Tôi đã xuống tinh thần thì chớ, tiết Lý lại toàn nói những gì trên trời, đến khi hết giờ thì tâm trạng u ám đã lên đến đỉnh điểm. Vụ phỏng vấn biết làm sao đây ta? Minh Vũ đã chạy đi hỏi bài, tôi cắp theo quyển bút ký chạy khỏi lớp, tới lớp số 6 thì ló đầu vào định gọi Niệm Từ, ai ngờ đâu lại đụng ngay Liêu Tinh trước mặt.
Tôi quay ngoắt lại chạy đi, Liêu Tinh gọi với từ sau: "Hoàng Doanh Tử cậu đợi tí."
Có mà tôi đợi ấy!
Chỉ tiếc, giò không dài bằng người...
Mới mấy bước Liêu Tinh đã đuổi kịp, cậu con trai xương to cao nghều chắn trước mặt tôi nói: "Hoàng Doanh Tử, tớ đương định đi kiếm cậu." "Làm cái gì?" Tôi nhe hàm răng, dứ dứ nắm đấm.
Liêu Tinh giật thót mình: "Không, không có gì." Tôi trừng cậu ấy.
"Là, là chuyện tiết mục, tớ muốn đưa danh sách các bạn tham gia lớp tớ cho cậu." "Ồ, ồ phải." Tôi cúi đầu, đưa tay ra, "Vậy đưa đây."
Liêu Tinh do dự một thoáng, đưa cho tôi một trang giấy in.
Tôi nhận xong nhìn lướt qua, thu lại, nhưng chưa đi ngay. Liêu Tinh cũng không nhúc nhích, chừng như biết tôi còn muốn nói gì.
Bên cạnh, các bạn học đi qua đi lại khá nhiều, nhưng đa số chẳng để ý mấy đến bọn tôi. Mình có nên nói chuyện phỏng vấn với cậu ấy bây giờ không nhỉ...
Nhưng ngay lúc ấy, sau lưng bỗng có tiếng huýt sáo, Quan Siêu không biết chạy ra từ lúc nào: "Hahahahaha hai cậu ở đây làm gì thế? Hẹn hò à?"
Máu nóng của tôi "bừng" một phát xông hết lên đầu, mắt mờ đi, trước mặt như có lửa, mặc kệ đúng sai sai đúng ai đúng ai sai giẫm cho mỗi tên một cái thật lực vào chân, sau đó quay người bỏ chạy một mạch.
Liêu Tinh oan kinh khiếp, nhưng cũng chỉ kêu "Á đau!" một tiếng, chính tên Quan Siêu thì lại ở đằng sau la rầm lên: "Sao mà còn học cả cách giẫm người nữa đấy? Còn ai quản cậu không hả?! Hoàng Doanh Tử cậu đi đâu?!"
Tôi vừa tức vừa phiền, vọt chạy về lại lớp, ai biết đâu đúng lúc nghe thầy Từ đứng trên bục nói với Tưởng Dực: "Em về chuẩn bị, ngày mai đi tập huấn ở Bắc Kinh, khoảng chừng mười ngày."
"Dạ." Tưởng Dực đáp lời, không có ý kiến gì.
"Ngày mai đi?" Tôi giật mình, hỏi Minh Vũ, "Cậu với Trang Viễn không đi à?"
"Bị trùng với lịch thi đội tuyển tiếng Anh, với lại bên kia chỉ cho mỗi một suất, mình Tưởng Dực đi thôi." Minh Vũ hỏi: "Nãy cậu đi đâu ấy? Sao hôm nay không vui thế?"
Tôi chẳng còn đầu óc trả lời cậu ấy, xoè tay ra đếm: "Nhưng mà thứ ba tuần sau là giáng sinh rồi."
Thầy Từ nghe câu này, nghểnh cổ buôn chuyện: "Sao sao, giáng sinh tụi em có tiết mục gì à?"...
Tôi chỉ vào Tưởng Dực: "Ba mẹ cậu ấy đang về nước, sau lễ giáng sinh thì quay lại Mỹ rồi."
Thầy Từ gật đầu: "À là chuyện ấy à, thế vừa hay sau lễ Tưởng Dực em cứ ở Bắc Kinh luôn, đi tiễn ba mẹ em bay đi." Cái này là cái chính sao hả? Ba mẹ cậu ấy về là để cậu ấy đi tiễn à? Ông lão giỏi nhất đánh lận qua chuyện khác!
Không dễ gì năm nay chú Tưởng với dì Phùng cùng về, hai nhà chúng tôi lâu lắm không ăn lễ chung, với lại cậu ấy còn phải ở đây giúp tôi phỏng vấn mà, tuần sau về thì không kịp nữa ấy...
Nhưng mà thấy rõ là ông cụ Từ tuy cười híp mắt nhưng chẳng để chỗ nào cho bàn cãi, Tưởng đại gia cũng không có vẻ gì muốn phản đối. Tôi bò rạp lên mặt bàn, nghĩ đến vụ phỏng vấn chẳng đâu vào đâu, đến cả lễ gia đình cùng quây quần đoàn tụ giờ cũng tan tành bọt nước, bụng vừa ức vừa thấy lẻ loi.
Ngơ ngẩn, uất ức như thế đến trưa, trên đường cùng Minh Vũ đi sang căn tin, chịu không nổi cậu ấy nhằng nhẵng hỏi, tôi đem kể tuốt với cậu ấy toàn bộ lời của Diệc Phi, còn cả chuyện phỏng vấn.
Minh Vũ chun mũi: "Chuyện này dễ như ăn cháo, không có Tưởng Dực thì cậu cứ bảo Quan Siêu đem phần câu hỏi phỏng vấn đưa cho Liêu Tinh, để cậu ta viết rồi đưa lại cậu là xong?"
"Ừ." Tôi cứ nghĩ đi đâu, chân đá đá mấy viên đá dưới đất. "Cậu còn thấy phiền gì nữa?"
Tôi không nói.
Minh Vũ nhìn tôi: "Sợ Liêu Tinh thích mình thật?" Tôi ngẩng lên nhìn Minh Vũ, "Chắc không đâu hả?"
Minh Vũ nhìn tôi: "Nếu là thật thì cậu làm thế nào?"
"... Tớ không biết." Tôi lại đá mấy viên đá tiếp, "Tớ sẽ bảo cậu ấy là đừng thích tớ?" Minh Vũ sững người: "Vậy không được."
"Sao lại không được? Sao cậu ấy lại đi thích tớ cơ chứ?"
Minh Vũ cúi đầu: "Doanh Tử sao cậu lại làm vậy được?"
"Sao tớ không được?"
"Bởi vì cậu ấy sẽ buồn đấy. Cậu không thích cậu ấy, còn không cho cậu ấy thích cậu, quá tệ rồi..."
Ở đằng xa, Trang Viễn đang ôm một chồng bài làm, vẫy tay gọi: "Minh Vũ, Doanh Tử, các cậu lấy giúp tớ một phần cơm đem qua lớp được không? Tớ đem bài tập đưa cho cô Sử xong còn phải qua phòng giáo vụ, chắc không đi căn tin kịp."
"Được, chút nữa tớ sẽ mang về cho cậu." Minh Vũ gật đầu mạnh ơi là mạnh, đôi mắt cậu ấy nhìn Trang Viễn sáng trong như nước. Sau khi ngoái lại, cậu ấy bảo tôi: "Doanh Tử, cậu không thích cậu ấy cũng không sao cả. Nhưng mà ít nhất, trước khi cậu ấy chưa thể thu xếp được tốt cảm xúc của bản thân, cậu phải để cậu ấy được thích cậu."
Tôi hiểu lại như không hiểu.
Minh Vũ nhẹ nhàng nói một câu: "Như vậy thì, mọi người sẽ không quá buồn."
Hoàng Doanh Tử từ nhỏ sợ nhất là để ai buồn. Nhưng mà bây giờ, chính tôi lại đang có hơi buồn rồi, vậy phải làm sao đây?
==========