Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

Chương 95




Sầm Khuyết cảm thấy Diệp Miễn rất biết cách điều tiết bầu không khí, nói chuyện với hắn, anh có thể chậm rãi thả lỏng tinh thần. Tất cả áp lực và gánh nặng như thể được hắn từ từ dỡ xuống, càng nói chuyện càng thoải mái.

– Muốn cho em ước nguyện. – Diệp Miễn nhìn anh, khẽ nói – Muốn cho em ước rất nhiều nguyện vọng, sau đó anh sẽ giúp em thực hiện từng chuyện một.

Rất thích.

– Không đâu. – Sầm Khuyết mỉm cười nhìn hắn – Cả hai đều rất quan trọng.

Diệp Miễn chợt nhận ra rằng, cho dù hắn hay Sầm Khuyết, đây đều là lần đầu tiên yêu.

Diệp Miễn không giấu được nét cười trong mắt. Khi hắn nhìn Sầm Khuyết, bỗng nhận ra vận mệnh thực sự thần kỳ tới mức khó tin.

***

Bốn người ung dung hưởng thụ kỳ nghỉ ở sơn trang, tới tối hôm sau, Đào Cẩn và Phó Duy Nhất phải trở về thành phố.

– Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi.

Trước khi đi, Phó Duy Nhất nghiêm mặt nhìn Diệp Miễn, cảnh cáo hắn một lần nữa rằng không được bắt nạt Sầm Khuyết.

– Gần đây em luôn nghĩ một việc. – Sầm Khuyết cúi đầu cười, quay sang nhìn hắn – Bây giờ em chỉ mong tham gia học bồi dưỡng thật nhanh.

Diệp Miễn cười bất đắc dĩ:

– Phải đi một khoảng thời gian.

Diệp Miễn không giấu được nét cười trong mắt. Khi hắn nhìn Sầm Khuyết, bỗng nhận ra vận mệnh thực sự thần kỳ tới mức khó tin.

– Rốt cuộc trong lòng ông tôi có hình tượng thế nào vậy?

Tình yêu trong hai con người như sắp tràn ra, còn là lần đầu tiên nếm thử trái cấm. Bây giờ ở chung với nhau, đâu đơn thuần cho được.

Anh nói:

Phó Duy Nhất chưa kịp trả lời đã bị Đào Cẩn kéo vào trong xe.

Diệp Miễn và Đào Cẩn giằng co bên ngoài, Diệp Miễn nói:

– Em muốn gặp bọn họ, – Sầm Khuyết nói – Mười năm trước, em vẫn ôm ảo tưởng về chuyện này.

– Sếp Đào, chắc hẳn anh cũng phải nhìn ra trong lòng tôi có ai chứ? Quan hệ giữa chúng ta có thể bớt căng thẳng hơn được không?

Đào Cẩn nghiêm túc nói:

– Em bắt đầu không dám mơ tưởng nữa. Những người sống trong thôn sẽ không thể để bọn em còn sống và rời khỏi nơi ấy. – Nói đoạn, Sầm Khuyết mỉm cười – Nhưng cuối cùng em cũng đã rời khỏi.

– Tôi đã nói gì đâu.

Sầm Khuyết đi mua đồ ăn vặt cho Phó Duy Nhất trở về, hai người cũng không nói thêm gì với nhau.

Diệp Miễn thầm cười lạnh trong lòng, lười phản bác.

– Sếp Đào, chắc hẳn anh cũng phải nhìn ra trong lòng tôi có ai chứ? Quan hệ giữa chúng ta có thể bớt căng thẳng hơn được không?

– Vâng. – Sầm Khuyết nói – Thực ra Tiểu Việt biết hết đúng không? Chẳng qua chỉ giả ngố mà thôi. Cậu ấy nói muốn em đi cùng, bố mẹ nhìn thấy em giống anh trai cậu ấy sẽ nhịn không mắng cậu ấy trước mặt em.

– Chuyện của cậu tôi sẽ nghĩ cách. – Đào Cẩn nói – Tôi sẽ nhanh chóng để cậu ấy chuyển đi.

– Tới lúc ấy em sẽ không có bố mẹ rồi bỏ rơi anh chứ?

Thực ra Sầm Khuyết hiểu có chuyện gì, anh là người biết rõ nhất cơ thể mình không ổn, anh chỉ ngại mà thôi.

– Cũng không cần phải vội. – Diệp Miễn nói – Chờ khi chúng tôi về thì Sầm Khuyết cũng phải đi bồi dưỡng. Có lẽ sẽ phải đi rất lâu, đợi cậu ấy quay về anh hành động là được.

Anh nhìn người ngồi bên cạnh, chợt cảm thấy thực ra bản thân mình không bất hạnh đến vậy.

Đào Cẩn không nói gì.

Diệp Miễn quay sang nhìn anh, nói:

Sầm Khuyết đi mua đồ ăn vặt cho Phó Duy Nhất trở về, hai người cũng không nói thêm gì với nhau.

Đứng trước cổng sơn trang tiễn hai người về, Diệp Miễn nói:

– Anh muốn tổ chức sinh nhật cho em.

– Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi.

Tim Sầm Khuyết đập lỡ mất một nhịp, sau đó bắt đầu đập tăng tốc.

Sầm Khuyết vẫn luôn ghi nhớ ngày sinh nhật của mình, song kể từ cái lúc anh bị đưa tới nơi đó, ngày sinh của anh cũng bị xóa nhòa cùng với cái tên.

Diệp Miễn nói:

Sầm Khuyết không vùng ra, ngược lại còn len lén cười trộm.

Sầm Khuyết quay đầu nhìn Diệp Miễn.

– Anh có thể cầm tay em không?

Đến hiện tại, chuyện nên làm, không nên làm thì cả hai người đều đã làm cả. Nhưng Sầm Khuyết vẫn chần chừ chưa mở miệng cho Diệp Miễn một “danh phận”, Diệp Miễn nóng vội, lại cảm thấy mình không cần thiết phải nóng vội.

Ở trước mặt Phó Duy Nhất, Sầm Khuyết rất ít khi làm những động tác thân mật với Diệp Miễn, khiến tim Diệp Miễn ngứa ngày không thôi. Nhất là hai người kia chẳng có tí liêm sỉ gì, lúc nào cũng thân mật trước mặt bọn họ không thèm che giấu, làm Diệp Miễn càng thêm bực bội.

Hiện tại, hai người kia đi rồi, không ai kích thích Diệp Miễn, cũng không ai khiến Sầm Khuyết cảm thấy xấu hổ.

Đào Cẩn không nói gì.

Diệp Miễn nói:

– Cầm tay có được không?

– Thật đấy, sau đó em gặp cậu bé kia thêm một lần. Khi hai chúng em nhìn thấy nhau, trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều mất hết hy vọng.

Diệp Miễn kéo tay Sầm Khuyết, nghiêng đầu cười với anh:

Sầm Khuyết nhìn hắn, đầu tai ửng đỏ.

Diệp Miễn muốn nói không được thì thôi, không miễn cưỡng. Nào ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng, Sầm Khuyết đã chủ động nắm tay hắn.

Diệp Miễn giật mình, cười không khép được miệng.

– Diệp Miễn, anh có hiểu được cái cảm giác hy vọng vụt tắt rồi đột ngột nhen nhóm lên không?

Hai người nắm tay nhau dung dung bước đi trên con đường nhỏ của sơn trang trong đêm khuya. Chẳng có mấy người qua lại, không gian thật yên tĩnh.

– Sau đó bị em từ chối à?

– Không sợ, em đang định nói, em sẽ học hành cẩn thận, trở về làm bánh kem cho anh.

Không ai trong bọn họ nói gì, chỉ chậm rãi bước đi, cảm giác tình yêu trong sáng như thể quay về mối tình đầu năm mười mấy tuổi.

– Anh hiểu.

Mối tình đầu.

Hết chương 96

Dù sao sau này vẫn còn thời gian và cơ hội, Diệp Miễn không vội.

Đây chẳng phải tình đầu hay sao.

Diệp Miễn chợt nhận ra rằng, cho dù hắn hay Sầm Khuyết, đây đều là lần đầu tiên yêu.

– Anh có thể cầm tay em không?

Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, lần duy nhất.

(Cận hương tình kiếp: Miêu tả tâm trạng của người xa quê bao năm, không liên lạc thư từ, khi quay về, càng gần tới nhà thì tâm trạng càng phức tạp, sợ hãi.)

Diệp Miễn có một niềm tin như vậy.

Đêm ấy, hai người ngủ rất say, cảm ấy yên tâm chưa từng có.

– Trước lúc Tiểu Việt đi có hỏi em có muốn đi cùng với cậu ấy không. – Lần đầu tiên Sầm Khuyết gọi Phó Duy Nhất là “Tiểu Việt”, giống như cuối cùng cũng chịu đối diện với thân phận “Phó Tu Kiệt” của mình.

Vào mùa này, buổi tối trời đã bắt đầu trở lạnh, nhưng trong chăn, trong lòng đều ấm áp.

Diệp Miễn quay sang nhìn anh, nói:

Sầm Khuyết thuộc kiểu người có thích hay không cũng không để lộ ra bên ngoài. Mặc dù Diệp Miễn biết chắc chắn đối phương thích mình, nhưng hắn cũng muốn cảm nhận tình yêu cuồng nhiệt của Sầm Khuyết.

– Sau đó bị em từ chối à?

Sầm Khuyết khẽ đặt tay lên mu bàn tay Diệp Miễn, cẩn thận nắm lấy tay hắn.

– Vâng. – Sầm Khuyết nói – Thực ra Tiểu Việt biết hết đúng không? Chẳng qua chỉ giả ngố mà thôi. Cậu ấy nói muốn em đi cùng, bố mẹ nhìn thấy em giống anh trai cậu ấy sẽ nhịn không mắng cậu ấy trước mặt em.

Sầm Khuyết cười khổ:

Sầm Khuyết cười khổ:

– Thực ra trong lòng mọi người đều rõ ràng cả.

Đúng vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ là lo lắng cho tâm trạng của Sầm Khuyết nên ai ai cũng giấu đi.

Im lặng mấy phút, bí mật đôi bên cùng biết rõ lan tỏa trong bầu không khí này. Anh yêu em, em cũng yêu anh, giờ phút này thật tuyệt, cảm ơn hai ta đã gặp nhau.

Sầm Khuyết nói:

– Em quá đáng lắm nhỉ?

– Vậy ngủ đi? – Diệp Miễn đi tới, rất tự nhiên nắm lấy tay Sầm Khuyết – Lát nữa thức giấc chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc về nhà, ngày mai em còn phải đi làm nữa đúng không?

– Không đâu. – Sầm Khuyết mỉm cười nhìn hắn – Cả hai đều rất quan trọng.

– Bọn anh đều hiểu mà.

Đào Cẩn nghiêm túc nói:

– Diệp Miễn, mấy ngày trước em học được một câu thành ngữ – Sầm Khuyết nói – “Cận hương tình khiếp”.

Anh ngừng một lát, nói:

Ở trước mặt Phó Duy Nhất, Sầm Khuyết rất ít khi làm những động tác thân mật với Diệp Miễn, khiến tim Diệp Miễn ngứa ngày không thôi. Nhất là hai người kia chẳng có tí liêm sỉ gì, lúc nào cũng thân mật trước mặt bọn họ không thèm che giấu, làm Diệp Miễn càng thêm bực bội.

Phó Duy Nhất chưa kịp trả lời đã bị Đào Cẩn kéo vào trong xe.Sầm Khuyết mỉm cười:Diệp Miễn nhìn anh với ánh mắt không dám tin.(Cận hương tình kiếp: Miêu tả tâm trạng của người xa quê bao năm, không liên lạc thư từ, khi quay về, càng gần tới nhà thì tâm trạng càng phức tạp, sợ hãi.)

Diệp Miễn nắm chặt tay anh.

– Đã tới cửa nhà rồi, nhưng lại không dám vào. Đi cả nghìn dặm xa xôi, chỉ còn một bước cuối cùng, chần chừ không dám bước ra. – Sầm Khuyết nói – Rất vô dụng.

Đối với Diệp Miễn, Sầm Khuyết không chỉ thích hắn, mà còn có câu “cảm ơn” ngượng ngùng không dám nói ra.

Nghe thì có vẻ là một từ ngữ vô cùng bình thường, song đối với Sầm Khuyết, nó còn khó hơn lên trời.

– Không phải vô dụng, mọi người đều giống nhau mà. – Diệp Miễn an ủi – Sơ thì sợ, cứ từ từ, đừng ép buộc bản thân mình.

– Ngủ đi. – Diệp Miễn nói.

– Gần đây em luôn nghĩ một việc. – Sầm Khuyết cúi đầu cười, quay sang nhìn hắn – Bây giờ em chỉ mong tham gia học bồi dưỡng thật nhanh.

Diệp Miễn cười:

– Sao thế? Em nóng lòng muốn làm đồ ăn cho anh à?

Sầm Khuyết cười nói:

Đây là lần đầu tiên anh ngẩng đầu nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài kia, mà người khiến anh ngẩng đầu lên lại là Diệp Miễn.

– Vâng, có một phần cho anh.

– Có một phần cho anh? – Diệp Miễn cười nhéo anh – Anh còn tưởng cho anh tất.

Sầm Khuyết nói:

– Em vẫn luôn nghĩ tới chuyện chờ khi em học giỏi rồi sẽ tự tay làm bánh kem mang tới cho bọn họ. Ngày đoàn tụ rất quan trọng, giống như lần thứ hai em được sinh ra vậy.

Trước khi đi, Phó Duy Nhất nghiêm mặt nhìn Diệp Miễn, cảnh cáo hắn một lần nữa rằng không được bắt nạt Sầm Khuyết.

Nói tới đây, Diệp Miễn không cười ha ha nữa, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, nói:

– Em căng thẳng lắm hả? – Diệp Miễn bước tới, tắt đèn đi, sau đó vén một góc chăn nằm vào trong.

– Anh muốn tổ chức sinh nhật cho em.

Sầm Khuyết mỉm cười:

– Tại sao?

Đây chẳng phải tình đầu hay sao.

– Muốn cho em ước nguyện. – Diệp Miễn nhìn anh, khẽ nói – Muốn cho em ước rất nhiều nguyện vọng, sau đó anh sẽ giúp em thực hiện từng chuyện một.