Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 49




Đêm đó khi đánh Thiệu Vũ Hàn, Hình Khắc Lũy cũng không dùng hết sức, dù sao cũng không phải là thâm thù đại hận gì.Nhưng lần này dạy dỗ Phó Bột Viễn, anh không có lí do gì để xuống tay lưu tình. Trên đùi có vết thương nên hành đông bất tiện, nhưng cũng không phát huy toàn bộ, nhưng cũng chính vì lí do như thế mà những cú đấm của anh lại càng dùng sức, thêm việc sức tay của anh đã lớn, quả đấm cứng rắn như sắt không khách khí chút nào nên vào vai, vào tay và trên người Phó Bột Viễn, đánh cho anh ta không thể có lực đánh trả.

Phòng làm việc của khoa ngoại vì hai người đánh nhau mà lộn xộn ngổn ngang, Phó Bột Viễn lúc đầu còn kêu là chạy trối chết, sau không còn hơi sức, ôm đầu không ngừng cầu xin tha thứ, chỉ còn kém quỳ xuống dưới chân Hình Khắc Lũy.

Có bác sĩ và y tá nghe được tiếng kêu chạy tới, thấy Hình Khắc Lũy mặc quần áo bệnh nhân đánh chủ nhiệm khoa ngoại, có ý tiến tới ngăn cản. Hình Hiệu Phong đang bảo hộ Mễ Kha ở bên người, ngăn ở cửa, ánh mắt như chim ưng sắc bén quét qua mọi người.

Đã ở bệnh viện lục quân, một khi nhìn thấy trên bả vai Hình Thiệu Phong lóe sáng, ai dám đối với thủ trưởng quân khu lỗ mãng? Tất cả mọi người tập trung bên ngoài, cũng có người nhanh trí đi thông báo viện trưởng. Rất nhanh Thiệu Vũ Hàn đã chạy tới, Mễ Ngật Đông và Ngải Lâm cũng đi đến.

Đã gặp mặt Hình Hiệu Phong một lần, Thiệu Vũ Hàn giơ tay lên chào: "Thủ trưởng!"

Ánh mắt xẹt qua trang phục bác sĩ của anh, Hình Hiệu Phong khẽ gật đầu nghiêng người cho anh vào.

Thiệu Vũ Hàn bước nhanh vào phòng làm việc, cố gắng ngăn lại quả đấm đang giơ lên trong không trung của Hình Khắc Lũy, lại bị một nguồn sức mạnh đẩy lùi hai bước. Nếu như không phải là rõ ràng bản lĩnh của Hình Khắc Lũy không dám cứng đối cứng, sức lực này đủ để Thiểu Vũ Hàn gãy xương cổ tay.

Ngăn không cho Mễ Kha đến gần, Hình Hiệu Phong rốt cuộc mở miệng ngăn con trai: "Lũy tử!"

Âm thanh của ông không cao, lại có mười phần mạnh mẽ, Hình Khắc Lũy nghe vậy đánh hai quyền lên trên người Phó Bột Viễn, sau đó mới dừng tay. Nhìn vào bảng tên của anh ta, Hình Khắc Lũy lấy ngón tay chỉ vào mặt anh ta cảnh cáo: "Phó Bột Viễn đúng không? Nhớ, tiểu gia họ Hình tên Khắc Lũy, muốn kiện tới tòa án quân sự, tiểu gia theo tới cùng!"

Khập khiễng bước đi, Mễ Kha bước tới giữ anh, Hình Khắc Lũy đem sức nặng thân thể dựa vào người cô, vừa mạnh mẽ đá Phó Bột Viễn một cước, lời nói như là nói với Thiệu Vũ Hàn: "Tôi mặc kệ hiểu lầm hay không hiểu lầm, người nào con mẹ nó dám đụng vào người phụ nữ của tôi, tôi cùng hắn không đội trời chung! Cho nên chuyện hôm nay như vậy còn chưa xong. Tôi lên trời xuống đất cũng muốn lôi hắn ta ra, xem cái kẻ mặt người dạ thú này rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa.!" Sau đó dường như chưa hết giận giơ tay lên tát Phó Bột Viễn hai cái: "Con mẹ nó ngươi khốn nạn như ngươi! Hành y cứu người? Ngươi cũng xứng!"

Mọi người rời đi, Thiệu Vũ Hàn có ý bảo các bác sĩ khoa ngoại kiểm tra vết thương cho Phó Bột Viễn, không ngoài ý muốn, trong vòng nửa tháng chủ nhiệm Phó cũng không thể xuống giường được. Sau đó khi Hạ Nhã Ngôn hỏi thăm Mễ Kha biết được nguyên nhân, Thiệu Vũ Hàn giận dữ vứt tài liệu xuống bàn ra lệnh: "Điều tra kỹ Phó Bột Viễn!"

Nhưng muốn điều tra Phó Bột Viễn cũng không dễ dàng. Phó Bột Viễn dám ngông cuồng như thế là vì nhà mẹ đẻ Phó phu nhân trong giới chính trị có danh tiếng và ảnh hưởng. Chưa nói điều tra hay không điều tra, chỉ bằng việc Hình Khắc Lũy đánh Phó Bột Viễn bị thương nửa tháng không xuống được giường, lo lắng cho con trai Phó phu nhân đã quyết định không buông tha cho anh. Bà đâu tiên là muốn phá hủy tiền đồ Hình Khắc Lũy, sau đó vì bị Thiệu Vũ Hàn cự tuyệt không gặp, liền tức giận phách lối cố gắng vận dụng các mối quan hệ kéo vị viện trưởng trẻ tuổi này xuống ngựa.

Nhưng Hình Khắc Lũy và Thiệu Vũ Hàn là ai, cũng không phải là nhân vật đợn giả, bỏ qua gia thế cùng bối cảnh không nói đến, một là thiếu tá quân đội, một là viện trưởng bệnh viện, đâu phải ai muốn động là động? Nếu không, trên thế giới này đâu tồn tại cái gì gọi là chính nghĩa, thiên lý?

Đối mặt với áp lực nặng nề, Thiệu Vũ Hàn triển khai hội nghị khẩn cấp, khí phách tuyên bố toàn bộ nhân viên bệnh viện phối hợp tiến hành điều tra Phó Bột Viễn, nếu có người dám giấu giếm bao che, một khi thẩm tra ra, nhất định khai trừ.

Mọi người thấy thái độ viện trưởng, hay tổ điều tra, hoặc các vị lãnh đạo khác, đối với chuyện Phó Bột Viễn nghêm túc điều tra liền phối hợp. Sau đó rất nhanh, hành động vô sỉ của Phó Bột Viễn bị tố giác. Làm người ta không nghĩ tới, người đầu tiên đứng ra tố giác lại là bác sĩ thực tập cùng nhóm với Mễ Kha Hứa Nghiên San.

Ngay trước mặt tổ kiểm tra, Hứa Nghiên San khóc lóc kể lại từ khi vào bệnh viện thực tập, Phó Bột Viễn đã lợi dụng công việc mà có hành vi không đứng đắn với cô, lại mấy lần mượn cơ hội trực đêm muốn xâm hại cô. Làm một bác sĩ thực tập nho nhỏ không có chỗ dựa, cô giận mà không dám nói gì, trừ việc bên ngoài nói chuyện bình thường với Hạ Nhã Ngôn và Mễ Kha, cô vẫn luôn bị Phó Bột Viễn cùng các bác sĩ y tá khác chèn ép.

Có Hứa Nghiên San lớn mật nói thẳng, bắt đầu có người hưởng ứng. Nhậm chức viện trưởng chưa đến nửa năm Thiệu Vũ Hàn bây giờ mới biết: Phó Bột Hải sinh viên giỏi học viên y, chủ nhiệm khoa ngoại, lại đêm bệnh viện Lục quân thành mảnh đất để anh ta trăng gió, quanh năm quấy rầy các bác sĩ y tá xinh đẹp trẻ tuổi.

Điều tra kết quả xong, Phó Bột Viễn bị treo bằng cấp bác sĩ, về phần kết quả xử lí tiếp theo, Phó gia ra tay bưng bít, nên nhất thời chưa công bố. Chỉ là Thiệu Vũ Hàn thái độ kiên trì, anh thề nhất định khiến Phó Bột Viễn không còn chỗ đứng trong giới y học. Mà anh mềm không được cứng không xong hoàn toàn chọc giận Phó gia, ở viện y học dưới tình huống không phản ứng được, không trả lời được, không phản bác được, liên tiếp xảy ra tranh cãi, ý kiến bất đồng, Phó gia lại không có cách nào để kéo Thiệu Vũ Hàn xuống.

Khi Hình Khắc Lũy đem một phần tài liệu vung ra trước mặt Phó phu nhân, hỏi bà: "Bà nói xem nếu những thứ này được tung ra, Phó tiên sinh còn có chút mặt mũi nào? Mẹ con các người sẽ làm gì?" thì Phó phu nhân rốt cuộc ngừng công kích.

Sau đó Mễ Kha hỏi anh làm sao biết Phó Bột Viễn không phải con trai ruột của Phó lão tiên sinh, Hình Khắc Lũy không chút để ý giải thích: "Phó gia người có thế lực, chỉ có một đứa con trai là Phó Bột Viễn, xảy ra sự việc như thế này, con mẹ nó phản ứng cũng là hợp tình hợp lý, dù sao cũng là con trai của bà ta, nhưng ngược lại, Phó lão gia lại có vẻ lạnh lùng." Sủng ái vuốt nhẹ mũi cô, anh nhíu mày: "Cho nên anh mới tìm người điều tra Phó Bột Viễn, kết quả phát hiện bí mật động trời này."

Mễ Kha khen thưởng anh bằng một nụ hôn, cũng mở miệng khen ngợi: "Sao anh lại thông minh như vậy"

Gương mặt tuấn tú tràn ngập đắc ý hả hê, Hình Khắc Lũy trả lời: "Dù gì anh cũng một nửa là thương nhân, không có chút trí tuệ làm sao kiếm sính lễ cưới em."

Mễ Kha bĩu môi: "Gian thương." Sau đó mỉm cười ôm cổ anh: "Ba em có vẻ không ghét anh."

Hình Khắc Lũy ôm vợ cảm khái nói: "Không uổng công anh hai lần gãy xương."

Chuyện Phó Bột Viễn tạm thời chấm dứt, Hình Khắc Lũy sau khi đánh Phó Bột Viễn một trận, dưới tình huống đó Hình, Mễ hai nhà thông gia lần đầu gặp mặt.

Vốn dĩ chân bị thương của Hình Khắc Lũy dã tốt lên nhưng vì cơn giận dữ đối với Phó Bột Viễn làm vết thương bị nứt ra. Lúc này anh mới không cố gắng chịu đựng, mà sau khi cho Phó Bột Viễn hai cái tát, anh nhíu mày nhìn Mễ Kha báo cáo: "Vợ bé nhỏ, trên đùi anh bị đau."

Mễ Kha nhanh chóng tìm xe lăn, đẩy Hình Khắc Lũy vào phòng trị liệu, tự tay giúp anh băng bó vết thương. Nhìn con gái ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận từng li từng tí cầm máu cho Hình Khắc Lũy, nẹp cố định; nhìn cô xử lý tốt tất cả, hai mắt ngập nước mắt giúp Hình Khắc Lũy lau cái trán đầy mồ hôi vì chịu đau; lại nhìn Hình Khắc Lũy vừa dùng tay lau đi nước mắt cô vừa dỗ dành: "Anh không phải là cố ý không nghe lời em cùng người khác đánh nhau, tên khốn kia dám bắt nạt em, nếu không làm cho hắn sợ, hắn sẽ không biết điều..." Mễ Ngật Đông xoay người rời đi.

Thấy ông đi ra, Hạ Vũ Hồng chờ ở ngoài phòng trị liệu, lời nói không hề thân thiện hỏi: "Thế nào Mễ Ngật Đông, con trai tôi hôm nay biểu hiện không tệ phải không?"

Mễ Ngật Đông mím môi không nói.

"Vấn đề Trầm gia có lẽ Khắc Lũy xử lý chưa tốt, nếu vì Kha Kha mà đánh nó tôi cái gì cũng không nói, coi như ông thay vợ chồng tôi dạy dỗ con trai, ai bảo nó ngay cả bạn gái cũng không bảo vệ được, bị đánh cũng xứng đáng. Nhưng nếu vì chuyện ngày xửa ngày xửa, mà không vừa mắt Khắc Lũy, Mễ Ngật Đông, ông có phải hay không quá hồ đồ?"

Hạ Vũ Hồng lời nói sắc bén, không cho Mễ Ngật Đông có cơ hội cãi lại, bà tiếp tục: "Tôi nhớ năm đó tôi và ông đã nói qua, ông một ngày không cùng Ngải Lâm ở cùng một chỗ, tôi một ngày không gả cho Hình Hiệu Phong, tôi Hạ Vũ Hồng nói được làm được, cho đến khi ông ly hôn cưới Ngải Lâm, tôi mang thai cùng lão Hình đi đăng kí. Cho đến hôm nay, ông ấy trong lòng vẫn áy náy không thể cho tôi có một hôn lễ vui vẻ. Mễ Ngật Đông, vì ông trước đó chưa có được hạnh phúc, lão Hình không tốt hơn. Mà ông ấy gánh những thứ này là vì cảm tấy có lỗi với Ngải Lâm.

Hồi tưởng năm đó bởi vì mình chấp nhất với Ngải Lâm khiến vợ bị uất ức, Hình Hiệu Phong ánh mắt bắt đầu cảm thấy chua xót. Cầm tay Hạ Vũ Hồng, ông nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa."

Cùng Ngải Lâm nhìn nhau, Hạ Vũ Hồng giọng nói hòa hoãn: "Ngải Lâm, tôi không phải tới chất vấn hay trách cứ người nào, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh Đông, ngàn lần vạn lần đừng lặp lại sai lầm của chú dì năm đó."

Hiểu ý bà ám chỉ chú dì chính là bố mẹ chồng mình, Ngải Lâm khoác nhẹ cánh tay Mễ Ngật Đông.

Chủ ý cũng không phải tới cãi nhau, Hạ Vũ Hồng cuối cùng nói: "Con trai tôi tính tình thế nào tôi rõ ràng, hắn có thể cam tâm tình nguyện bị ông đánh, nghĩa là Khắc lũy đã lựa chọn Mễ Kha, không phải con bé không được. Anh Đông nếu anh có thể chỉ ra thằng bé có những ham mê bất lương gì mà không chấp nhận, tôi vì hôm nay nói những lời này nhận lỗi với anh!"

Hạ Vũ Hồng làm việc từ trước tới giờ mạnh mẽ dứt khoát, lời nói đến đây, mục đích chuyến đi này cũng đạt được, nhiều lời vô ích.

Nói cho cùng cũng là con của mình, Hình Khắc Lũy bị thương, phát hiện ra cục diện bên ngoài lập tức đi ra. Thu lại vẻ mặt bất cần đời, anh nói: "Bác trai cháu biết bác vì chuyển Kha Kha bị uất ức mà giận cháu, chuyện Thẩm gia là lỗi của cháu, cháu không thể cãi lại. Nhưng bác có thể xem xét vì cháu thật tâm muốn cùng Mễ Kha ở chung một chỗ, mà cho cháu một cơ hội?" Thấy Mễ Ngật Đông trầm mặc, anh nắm chặt tay Mễ Kha đi tới: "Mặc dù bác nhất thời không tiếp nhận cháu, cũng đừng để ảnh hưởng tới mối quan hệ hai người. Không nói dối bác, bác ngã bệnh nằm viện, cô ấy ăn không ngon ngủ không ngon, trong lòng cháu rất khó chịu!"

Hình Khắc Lũy không nhiều lời, nhưng từng chữ từng câu lộ ra vẻ chân thành. Mễ Ngật Đông làm sao không hiểu? Mà động tác Hình Khắc Lũy nắm tay Mễ Kha đặt trong lòng bàn tay anh, làm Mễ Ngật Đông cảm động. Cho nên khi Mễ Kha nghẹn ngào kêu ông: "Ba!" thì ông thở dài thật sâu.

Chờ Mễ Kha và Ngải Lâm đỡ Mễ Ngật Đông trở về phòng bệnh, Hạ Vũ Hồng đánh vào sau gáy anh một cái: "Tính tình giống hệt cha con, yêu rồi mạng cũng không cần đúng không? chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đối với Hình Hiệu Phong năm đó giận dữ vì hồng nhan mới miễn cưỡng qua cửa lão Hạ, sau đó Hình lão phu nhân thay mặt con trai tới cầu hôn, Hình Hiệu Phong mới có thể cưới Hạ Vũ Hồng, Hình Khắc Lũy cũng nghe qua. Khoác cánh tay mẹ già ăn vạ, anh cầu xin: "Mẹ, mấy ngày nữa mẹ dẫn con đi cầu hôn."

Đem con trai xách ra, Hình Hiệu Phong trách cứ: "Nhìn con thế này không có tiền đồ, đứng ngay ngắn!"

Đỡ Hình Khắc Lũy đứng vững, Hạ Vũ Hồng tức giận: "Còn không phải công lao của ông!"

Đừng xem Hình Hiệu Phong trên chiến trường là con người cứng rắn, trước mặt con trai oai phong lẫm liệt, sau lưng cũng chính là sợ vợ. Nghe vậy chỉ có thể cẩn thận dè dặt nói: "Tôi thì thế nào."