Thái độ của cậu không hề kiên định như đã viết trong thư.
Cậu từng sợ hãi, từng hoang mang, cũng từng hèn nhát.
Cậu cũng là một đứa trẻ.
Khoảnh khắc nào đó muốn từ bỏ
Khi nhận ra rằng có lẽ mình thích một cậu trai, phản ứng đầu tiên của Trịnh Tri Quân là sợ hãi, bởi vì từ khi bắt đầu hiểu biết, cậu đã lờ mờ tiếp thu khái niệm liên quan đến tình yêu từ bố mẹ, người thân và trong các tác phẩm, luôn là giữa con trai và con gái.
Nhưng câu chuyện tình yêu, tranh chấp tình cảm kia, bao giờ cũng xảy ra giữa nam và nữ, mà không phải giữa hai người có cùng giới tính.
Mà bây giờ, hình như cậu thích một chàng trai.
Con trai, con gái; đàn ông, phụ nữ; nam và nữ.
Vốn nên như vậy.
Mình không hề hiểu cậu ấy, tại sao mình lại chú ý đến cậu ấy? Chuyện này… Có đúng không? Mình có thể thích cậu ấy không?
Trịnh Tri Quân tự hỏi: Nếu lớp trưởng lớp bên cạnh không phải cậu ấy, mà là một bạn nữ khác trong lớp họ thì sao? Cô gái kia cũng thường xuyên được thầy cô khen, mình cũng thường xuyên có thể nhìn thấy cô ấy.
Nếu như không phải cậu ấy, mà là cô ấy thì sao? Mình còn chú ý đến cô ấy không? Mình còn thích cô ấy không?
Nếu là vậy, nếu như không phải cậu ấy, Trịnh Tri Quân nghĩ. Có lẽ mình cũng thích cô ấy, mình sẽ thích cô ấy.
Trong nháy mắt rút ra kết luận, Trịnh Tri Quân thở một tiếng thật dài, mình không hề đặc biệt, mình bình thường. Cậu lại nghĩ, tại sao mình lại cho rằng như thế là bình thường nhỉ? Nhưng cậu truy hỏi đến cùng.
Cho nên, trong đầu cậu chỉ lướt qua một vấn đề như vậy, sau đó vấn đề này giống như một đám mây trôi, dễ dàng bị gió thổi tan. Chỉ để lại một ấn tượng nhạt nhẽo và một kết luận quan trọng hơn nhiều.
Mà kết luận quan trọng này là: hình như Trịnh Tri Quân thích lớp trưởng lớp bên cạnh chỉ là nhân duyên trùng hợp, chỉ vì cậu ấy trùng hợp là lớp trưởng, lại trùng hợp thường xuyên được thầy cô khen, còn Trịnh Tri Quân lại trùng hợp thường xuyên nhìn thấy cậu ấy.
Mình hoàn toàn có thể từ bỏ việc thích cậu ấy, mình không cần thích cậu ấy.
Như vậy, mình sẽ từ bỏ việc thích cậu ấy, Trịnh Tri Quân lập tức đưa ra lựa chọn.
Có điều chưa đến mười phút sau, cậu lập tức hối hận, trên bài thi đang viết cũng bất tri bất giác bị viết lên ba chữ nào đó không liên quan đến đề thi.
Trịnh Tri Quân ảo não nhìn cái tên mình viết trên bài thi – Hạng Minh Qua – bút màu đen, nét chữ quen thuộc.
Cậu thực sự rất sợ trở thành dị loại, nhưng cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ chân thật của mình.
Nhân duyên trùng hợp là như thế nào nhỉ? Làm sao có thể đổi thành người khác cũng sẽ thích? Tình cảm cứ tự nhiên sinh ra, sẽ không theo giả thiết mà chuyển dời lên một người khác. Người khác nhau là khác nhau, chỉ cần không phải Hạng Minh Qua, cho dù họ làm chuyện giống nhau, thích vẫn sẽ thích, không thích cũng sẽ không biến thành thích.
Lời nói trái lương tâm lộ ra sơ hở chỉ trong chốc lát.
Đối mặt hay là trốn tránh?
Thật ra Trịnh Tri Quân từng có khoảnh khắc muốn từ bỏ việc thích cậu trai, bởi vì cậu sợ hãi những điều chưa biết, cũng sợ trở thành dị loại. Nhưng thích không phải là sai lầm.
Tình yêu cũng không chỉ sinh ra sự trốn tránh.
Tái bút.