn dĩ lúc đó hai người đều im thít, đi trên hành lang cũng không thấy xấu hổ. Nhưng tới lúc bọn họ vừa đi đến cửa thang bộ thì nghe thấy từng tiếng ưm a không biết là của phòng nào gần đó. Từng tiếng lúc cao lúc thấp, lúc thì kéo dài, hai người ngơ ngác nhìn nhau chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng với khô nóng.

Nghê Thanh xấu hổ chỉ chỉ cửa thang, Tần Việt ngầm hiểu yên lặng đi xuống.

Cho đến khi đi tới cửa sau của nhà trọ, sau khi chắc chắn không nghe thấy âm thanh phiêu diêu kia nữa Nghê Thanh mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình mới giảm xuống chút.

Nhưng cũng chỉ hơi giảm xuống. Trên thực tế, trên mặt hai người vẫn như một rạng mây đỏ, đáng tiếc là bóng đêm đã che lấp đi màu sắc đẹp đẽ kia, khiến cho đôi trẻ không thể thẳng thắn đối diện nhau bằng khuôn mặt thật của mình.

Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhất thời không biết nói gì. Cuối cùng vẫn là Tần Việt đỏ mặt mặt phá vỡ bầu không khí im lặng xấu hổ này: “Thật sự là anh không ngờ tâm trạng của vợ chồng bọn họ lại tốt như vậy…”

Nghê Thanh nghe thấy lời này, hai má càng đỏ thêm vài phần, cô xấu hổ gật đầu lung tung. Nếu biết được sẽ gặp được chuyện như vậy thì Nghê Thanh kiểu gì cũng bắt Nghê Duyệt đi theo. Lúc này được đi sóng vai với người trong mộng, trong lòng Nghê Thanh cứ cảm thấy không tự nhiên lắm, âm thanh kia vẫn luôn xoay quanh trong tâm trí cô, quấy loạn khiến cho máu nóng trong lồng ngực quay cuồng.

Cũng may cơn gió đêm lành lạnh đã thổi tan đi xúc cảm trên gương mặt cả hai. Nghê Thanh thấy vầng trăng tròn treo trên cành cây khô sau nhà, ánh trăng bao phủ khắp nơi, rơi xuống mặt đất như một tầng sương trắng. Cô đột nhiên nhớ tới lời nói hoang đường của Nghê Duyệt, quay đầu nhìn về người bị bao phủ bởi vầng trăng – Tần Việt, cô không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: “Tần Việt, anh… có bao giờ thấy mặt trăng màu đỏ chưa?”

Cô cố gắng khiến cho âm thanh và bầu không khí nhuốm màu chuyện xưa quỷ quái, nhưng trên mặt Tần Việt lại lộ ra hai cái núm đồng tiền. Anh cũng xoay đầu lại nghiêm túc nhìn về phía Nghê Thanh, ánh mắt đó khiến cho tim cô loạn nhịp.

Sau đó Nghê Thanh chợt nghe anh nói: “Đó chẳng phải là hiện tượng nguyệt thực toàn phần khiến trăng đổ màu máu sao. Anh chưa tận mắt nhìn thấy nhưng từng xem ở chương trình khoa học trên ti vi rồi.”

Cô gục đầu xuống nên không hề thấy được khuôn mặt nghiêm túc của Tần Việt, sau đó buồn bực cười khẽ một tiếng.

Nghê Thanh chưa từng yêu đương, cô cũng không biết thích anh là như thế nào trong mắt người khác. Nhưng ngay lúc này cô lại cảm thấy, người bị bao phủ dưới ánh trăng này thật hấp dẫn, đến mức cô có thể chịu trả giá cả một đời để yêu anh.

Tần Việt không nói thêm gì nữa, nhưng Nghê Thanh lại cảm thấy mọi thứ ngay lúc này, tại nơi đây đã là quá đủ rồi.