Khâu Hàng làm mặt lạnh đến tận khi thi Đại học.
Nhưng, người càng có quyền tức bực hơn cậu ấy không ai khác hơn chính là tôi. Bởi vì tuy cô bạn cùng bàn tôi aka bà chúa điểm thi bây giờ không cần phải thi nữa, nhưng mà cậu ấy vẫn lên lớp - do ở nhà chán không có gì làm.
Nói lên lớp nghe cho hay, chứ bây giờ công việc chính của Phương Minh Vũ là đôn đốc tôi học. Bạn thử nghĩ xem làm đề thi mà mỗi đề đều bị một con nhỏ trùm học giỏi ngồi soi từ đầu đến cuối thì sẽ có cảm giác gì?
Chỉ cần con số hay chữ mà lệch đi một tí ti thôi, thì sẽ nghe liền một tiếng thở dài "Ai", còn không thì là "Không phải chỗ này đã nói rồi hả?" "Sao câu này mà còn sai?"
Tôi che phần bài đang làm lại: "Cậu đi ra đi, đi ra đi, đi ra đi!"
"Tớ đi ra thì cậu làm đúng được à? Sớm biết cậu làm bài kiểu này trước đây tớ phải quản cậu cho nên thân rồi!"
"Trước đây cậu có bao giờ quản tớ đâu!"
Mắt Minh Vũ tự nhiên đo đỏ:"Trước đây tớ cứ mải lo ôn tập, không chăm sóc để ý cho cậu, là tớ không tốt, giờ tớ quản cậu cũng không còn kịp nữa rồi đúng không...?"
Tôi bưng mặt, giọng ỉu xìu: "Cậu quản cậu cứ việc quản được chưa?"
"Vậy tớ giảng lại bài này cho cậu lần nữa." Phương Minh Vũ mắt ráo hoảnh trong 0.001s, nói: "Đây là một bài rất tiêu biểu của chỉnh hợp, cực kì dễ ăn điểm. Thế mà giờ cậu còn làm sai, Tưởng Dực giảng cái kiểu gì thế?"
Tưởng Dực ngồi sau quạu lên đá ghế tôi.
Tôi tức điên ngoái lại hươ nắm đấm với cậu ấy: "Minh Vũ nói cậu! Cậu đá ghế tớ làm gì!"
Bà chúa Phương túm cổ áo tôi: "Tập trung nghe giảng!"
Cuộc sống thế này hỏi ai mà chịu cho nổi...
Tin vui là, ba Quách Tĩnh hồi phục tương đối nhanh. Tin vui hơn nữa là, bởi vì mẹ Quách Tĩnh mỗi ngày bươn chải hai bên xí nghiệp và bệnh viện rất cực, lại phải đóng cửa tiệm xiên nướng quá là đáng tiếc, thế nên mấy gia đình họp lại bàn nhau, quyến định hùn tiền thuê một sạp nhỏ cách cổng trường Trung học số 9 không xa, để tiệm có thể khai trương lại.
Tiệm xiên nướng nơi tụ họp yêu thích từ nhỏ của chúng tôi chẳng những không biến mất, mà còn phát triển thêm.
Cửa tiệm mới đã chuẩn bị sẵn sàng mở cửa
Tháng năm, một tháng trước kì thi, vừa chớm mùa hạ, cũng đúng dịp sinh nhật của cô bạn cung Song Tử là Phương Minh Vũ, cửa tiệm do nhà Quách Tĩnh, Niệm Từ, Minh Vũ, Quan Siêu, Tưởng Dực, thêm nhà tôi là sáu nhà cùng góp vốn đã chính thức đi vào hoạt động.
Hôm khai trương, chúng tôi hết tiết tự học là chạy ào đi ăn xiên nướng.
Tối ấy thế mà trời cũng mưa.
Tất cả mọi người cùng ngồi quây quanh.
Minh Vũ đã khoẻ lại, đôi má tròn xoe đáng yêu, nói: "Hôm nay có phải rất gợi nhớ tới cái hôm hè năm 1998, tiệm xiên nướng khai trương, mưa tầm tã, tụi mình ngủ lại ở nhà Niệm Từ ấy không?"
"Trang Viễn hôm đó nói với các cậu là cậu ấy chuyển đi, thế là hai cậu khóc ầm cả lên." Tưởng Dực hắt hủi.
Trang Viễn cười: "Bộ Slam Dunk của tớ hôm đó coi như là tặng hẳn cho Hoàng Doanh Tử, lần nào cậu ấy cũng bảo sẽ trả, vậy mà tớ muốn mượn đọc cũng không được."
"Mượn đọc vô tư, mượn xong nhớ trả." Đã mặt dày thì mặt dày cho trót, tôi cười hihi: "Không phải tớ cũng cho cậu mượn bộ đĩa hoạt hình rồi mà?"
"Hồi năm thi cấp hai cũng là một tháng trước kì thi, có buổi họp động viên." Quan Siêu đột ngột lên tiếng, "Mẹ tớ quay về, các cậu đi bộ cùng với tớ trên sân." "Đúng rồi!" Tôi nói, "Cả hai lần đó, lần nào về tới nhà bà cũng làm hột gà chưng cho bọn mình, siêu ngọt siêu ngon."
Bà Chung vừa lúc ấy đến gõ cửa, bà cười hiền, hỏi: "Quách Tĩnh, trứng để ở đâu thế? Bà làm món vặt cho các cháu ăn."
Quách Tĩnh chưa đáp mà ngẩn ra một thoáng, sau đó làm như không có chuyện gì, đứng dậy nói: "Để cháu lấy cho bà." Cậu cùng bà đi ra, lúc xuống lầu, cánh tay vô ý thức quàng qua giữ bà.
Niệm Từ vẫn ngồi y nguyên tại chỗ cũ không nói gì.
"Niệm Từ, cậu sao thế?" Minh Vũ ghé đầu hỏi.
"Không có gì..."
"Sao trông cậu không được vui?" Tôi hỏi.
Niệm Từ phân vân một thoáng, mới nói: "Lúc bọn mình vừa lên, Quách Tĩnh đã chỉ chỗ cất trứng cho bà biết rồi."
Mọi người đột ngột nín lặng cả.
"Tối mấy hôm trước lúc bà làm hột gà chưng cho tớ, hình như cũng không nhớ có cho đường chưa, lỡ cho hai ba lần, ngọt đến khé cổ." Hiếm có lúc Niệm Từ bộc lộ cảm xúc của cậu ấy như hiện tại, bao gồm trong đó có cả sợ hãi cùng bất lực: "Tớ sợ một ngày bà sẽ quên cả tớ."
Mắt mọi người tự dưng đều đỏ lên, cũng không ai biết là nên nói gì.
Tôi toan nói, sẽ không đâu, nhưng lại không dám mở miệng.
Chúng tôi đã qua cái tuổi có thể tự đánh lừa mình.
Nhưng, chúng tôi vẫn chưa hay, thành thật với bản thân rồi làm sao có thể đối mặt với thế giới đen trắng hai màu trước mặt.
Lúc bữa tiệc nướng dần kết thúc, Liêu Tinh đột nhiên gọi điện thoại tới, trong phòng ồn ào, tôi chạy ra ngoài bắt máy. Cậu ấy cười rộ trong ống nghe: "Hoàng Doanh Tử, ngày mai kiểm tra thể dục, cậu đừng quên mang giày thể thao nhé."
"Cậu không nói tớ quên béng thật ấy." Tôi vỗ đầu mình.
"Tớ biết ngay!" Cậu ấy cười đắc ý, "Cậu đã về chưa! Đang mưa to lắm." "Chưa về, cậu ở đâu ấy?"
"Tớ vừa tới nhà. Cậu có dù không?"
"Có mà, tớ đi cùng mọi người, tí đi xe đưa rước về." "Vậy thì được."
Tôi cúp máy, lúc trở vào thì thấy nhóm Tưởng Dực, Trang Viễn đang gầy sòng bài Tam Quốc. Tưởng Dực hỏi: "Ai gọi thế?"
"... Liêu Tinh."
Cậu ấy khựng lại, miệng bảo tôi: "Vào bếp lấy hai chai Cola ra đây."
"Lại sai phái.." Tôi rì rầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn vòng xuống bếp, ngờ đâu vừa đẩy cửa thì đụng ngay hai cái bóng cao cao đương ngồi sát bên của Niệm Từ với Quách Tĩnh.
Tôi định lỉnh ra, bị Niệm Từ gọi: "Doanh Tử cậu đi đâu?"
Quách Tĩnh quay người trông thấy tôi, hất hàm chỉ vào chỗ bên cạnh Niệm Từ: "Ngồi đó, tớ đang làm đồ ăn." Là hột gà chưng.
Một cái chén nho nhỏ, Quách Tĩnh lấy ra hai cái thìa: "Ăn thử đi, tớ vừa học, xem vị có giống bà làm không?" Niệm Từ thử một thìa nhỏ, một giọt lệ từ mắt cậu ấy lăn xuống.
Từ đợt Nhan Quân từ biệt cho đến lúc phát hiện bà bị lẫn, giọt lệ Niệm Từ kềm nén bao lâu giờ đã lăn xuống như thế. Kẻ vẫn hay ba hoa chính choè là tôi chỉ biết nín thinh, dù thích đồ ngọt cũng chẳng thiết ăn nữa.
Quách Tĩnh ngồi trước mặt bọn tôi, đưa tôi cái thìa, "Có phải ăn vào khá giống không?" "Ừm, giống lắm, độ chín y hệt." Niệm Từ chớp đôi mắt, gật đầu.
"Có những cái bà quên rồi, thì còn bọn mình nhớ." Quách Tĩnh nhẹ giọng nói: "Có lẽ bà sẽ quên một số chuyện, nhưng không sao bọn mình có thể tạo cho bà thêm ký ức mới."
Bà đi chậm, các cháu cứ đi trước.
Người bà ấy luôn đi rất chậm, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ, có một ngày bà có thể sẽ không còn theo kịp chúng tôi. Những đứa trẻ luôn vui vẻ chạy tung tăng tới trước, cuối cùng đã biết phải ngoái đầu quay nhìn.
Bà ơi bà đừng quên chúng cháu, chúng cháu còn chưa được bà thương đủ, cũng chưa thương bà đủ nhiều.
Chúng cháu sẽ đi thật chậm, đợi bà đi cùng, ăn đồ ăn bà làm, học nghề khéo của bà, nấu cho bà ăn, còn kịp không hả bà?
Niệm Từ và tôi ăn sạch hết chén hột gà chưng ấy. Lúc rửa chén, Niệm Từ nói với tôi: "Doanh Tử, chắc là tớ sẽ nộp nguyện vọng vào đại học của tỉnh, tớ không đi Bắc Kinh nữa, tớ muốn ở lại đây cùng bà."
======