Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 49




Kim Viên Viên sững lại một thoáng.

Nhan Quân đánh giá sự việc nhanh chóng như thế, thậm chí chẳng cần hỏi thêm câu gì, tôi và Niệm Từ cũng thấy bất ngờ tương tự.

Học trưởng phân tích đúng lý: "Poster ngày mai phải xong, phòng họp này cũng được phân cho ban mỹ thuật từ trước, đội múa mình chuyển qua chỗ khác."

"Dựa vào đâu không thể đổi lại một chút?" Bạn nữ kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Nhan Quân nhìn bạn ấy, rốt cuộc phải giải thích: "Người ta đến trước, các cậu đến sau. Hơn nữa dù thật sự cần đổi lại thì cũng không phải ban mỹ thuật đi ra. Bao nhiêu là màu với giấy thế này mang đi chỗ khác sẽ làm lỡ thời gian. Phòng tập bóng chuyền bên nhà thể dục còn trống, các cậu cứ qua đó, tớ sẽ gọi điện để thầy quản lý nhà thể dục mở cửa cho các cậu, ở đó tập múa được."

Nhan Quân sắp xếp rõ ràng như một cộng một bằng hai, không chừa chỗ nào cho nghi ngờ. Niệm Từ không nói, xoay lại cầm viết màu tiếp tục làm.

"Nhan Quân, tiết mục múa này của bọn mình quan trọng lắm." Kim Viên Viên cuối cùng cũng mở miệng.

"Đây là hai chuyện khác nhau, đâu phải là không cho các cậu tập." Nhan Quân nhìn lại chị ấy, "Phòng tập bóng chuyền nếu các cậu cần, thì cả tuần sau đều có thể dùng, đến bao giờ máy điều hoà của phòng tập múa sửa xong."

"Nhan Quân cậu..."

Kim Viên Viên chặn lại lời bực tức của cô bạn đứng sau, nhếch khoé miệng, nhẹ nhàng cười nói: "Được, nghe cậu đấy." Nhan Quân xoa xoa phần giữa lông mày, không rõ tại sao lại nói một câu: "Cảm ơn."

"Ngại quá, làm phiền em rồi Niệm Từ." Kim Viên Viên vẫn mỉm cười như hai bên chưa từng có tranh chấp gì, thấy Niệm Từ cũng rộng lượng không để ý, bèn gọi đội múa cùng đi ra.

Mãi đến khi sắp ra khỏi cửa, chị ấy mới ngoảnh lại hỏi Nhan Quân: "Cậu đi cùng bọn mình qua phòng bóng chuyền nhé? Bọn mình mới thêm vào mấy động tác, cậu xem thử giúp, có được không?"

Nhan Quân lắc đầu, cười bảo: "Tớ biết gì đâu, các cậu đã quyết định chọn thì chắc chắn là đẹp nhất. Với lại tớ còn phải ở đây chọn đồng phục mới cho đội bóng rổ."

Mặt Kim Viên Viên cuối cùng cũng mang một chút không cam lòng, nhưng vẫn khuất dưới nụ cười tươi đầy thể diện. Chị ấy chỉ bình bình đáp: "Cũng được, tập múa xong tớ qua tìm cậu."

"Ừ." Nhan Quân bấy giờ đã cúi đầu lật giở các hình vẽ để trên mặt bàn, miệng đáp chị ấy, xong quay sang hỏi Niệm Từ: "Hồi nãy Liêu Tinh mang đến là quyển tranh này à?"

"Cậu ấy không có mang đồ tới, quyển tranh này có đây từ chiều." Niệm Từ quay lại, giúp anh ấy ngó tìm: "Là quyển tranh thế nào ấy ạ?" Nhan Quân và Niệm Từ bình thản nói chuyện, Kim Viên Viên trước khi đi ra hẳn còn nói tạm biệt hai người.

Tôi thầm khó hiểu: Ba người này đúng thật là thần kỳ.

Bọn họ làm thế nào mà được nhỉ? Có thể đem tất cả sóng ngầm nước xiết đè ép bên dưới mặt băng, nhìn ngoài chẳng thấy chút nào. Rõ ràng vừa nãy còn đang kiếm đao tua tủa, thế mà sao bây giờ đã huề cả làng rồi?

Sao mà có người siêu thế không biết?

Với lại, Nhan Quân với Kim Viên Viên là thế nào nhỉ? Nhìn có vẻ rất thân, nhưng cũng rất giữ kẽ khách khí, thần kỳ thật đấy...

Phòng họp chỉ còn lại ba người chúng tôi, tôi mở bài tập ra, hứng tám chuyện lại nổi lên, hỏi Nhan Quân: "Học trưởng, anh tới tìm Liêu Tinh à?" Chính vào lúc ấy thì cửa cũng đồng thời mở ra, Liêu Tinh cùng đám Vương Thần khiêng ba cái thùng to oạch vào, hỏi: "Để đâu đây ạ?"

Nhan Quân nhín thời gian đáp lời tôi: "Phải, anh có tìm được tài trợ cho giải bóng rổ và lễ kỷ niệm trường năm sau, hôm nay bên tài trợ có gửi đồ qua, đợi tết xong có thể đem bán trong trường. Đúng rồi, các bạn tham gia lễ kỉ niệm trường đều có một phần quà làm kỷ niệm."

"Oa, bọn em cũng có hả?"

"Đương nhiên, bạn nào tham gia cũng có."

"Là cái gì thế ạ?" Tôi không đợi anh ấy đáp, chạy sang mở thùng đồ ra xem, sau ấy sững lại. Ừm... logo và dây cột tóc của hãng này, gần đây  sao có vẻ hay "xuất hiện trong chương trình" nhỉ.

Là cái Nhan Quân xách từ trung tâm thương mại về, cũng là cái kẹp trên đầu Kim Viên Viên.

"Cái này..." Hoàng Doanh Tử đầu óc đơn giản, mất hết sức chín trâu hai hổ kết nối lại một lượt những chuyện phát sinh gần đây, "á" lên một tiếng, hỏi ngay vào trọng tâm: "Hôm mình gặp nhau ở trung tâm thương mại, là học trưởng đi bàn việc tài trợ á?"

"Ừ." Nhan Quân gật đầu, vừa lật đồ ra vừa tự nói một mình: "Sao cứ thấy không giống đồ mẫu hôm đó mình lấy nhỉ..." "... Hôm đó anh mang về là đồ mẫu hả?"

"Đúng rồi, cầm cây kẹp tóc về còn bị mấy cậu ấy chọc cho." 

Vương Thần cười hahaha: "Em đã nói tóc anh ngắn thế không kẹp được mà." Liêu Tinh thì gãi đầu nói: "Em tưởng là quà anh tặng ai."

Tôi cũng nghĩ thế đấy!

"Đồ mẫu để đâu rồi ta?" Nhan Quân lục hộp tủ bên cạnh, "Thôi kệ, chắc đại khái cũng giống..."

Tôi nhìn nhìn Niệm Từ vẫn điềm tĩnh tiếp tục vẽ báo, bụng như lửa đốt, bò lên bàn hỏi: "Vậy bánh kem cũng là được tài trợ hả anh?" "A? Chuyện gì?" Nhan Quân thuận miệng đáp, "Bánh kem là anh mua."

Tôi đương cuống, không nghĩ ra làm sao hỏi được đúng trọng tâm mà không lộ liễu quá, thì sực nảy ra linh cảm: "Vậy anh mừng sinh nhật có phải cũng sẽ mời tụi em ăn bánh kem không?"

"Không phải em đã ăn rồi à? Sinh nhật anh là tuần trước ấy."

Hahahahahaha thật bị tôi hỏi ra cơ chứ!

"Tuần, tuần trước là sinh nhật của anh á?" Tôi vừa vui lại vừa buồn, vui là cho Niệm Từ, cũng không biết buồn là cho ai, "Vậy sao anh không nói một tiếng?"

"Nói thì em tặng quà anh à?" Nhan Quân cười nhìn tôi.

"Đương nhiên rồi! Anh thích quà gì? Em thích mấy con mô hình có thể đổi hình dạng với sách đóng bìa! Giấy dày mình có hoa văn em cũng thích, à em thích bút nữa, thích Tôn Ngộ Không, Slam Dunk, Bumblebee, Doraemon..."

"Mô hình có thể đổi hình dạng là gì thế?"

"Là mô hình có thể cử động, có thể ghép lại ấy, biến hình thành siêu robot hay Iron Man." Nhan Quân cười: "Được, vậy anh đã biết sinh nhật em tặng quà gì."

"Ai? Lạc đề, học trưởng vậy anh thích gì thế?"

"Anh thích chụp ảnh. Nhưng mà sinh nhật sau em hãy tặng quà đi nhé, lần này qua rồi." "Cũng được."

Hoàng Doanh Tử siêu thích tặng quà dù bị từ chối nhưng vẫn thấy vui ơi là vui.

Thì ra không phải là sinh nhật của Kim Viên Viên! Nhan Quân không có tặng quà cho Kim Viên Viên! Bánh kem anh ấy mời mọi người là tự mừng sinh nhật mình!

Sự thật này làm người ta sung sướng chẳng khác gì một món quà giáng sinh.

Tôi ngồi ngố ra tiêu hoá mớ chuyện vừa buôn được, Nhan Quân thì quay sang xem tiến độ của poster. Niệm Từ chuyên chú vẽ, anh ấy còn phụ lấy bút, rủi sao lại cầm sai đầu thế là bị màu vẽ dính bét ra tay.

Cái anh này vô thức định lau tay lên chỗ giấy bên cạnh, bị Niệm Từ hớt hải ngăn lại: "Không được, giấy đó em còn dùng!" Nhan Quân bị dính đầy tay không có chỗ lau, cười bảo: "Vậy cho anh tờ khăn giấy anh lau đi?"

Niệm Từ mím môi nín cười: "Khăn giấy lau không sạch, đợi một chút em lấy dầu nhựa thông rửa tay cho anh." "Nó bết vào tay khó chịu." Nhan Quân lục tìm thùng đồ nghề của Niệm Từ, hỏi: "Dầu là chai nào?" Niệm Từ bỏ bút vẽ trên tay xuống, "Để em giúp."

"Cảm ơn."

Đôi thiếu niên thiếu nữ ghé đầu cùng tẩy đi màu vẽ trên tay giống như đương ở trong một bức tranh thật đẹp nào đó. Tôi thầm thở dài.

Hai người ấy thật sự rất tài, rõ ràng một người thích người còn lại, mang bao nhiêu là mong mỏi và bất an, vậy mà lại có thể đứng cạnh nhau một cách tự nhiên và vui vẻ như thế.

Nhiều năm về sau, Hoàng Doanh Tử đã tự cho mình là người lớn, thế nhưng mỗi khi hồi tưởng lại một lần nữa Niệm Từ và Nhan Quân trong khoảnh khắc nọ, vẫn không thể nào không cảm thán: Thật là hai con người tốt đẹp làm sao, thông minh và đáng yêu làm sao.

Hai người họ vào cái lứa tuổi nhạy cảm ấy, đã có thể nhẹ nhàng, thoải mái xử lý được thật tốt đẹp cả tình cảm cùng những khúc mắc đi kèm, điều có khi dù là người đã trưởng thành cũng không nhất định làm được.

Tuy là, không thể chín chắn như thế cũng không có gì đáng trách, bởi do tình yêu vốn luôn có một chút chút ấu trĩ bên trong.

Lúc chúng ta yêu một người, chúng ta luôn sẽ mong được đáp lại, mong tình yêu như mình mong đợi, mong đôi bên có thể chung một lòng. Thế nhưng hiện thực thì có biết bao nhiêu tình cảm lại là sai chệch. Nhân vì vụng dại, những vội vã, nôn nóng, rối loạn, thiếu tiết chế trong tình cảm đã đưa tình yêu, vốn là một điều biết bao tốt đẹp, ngược lại trở thành nỗi phiền muộn, rầy rà cho bao người.

Thể hiện tình cảm của mình một cách đúng mực, từ chối tình cảm của người khác một cách đúng mực, đều không phải là chuyện dễ dàng. Không phải ai cũng có thể làm được.

Niệm Từ và Nhan Quân ở góc đằng xa vừa vẽ poster, vừa sửa đổi lại nội dung và thiết kế của báo. Hai người hết sức ăn ý, cứ thế thong thả làm. Hoàng Doanh Tử đương ngây ngô cười vì vui cho bạn, ngước đầu lên bèn nhìn thấy Liêu Tinh.

Cậu ấy nở nụ cười với tôi, nhưng lại không nói gì.

Cậu con trai bị gạt tiền mua kem, thế nhưng trừ việc thi thoảng trêu ghẹo, bình thường mỗi lần gặp đều tươi cười vui vẻ, là một cậu bạn chẳng hẹp hòi ghi thù lại thân thiện dễ chơi. Thế mà tôi lại vì một câu nói của Diệc Phi, đến phỏng vấn cậu ấy cũng không làm cho tử tế.

Hoàng Doanh Tử đâm hối hận, muốn đàng hoàng nói lời xin lỗi bạn: "Ừm..." Xin lỗi cậu, đợt nghỉ hè tớ không nên gạt cậu lấy cây kem. Lời vẫn chưa thể thốt ra, hãy thấy có hơi ngại ngùng.

Nhưng chính vào lúc ấy, bụng của Liêu Tinh bỗng kêu lên một tiếng. Hai đứa chúng tôi phút chốc câm nín.

"Ục ục." Cái bụng lại réo lần nữa.

Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau, bỗng cùng phá ra cười, làm hai bạn Niệm Từ phải ngó sang. Liêu Tinh gãi đầu, vẻ ngượng ngập: "Tớ luyện bóng rổ đến tối, chưa ăn cơm."

Vậy là đang đói bụng hả?

Chuyện nhỏ này làm khó sao được Hoàng Doanh Tử bao năm nhiệt huyết trong nghề mời ăn. Tôi bèn lục tìm trong túi, đưa qua một viên kẹo sữa: "Cho cậu này." Liêu Tinh mắt sáng ngời nhận viên kẹo, cho vào miệng rồi mới lúng búng bảo: "Cảm ơn."

Kẹo của Hoàng Doanh Tử không có chuyện ăn không.

Tôi đính chính: "Viên kẹo này trả cho cây kem hồi hè đấy nha." Liêu Tinh cúi đầu cười.

"Cậu cười gì mà cười!?"

Cậu con trai tức thì cho tôi lời khẳng định: "Là tớ làm dơ quyển sách, cây kem đó vốn nên mua cho cậu mà." Nói vậy cũng đúng.

"Tối mai trước khi vào ôn tập, tớ sang lớp cậu phỏng vấn cậu và Quan Siêu nhé." "Được." Liêu Tinh cười với tôi, mắt sáng lấp lánh.

Cậu con trai có làn da bánh mật, nhưng trái tim thì lại trong suốt, đơn thuần, ngời sáng, rõ ràng có thể là một người bạn tốt mà! Hoàng Doanh Tử vô cùng rộng lượng, chia thêm cho bạn một viên kẹo nữa.

Liêu Tinh nhận kẹo, cười hỏi: "Vậy cho tớ viên kẹo này thì là vì gì thế?" "Ừm." Tôi nghĩ một thoáng, cười híp mắt ngước lên nói, "Liêu Tinh, chúc cậu giáng sinh vui vẻ."

Liêu Tinh nhìn lại tôi, thôi dè dặt mà chân thành nói: "Cậu cũng thế, Hoàng Doanh Tử, chúc cậu giáng sinh vui vẻ."

Đêm giáng sinh năm đó, tôi dùng hai viên kẹo sữa gỡ được một mối thắt rối của tuổi học trò. Đến lúc về nhà, bốn người lớn chẳng chơi mạt chược như tôi nghĩ, mà đương ngồi nói chuyện trong phòng ăn. Cả một bàn thức ăn thịnh soạn, còn có món "Cánh gà chiên ông Tưởng" do chú Tưởng tự nghiên cứu ra, tự xưng là không thua gì KFC. Tôi rửa tay xong, ngồi xuống gặm gà chiên, nhìn ra dây đèn được dán thành hình cây thông ngoài cửa sổ, vẫn thấy ủ rũ chẳng làm sao vui được. Mấy năm nay, mỗi lần hai nhà quây quần đểu là vào giáng sinh, nhưng năm nay lại thiếu đi một người.

Mẹ tôi đưa tay sờ trán tôi theo thói quen, hỏi: "Sao trông con không vui thế?" Tôi cọ cọ nguyên phần từ mắt xuống mũi vào tay mẹ, không nói.

"Nhớ Tưởng Dực rồi à?" Chú Tưởng cười.

"Nhớ gì chứ." Tôi nhỏ giọng ậm ừ, ôm gà chiên chạy về phòng, bỏ lại tiếng cười của người lớn bên ngoài cửa.

Gà chiên đã hơi nguội nhưng ăn vẫn ngon, tôi không bật đèn, tựa mình vào bệ cửa sổ liế.m ngón tay, bụng nghĩ: Mình có gà chiên ngon thế này, ai mình cũng không nhớ.

Thế mà, cửa sổ bỗng kêu "cách" một tiếng.

Lòng tôi chợt xáo động, vội vã đứng dậy nhìn ra bên ngoài.

Hoa tuyết không biết từ lúc nào đã bay đầy, trong đêm giáng sinh, cả vườn hoa lấp lánh những ngọn đèn màu đủ sắc. Ở dưới lầu, cậu con trai tay giữ vali đang ngẩng đầu nhìn tôi cười.

Khăn quàng to ấm, đôi bầu mắt sâu với đường nét rõ ràng, viên đá ở trong lòng tay cậu ấy bị tưng lên rồi lại chụp lại. Trái tim tôi giống y như viên đá đó, xoáy tròn, chỉ muốn nhảy khỏi ngực.

Tôi mở tung cửa sổ, Tưởng Dực giật thót, lớn tiếng gào: "Âm mười mấy độ cậu bị đần à biết lạnh không mau đóng cửa sổ lại!" "Cậu mới đần ấy!" Tôi đứng trước gió lạnh hét lên với cậu ấy, cổ họng nghẹn hẳn đi, "Cậu về sao không nói một tiếng?"

Tưởng Dực đắc ý: "Ngạc nhiên chưa?"

Tôi xoay người mở cửa, tròng giầy vào là chạy vụt ra ngoài, ba tôi nghe tiếng đi ra theo: "Đi đâu thế cô nương?" "Tưởng Dực về rồi!"

"Tưởng Dực về rồi? Sao đã về rồi cơ à? Doanh Tử mặc áo vào đã! Ngoài đó rét!" Tôi chạy một hơi xuống tầng 2, đụng trúng ngay Tưởng Dực đang vội vàng xách hành lý chạy lên.

Cậu ấy mặc áo đại hàn lót dày, trông lạnh ơi là lạnh, lại mềm ơi là mềm.

Thế nhưng hắn thấy tôi có mỗi lớp áo, lập tức dội xuống một cơn mưa giáo huấn: "Cậu chạy ra làm cái gì? Áo khoác cũng không mặc chạy ra ngoài tính làm gì?" Tôi nhảy bật lên, nhào vào người hắn, Tưởng Dực theo phản ứng ném vali đi, ôm chầm lấy tôi.

Trên người cậu ấy là hơi lạnh rét buốt, nhưng hơi thở lại nóng đến phát bỏng, cả hoa tuyết đậu trên vai cũng bị hơ tan.

Mặt tôi vùi vào hõm vai cậu ấy, tay cậu ấy ôm mạnh thêm, cười nói bên tai tôi: "Ai, cậu làm gì thế, nam nữ thọ thọ bất thân có biết không hả?" Tôi tức bụng xô cậu ấy muốn nhảy xuống, lại bị hắn siết chặt cứng giữ trong lòng.

Tôi sụt sịt mũi, không ngước đầu lên nữa.

Bọn tôi không phải chưa từng tách nhau ra, dẫu sao từ nhỏ đến giờ, thời gian bên nhau cũng đã quá lâu.

Thế nhưng chưa từng có một lần nào chia xa khiến tôi nhớ da diết đến vậy, chưa từng có một lần nào gặp lại khiến tôi đỏ hoe cả mắt.

Tưởng Dực ngẩng đầu, chừng như thông qua khe hở cầu thang chào người lớn đi theo xuống cùng tôi, sau đó hỏi: "Hoàng Doanh Tử có phải cậu lại béo lên không đấy? Nặng ơi là nặng!"

"Làm gì có." Tôi nhỏ giọng cãi lại, ngửi ngửi cổ của cậu ấy, thấy vẫn là mùi mà mình quen thuộc: "Sữa tắm của khách sạn cũng giống với loại ở nhà à?"

Tưởng đại gia chẳng ngượng ngập tí nào: "Không biết, ba ngày nay tớ không tắm." "Aaaaaa cậu dơ chết mất! Ở khách sạn còn không tắm!" Tôi nhảy phắt xuống, xoay người chạy lên lầu. Tưởng Dực vác vali theo đằng sau cười haha: "Cậu đã chạy xuống rồi còn không giúp tớ xách vali đi? Có muốn quà không đấy?" "Để quà lại xong đi ngay cho tớ, về nhà tắm mới được qua!" Tôi cười, hét to.

Quà không cần cũng được, cậu đã về, hệt như tớ được nhận món quà tốt đẹp nhất.

Đêm giáng sinh vui vẻ, thật sự.

=======