Triển tín giai[1]!
[1]
Hiện tại là ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ thi đại học, nhưng tâm trạng của tớ không bình tĩnh, nói chính xác hơn là từ “không bình tĩnh” không thể miêu tả hết được được. Tớ đoán là vì thi đại học xong đã mất đi mục tiêu cố gắng trong khoảng thời gian dài, khiến tớ giống như một con chim di trú mất hướng về nhà, chỉ có thể vỗ cánh một cách uổng công, lại không tìm được phương hướng tiến lên. Mặt khác… nói ra thật xấu hổ, là vì không có cơ hội gặp cậu nữa.
Thật ra ở trong trường chúng ta cũng không hay gặp nhau. Nhưng khi đó chỉ cần nghĩ rằng cậu ngồi trong lớp học cách tớ một bức tường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cậu ở trong văn phòng (gạch một địa điểm, lờ mờ có thể nhận ra là “nhà vệ sinh”) hoặc là hành lang, trong lòng tớ cũng tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Mà bây giờ rời khỏi trường rồi, không bao giờ còn cơ hội như vậy nữa, không bao giờ có hy vọng nhỏ và may mắn nhỏ của mỗi ngày nữa, cho nên không thất vọng là giả.
Từ khi thích cậu đến bây giờ cũng được mấy tháng rồi, tớ vốn cho rằng theo thời gian trôi qua, tình cảm tớ dành cho cậu sẽ dần dần giảm bớt, nhưng sự thật hình như ngược lại. Chính vì không có quá nhiều tiếp xúc với cậu, trái lại tớ càng thích cậu hơn. Đây là “khoảng cách sinh ra vẻ đẹp” nhỉ.
Tớ mâu thuẫn lắm, dựa vào những gì “tớ nhìn thấy” “tớ nghe thấy” “tớ phát hiện”, hình ảnh của cậu ngày càng sống động trong tâm trí tớ, nhưng tớ luôn bối rối trong này có bao nhiêu là tớ mỹ hóa và tưởng tượng, có bao nhiêu là chân thật. Tớ biết trên thế giới này không hề có người hoàn hảo, tớ cũng biết cậu cũng có vài khuyết điểm nho nhỏ, nhưng chính vì thế “hình tượng hoàn hảo” của cậu trong tâm trí tớ mới khiến tớ cảm thấy khó tin, chẳng lẽ khi thích một người, người đó sẽ trở thành “hoàn hảo” chăng? Hay là cậu thật sự “hoàn hảo” như tớ nghĩ? Đây quả là một sự ngờ vực quấn lấy tớ sâu nhất sau khi tớ thích cậu.
Nói vài chuyện thú vị hơn nhé. Hôm qua sau khi tớ về nhà, Tri Lễ đã tan học, nó nhào lên làm nũng với tớ, muốn tớ chơi game với nó. Là game điện thoại dạo này rất hot, người chơi điều khiển một quả bóng nhỏ tiến lên, tránh né chướng ngại vật đồng thời ăn tiền vàng, số lượng tiền vàng không đủ hoặc là chạm vào chướng ngại đều xem như thất bại. Tớ chơi vài ván, cuối cùng đều thất bại. Tri Lễ cười khà khà, cười nhạo tớ không linh hoạt, sau đó đắc ý muốn làm mẫu cho tớ chơi như thế nào mới có thể thắng. Nhưng mắc cười ở chỗ Tri Lễ cũng không thắng lần nào, sau đó cu cậu tức giận trào nước mắt, ôm lấy tớ oán hận nói “Tại anh hết”, nó đáng yêu tới mức khiến tớ nhớ lại cứ muốn cười.
Nghỉ hè cậu có tính toán gì không? Tớ định đi học lái xe, vốn định đi làm thêm, nhưng bố mẹ tớ bảo làm thêm không bằng học lái xe trước, sớm muộn gì cũng phải học lái xe, học sớm dù sao cũng tốt hơn học muộn. Mặc dù cá nhân tớ không muốn học, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi. Nói nhỏ với cậu, thật ra tớ hơi có cảm giác sợ hãi với xe, ngồi xe còn đỡ, một khi nghĩ rằng mình phải lái, sẽ cảm thấy lông tóc dựng đứng.
Ngày mai là cuối tuần, so với mùa hè dài dằng dặc đã đến, cuối tuần này trái lại càng khiến tớ có cảm giác kết thúc cuộc sống cấp ba và bắt đầu ngày nghỉ. Ngày mai tớ chuẩn bị dẫn Tri Lễ đến công viên trò chơi. Thằng cu luôn ngóng trông đi, nhưng bố mẹ tớ mãi không có thời gian, cho nên anh trai có nhiều thời gian rảnh đương nhiên phải không thể chối từ thực hiện nguyện vọng của em trai.
Mong cậu có kỳ nghỉ vui vẻ!
Trịnh Tri Quân.
“Anh ơi!! Dậy!!” Trịnh Tri Lễ vừa hét to vừa đẩy cửa phòng Trịnh Tri Quân ra xông vào như pháo đạn nhỏ. Trịnh Tri Quân đang đánh răng, nghe vậy dở khóc dở cười nhổ kem đánh răng ra, trả lời Trịnh Tri Lễ mới đánh răng tiếp: “Anh dậy rồi, còn em sao hôm nay dậy sớm thế?” Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Trịnh Tri Lễ, phát hiện tóc cu cậu rối bù xù, chân cũng xỏ ngược dép lê.
“Em dậy rồi qua gọi anh luôn đúng không?” Cậu nhổ nước súc miệng ra, lại dạy dỗ em trai: “Em đánh răng rửa mặt chưa? Thay quần áo đi, hôm nay trời rất nóng, nhưng cũng không thể mặt quá ít.” Trịnh Tri Lễ vâng dạ, lê dép lê loẹt quẹt đi lớn làm nũng: “Anh ơi lấy quần áo giúp em với… Em muốn mặc cái mua lần đó…” Cậu nhăn mặt nghĩ một lúc, thốt lên một câu “Kiểu lớn nhỏ!”, Trịnh Tri Quân lập tức bật cười, xoa đầu em trai, sửa lại: “Gọi là quần áo gia đình, lát nữa anh tìm xem quần áo để ở đâu.”
Trịnh Tri Lễ vui vẻ, cu cậu chưa về phòng mình cũng không nói gì, chỉ nhìn Trịnh Tri Quân đánh răng rửa mặt, đi theo sau cậu như cái đuôi nhỏ.
Trịnh Tri Quân mặc cu cậu đi theo, rửa mặt xong thì đi tìm quần áo gia đình Trịnh Tri Lễ nói, năm ngoái gia đình họ có thời gian rảnh nên đến cửa hàng quần áo mua, trên quần áo in một con chó đốm hoạt hình, hình như Trịnh Tri Lễ rất thích bộ quần áo này, nhưng không hay mặc.
Sau khi tìm được từ sâu trong tủ quần áo, Trịnh Tri Quân đưa cỡ nhỏ cho Trịnh Tri Lễ, còn mình lưu loát thay cỡ to, sau đó bắt đầu giám sát Trịnh Tri Lễ rửa mặt.
Họ theo thường lệ không ăn sáng ở nhà, Trịnh Tri Quân xách ba lô nhỏ của em trai, dẫn cu cậu đến McDonald ăn sáng. Mà từ lúc đi ra ngoài đến lúc ngồi lên xe buýt, Trịnh Tri Lễ vẫn tiếp tục phấn khích, nắm tay anh trai mình líu ríu nói những kiến thức mình học được ở trường. Trịnh Tri Quân nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng đáp lời em trai mình, có khi nghe được chuyện mình cảm thấy hứng thú sẽ còn hỏi thêm vài câu.
Thời tiết rất nóng, nhưng không đả kích sự tích cực của Trịnh Tri Lễ, cho đến khi sắp đến cửa công viên trò chơi, cậu nhóc mới yên tĩnh lại một cách khác thường.
Không nghe thấy em trai dông dài nữa, Trịnh Tri Quân hơi lo lắng: “Tri Lễ? Sao không nói nữa?”
“Anh ơi,” Trịnh Tri Lễ nhỏ giọng trả lời, “Đông người ghê.” Cu cậu nở nụ cười ngượng ngùng, “Nhưng đây là công viên trò chơi mà, to quá đi!” Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn cửa soát vé và tòa nhà cổ tích của Thế giới vui vẻ XX, trên mặt đầy vẻ khát khao.
Thế là Trịnh Tri Quân dắt tay Trịnh Tri Lễ, cam kết: “Nếu em thích, chờ em nghỉ hè anh lại dẫn em đến, được không?” Nghe vậy Trịnh Tri Lễ lập tức vui mừng gật đầu.
Sau khi soát vé vào sân Trịnh Tri Lễ hào hứng ngay, nhưng vì phần lớn trò chơi đều phải xếp hàng, cho nên cu cậu nhìn bản đồ đi dạo của công viên rơi vào xoắn xuýt. Trịnh Tri Quân không quan tâm chơi gì, mặc cho cậu nhóc chọn, chỉ đứng bên cạnh cậu quan sát tòa nhà trong công viên. Lúc này đột nhiên có một giọng nữ quen thuộc gọi tên cậu: “Trịnh Tri Quân?”
Trịnh Tri Quân và Trịnh Tri Lễ đồng thời nhìn về phía âm thanh, Trịnh Tri Quân nhận ra người gọi cậu là bạn cùng lớp, bèn lên tiếng chào hỏi cô bạn.
“Cậu dẫn em trai tới chơi à?” Bạn nữ chào cậu, Trịnh Tri Quân gật đầu, cũng hỏi cô: “Cậu đến với bạn hả?” Bạn nữ gật đầu, người bạn đi cùng kéo tay áo của cô, vậy nên cô bạn do dự một lát rồi nói: “Bọn mình định đến xếp hàng xem studio trước, đi trước nhé?”
Trịnh Tri Quân cười: “Ừ, đi chơi vui vẻ.” Sau khi Trịnh Tri Quân dứt lời bạn của cô gái kéo lấy cô gái chạy luôn, cô đành phải vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay tạm biệt Trịnh Tri Quân. Điều này khiến Trịnh Tri Quân không khỏi bật cười.
Lúc này Trịnh Tri Lễ cũng muốn chơi gì đó, “Anh ơi, em muốn đi chơi núi lửa kia kìa!” Cu cậu chỉ vào tranh trưng bày giải thích cho anh trai cách chơi và lộ trình như thế nào, Trịnh Tri Quân nghĩ ngợi rồi hỏi cu cậu: “Em có muốn bỏ qua không? Chúng ta chơi những trò kia trước, có mấy trò chơi phải xếp hàng, thời gian của chúng ta có lẽ không đủ chơi hết một lần.”
Trịnh Tri Lễ kéo tay Trịnh Tri Quân, làm nũng nói: “Không sao đâu, không chơi được thì lần sau anh dẫn em đến chúng ta lại chơi!” Trịnh Tri Quân vỗ nhẹ cậu nhóc: “Ranh con ranh con!” Cậu nhìn bản đồ, tìm được núi lửa Trịnh Tri Lễ nói, xác định sơ sơ phương hướng, rồi dẫn Trịnh Tri Lễ đi đến mục trò chơi.
Bởi vì có lần sau nên Trịnh Tri Quân cũng không vội, đi tới cùng em trai theo nhịp bước bình thường, đang đi thì Trịnh Tri Lễ đột nhiên hỏi: “Chị vừa nãy là người anh thích ạ?” Trịnh Tri Quân hơi giật mình, lại cảm thấy buồn cười: “Cô ấy là bạn học của anh.”
Trịnh Tri Lễ lại hỏi: “Vậy có phải chị ấy thích anh không?”
“Dĩ nhiên không phải!” Trịnh Tri Quân bật cười, “Anh cũng không phải vạn người mê, sao có thể ai cũng thích anh. Tại sao em đột nhiên hỏi vậy?”
Trịnh Tri Lễ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh là vạn người mê mà.” Cu cậu lại mất tự nhiên nói, “Bởi vì em không muốn anh thích người khác, cũng không muốn người khác thích anh!”
Trịnh Tri Quân nắm tay em trai, ôn hòa nói: “Nhưng dù cho anh thích người khác cũng vẫn sẽ thích em. Theo Tri Lễ thích là gì?”
“Thích là thích!” Trịnh Tri Lễ trả lời ngay, “Là con trai thích con gái, con gái thích con trai! Cũng là em thích anh! Anh cũng thích em!”
Trịnh Tri Quân cười: “Vậy con trai thích con trai, con gái thích con gái thì không phải thích à? Tri Lễ,” Cậu nghiêng đầu nhìn Trịnh Tri Lễ, giải thích với cậu bé, “Thích có rất nhiều loại, Tri Lễ và anh thích nhau là một loại trong đó, đây là thích giữa người thân; mà anh thích một người khác, một người khác thích anh cũng là một loại trong đó, nhưng đó là loại thích không giống giữa người thân.”
“Hơn nữa thích không chỉ có giữa con trai và con gái, người cùng giới tính cũng có thể thích nhau.” Cậu lại nói, “Nhưng em vẫn chưa đến tuổi nói về cái thích này, thích mà bây giờ em biết rất đơn giản, đó là Tri Lễ thích anh, anh cũng thích Tri Lễ, là thích sẽ khiến em cảm thấy vui vẻ.” Trịnh Tri Quân buông bàn tay đang nắm Trịnh Tri Lễ ra, khẽ xoa đầu cậu nhóc.
Trịnh Tri Lễ chỉ nghe hiểu phần liên quan đến mình, thế là nở nụ cười ngốc nghếch, nửa biết nửa hiểu gật đầu.
—