Mười Hai Đêm

Chương 3: Đêm thứ nhất (3)




Edit: Tím

Beta: TH

Tần Việt vừa dứt lời, một giọng nam vang lên ngay bên cạnh: “Tại sao trước tiên anh không nói là anh có quen biết ai trong số này không? Hơn nữa, những chuyện người chết này không phải đã có cảnh sát lo rồi hay sao, anh nghĩ anh là ai vậy chứ?”

Vừa nói xong chính là tay chồng của cô kia.

Nghê Thanh thấy người đàn ông đó cố ý làm mấy động tác để khoe cơ bắp trên người mình. Gã ta ôm cô bạn gái xinh xắn của mình một bên, trong khi mắt lại quét qua Đổng Y Lan và Kiều Yên Nhiên.

“Những người tôi biết đều ở đây. Ba người này là bạn cùng lớp của tôi”, Tần Việt không hề phản ứng gì trước sự thô lỗ của gã ta, mà thay vào đó nghiêm túc giới thiệu Nghê Thanh cho gã, sau đó chỉ về một cậu bé đứng phía bên trái: “Còn đây là em họ của tôi.”

Lúc này Nghê Thanh mới để ý thấy cậu bé đứng im lặng một bên. Mới nãy cũng vì góc độ hơi khuất nên Nghê Thanh hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy. Bây giờ nhìn kĩ cậu bé, chỉ thấy khuôn mặt cậu không hề lo lắng chút nào. Nhưng thật sự khuôn mặt cậu bé này và Tần Việt có khá nhiều điểm giống nhau ngay khi nhìn lần đầu tiên, đặc biệt là lông mày, vô cùng giống Tần Việt.

Rõ ràng mấy ngày trước cô vẫn không hề thấy thằng nhóc này. Nhưng cũng là do duyên số, ai bảo Nghê Thanh tự từ chối lời mời của đồng nghiệp Tần Việt chứ?

“Đây là em gái của tôi.” Nghê Thanh cũng không nhìn cậu bé nữa, quay lại giới thiệu Nghê Duyệt với mọi người. “Vì vậy, chúng tôi có tổng cộng sáu người.”

“Mấy người làm gì ở đây vậy? Sao lại chặn trước cầu thang vào sáng sớm như này…”

Ngay khi Nghê Thanh vừa dứt lời, một giọng nam từ tính vang lên ở phía xa sau lưng cô. Mọi người quay đầu lại, và họ thấy một người đàn ông đẹp trai, môi đỏ, răng trắng đi đến.

Còn chưa kịp để ai đó lên tiếng giải thích, người đàn ông đã đưa tay lên che mặt nói: “Mùi này là mùi gì vậy, sao tôi cảm thấy giống mùi máu thế?” Vẻ nghi hoặc hiện rõ trong ánh mắt anh ta.

“Lúc nãy có tiếng động lớn như vậy mà anh không nghe thấy sao?”

“Không có. Phòng của tôi tương đối hướng vào trong, nên là không nghe thấy những gì đã xảy ra ngoài hành lang này.”

Trước câu hỏi của Tần Việt, trên mặt người đàn ông cũng không hề hiện lên vẻ bối rối. Anh ta liếc nhìn mọi người một cách khó hiểu: “Vậy ai đó có thể cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra không?”

Tần Nguyệt chỉ vào phòng của Lưu Đông: “Anh tự vào trong xem đi …”

Người đàn ông nhìn qua tình hình trong phòng, biểu cảm trên mặt cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.

Nhìn theo tầm mắt của người đàn ông, Nghê Thanh lúc này mới phát hiện ra Lí Gia Tân, người đang quỳ trong phòng vẫn không hề có bất cứ cử động, vẫn là bộ dáng cằn nhằn chuyện gì đó.

Tần Việt hỏi lại: “Còn có ai không có ở đây? Chuyện này thì chỉ cần so sánh các sổ ghi chép của khách sạn là biết, vì vậy tôi hy vọng rằng mọi người bao che cho bất cứ ai vào lúc này…”

“Đoạn Lệ Nghiên, Đoạn Lệ Nghiên cùng chồng đã làm.”

Người đó vừa nói được một nửa, Nghê Thanh bèn nghe thấy một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên xuất hiện trong đám đông.

Còn không chờ mọi người phản ứng, âm thanh giày cao gót gõ “lộc cộc” trên sàn gỗ vang lên, tiếp theo đó là một giọng nữ khàn khàn gợi cảm: “Trình Ngạn Đình, đừng nói những chuyện vô căn cứ chứ.”

Rồi đột nhiên có hai người mang dáng vẻ hoảng hốt xuất hiện ở cầu thang.

Hai người nhìn thấy nhiều người xung quanh đang nhìn họ, thì đều mỉm cười ngượng ngùng với mọi người.

Nghê Thanh chỉ thấy hai người đó mang túi lớn túi nhỏ, trên tóc vẫn còn vương vài nhánh cỏ, mặc một chiếc áo khoác để chống lại cơn lạnh giá ở vùng quê mỗi buổi sáng vẫn đang còn dính ít hơi sương. Rõ ràng họ vừa trở về từ bên ngoài.

Nhưng hai người đó lại không phải là người phụ nữ vừa mới nói.

Bởi vì tiếng giày cao gót gõ trên sàn vẫn chưa dừng lại.

Khi bước chân đến ngày càng gần, Nghê Thanh thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Nghê Duyệt bên cạnh.

Xuất hiện ở cầu thang là một đôi vợ chồng ăn mặc sang trọng, nhưng thần sắc của họ lúc này có vẻ không được tốt lắm. Đặc biệt là người phụ nữ, ánh mắt âm trầm của cô ta quét qua hai người phụ nữ xuất hiện trước đó, rồi dừng lại trên đám người, sắc mặt càng thêm phần “cứng nhắc”.

“Cứng nhắc”, cũng là để nói về người đàn bà đó trong miệng của Trình Ngạn Đinh, anh ta không hề lúng túng khi bị người khác bắt bẻ, chỉ hừ mũi lạnh lùng, coi như đáp lại người phụ nữ đó.

“Bây giờ ai là hung thủ vẫn còn phải chờ điều tra, nhưng yêu cầu bốn người nói về lý do tại sao lại trở về từ bên ngoài.” Tần Việt thấy bốn người đứng yên thì lên tiếng hỏi.

Ở nơi này không có ai chịu trách nhiệm về việc này, chỉ toàn những người vốn tò mò tụ tập lại, anh là người duy nhất nghiêm túc lên tiếng vì người đã khuất.

Cất lời đầu tiên là người phụ nữ có mái tóc dài mượt, một trong hai người hoảng hốt vừa nãy: “Hôm qua chúng tôi cắm trại trên núi nên đã không quay lại khách sạn. Sáng nay, sau khi ngắm mặt trời mọc xong thì chúng tôi mới quay lại.” Nhưng khi cô ta đang nói thì ánh mắt liên tục đảo quanh, không hề nhìn thẳng vào Tần Việt, rõ ràng là biểu hiện đang nói dối.

Trong lúc Nghê Thanh chú ý ánh mắt dao động bất thường của người phụ nữ này, thì cô cũng luôn nhìn người đàn ông của cái đôi vợ chồng kia.

Người đàn ông có dáng vẻ khá phong lưu đa tình, đôi mắt đào hoa cùng đôi môi mỏng trông rất đẹp. Gã phớt lờ những ánh nhìn, khẽ mở môi: “Chúng tôi cũng đã qua đêm bên ngoài.”

Tầm mắt của Nghê Thanh khẽ liếc giữa người đàn ông và Đoạn Lệ Nghiên thì phát hiện ra trên cổ Đoạn Lệ Nghiên vẫn còn vết đỏ. Vết đỏ lớn ấy lộ giữa trời mùa hè, Đoạn Lệ Nghiên thậm chí còn không thèm che đậy, thoải mái mặc một chiếc áo voan hở cổ, nhìn mọi người với ánh mắt mê hoặc, dính cả người vào gã kia.

“Vậy thì hãy dẫn chúng tôi đến xem chỗ của mọi người ở đêm qua một chút được không?”

Lần này không phải Tần Việt đề nghị mà lại chính là Đổng Y Lan, người đã khá im lặng một bên.

Tần Việt nghe lời đề nghị đó thì cũng gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Nhưng vợ chồng Đoạn Lệ Nghiên đột nhiên thay đổi biểu cảm ngay sau khi nghe đề nghị này, nhưng trước mặt ​nhiều người như vậy, bọn họ cuối cùng cũng phải miễn cưỡng đồng ý.

Rõ ràng là Tần Việt không suy nghĩ nhiều, thấy hai vợ chồng kia đồng ý thì anh nói với đám đông: “Bây giờ mọi người cũng đã ở đây đông đủ. Gia đình của người quá cố và ông lão đi lại bất tiện thì trước tiên nên ở lại sảnh bên dưới để ngồi nghỉ ngơi một chút, còn những người còn lại thì đi theo tôi…”

Thật ra Nghê Thanh cũng không muốn đến đó, nhưng thấy mọi người cũng bình thản đi theo Tần Việt xuống cầu thang, cô cũng chỉ biết kéo Nghê Duyệt đi cùng.

Vợ chồng Đoạn Lệ Nghiên dẫn họ rẽ trái rồi phải, cuối cùng đi đến chỗ giao với rừng cây rậm rạp.

“Đó, chúng tôi đã ngủ ở chỗ đó.” Đoạn Lệ Nghiên chỉ vào chỗ đó với giọng điệu khá kiêu ngạo, thậm chí biểu cảm trên mặt còn có chút mỉa mai.

Nghê Thanh còn không đợi Nghê Duyệt nhìn rõ ràng tình hình trước mắt thì đã lấy tay che mắt cô lại, nhưng mùi tanh vẫn còn trong không khí vẫn không thể đánh lừa mũi cô. Cho nên khi Nghê Duyệt cố đẩy tay Nghê Thanh ra, Nghê Thanh có do dự một chút nhưng cũng buông tay ra.

Tuy nhiên, vừa nhìn thấy những đốm trắng loang lổ trên cỏ, Nghe Duyệt không chịu được liền nôn thốc nôn tháo.

Đây chính là lý do mà Nghê Thanh không muốn đi.

Mặc dù vợ chồng Đoạn Lệ Nghiên ăn mặc sang trọng bảnh bao, Nghê Thanh thấy g Đoạn Lệ Nghiên dáng người mảnh mai, trên mắt vẫn còn vương nước thì đoán được họ đã làm những gì bên ngoài.

Nghê Thanh cũng không còn nhỏ nên không có gì đáng ngạc khi hiểu những điều này. Mà mọi người ở đây cũng không phải không biết về chuyện nam nữ, dù trước đó chưa phản ứng kịp, nhưng lúc này mặt cũng đã phiếm đỏ.

Nghê Thanh cố nén cảm giác buồn nôn, bấy giờ cũng không thể để ý kỹ hơn biểu cảm của những người đó, mà chỉ tập trung vỗ lưng Nghê Duyệt để cô cảm thấy tốt hơn.

Khi cô ngước lên lần nữa mới phát hiện Tần Việt đang nhìn cô và Nghê Duyệt với ánh mắt áy náy, còn Đổng Y Lan thì đứng khoanh tay, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Nếu đã xem qua chỗ của chúng tôi, thì tiếp theo các người cũng nên đến xem qua chỗ của Nhạc Thanh Nguyên và bạn thân của cô ta chứ nhỉ.”

Khi Đoạn Lệ Nghiên vừa dứt lời thì người phụ nữ tóc dài tên là Nhạc Thanh Nguyên trợn to mắt.

Người bạn đi cùng cũng lo lắng nhìn Nhạc Thanh Nguyên. Dường như lời nói dối vừa rồi chính là ý đồ của chính Nhạc Thanh Nguyên.

Nhưng cùng lúc đó, Nghê Thanh lại nghe thấy Nghê Duyệt lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Mặc dù âm thanh rất nhỏ để mọi người không thể nghe thấy, Nghê Thanh có cảm giác đó không phải là một từ hay ho gì.

Đôi môi Nhạc Thanh Nguyên run rẩy cả nửa ngày rồi mới nói: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã nói dối, tôi đã không lên núi với Mai Tử để ngắm mặt trời mọc, nhưng chúng tôi thực sự đã qua đêm bên ngoài.” Nhạc Thanh Nguyên nhanh chóng nói thêm: “Tôi biết tôi vừa nói dối nên mọi người sẽ không tin tôi, nhưng mọi người có thể theo tôi.”

“Vậy thì phiền cô dẫn đường.” Lần này là anh chàng thích cơ bắp của mình nói.

Không biết tại sao anh ta đột nhiên lại muốn biết chuyện này. Nghê Thanh thấy anh ta vuốt mái tóc trước trán, mạnh dạn đi đến chỗ Nhạc Thanh Nguyên, sau đó quay lại ra hiệu cho cô bạn gái nhỏ của mình.

Lúc đó cô mới nhận ra rằng anh chàng cơ bắp này đang cố tình trở nên ngầu lòi trước mặt bạn gái nhỏ của mình.

Có thể cái chết vẫn còn là một điều bình thường với họ, vì vậy những người này dường như chẳng bận tâm nhiều đến mạng người đã mất, trái lại lúc này rồi mà họ còn vẫn vui vẻ đùa giỡn, tán tỉnh nhau.

Nghê Thanh nhìn thấy tất cả những điều này, tự biết rằng cô cũng chỉ là một người cảm thấy buồn thay cho chuyện đó, nhưng đáng buồn hơn là cô vẫn không thể thoát khỏi nó.

Ý nghĩ này dường như chỉ dùng lại trong tâm trí của Nghê Thanh chưa đầy ba mươi bước chân, bởi vì chỉ sau khoảng ba mươi bước, họ đã đến nơi hai người Nhạc Thanh Nguyên ở đêm qua.

HẾT CHƯƠNG 3
TH: Nhiều nhân vật quá loạn hết cả lên luôn áaaaa.:< Tui kiểu quay cuồng trong mơ hồ.