Quan Siêu và Tiểu Phàm vừa từ trên xe xuống thì điện thoại reo.
"A lô? Ba sao thế?... Bọn con kiểm tra xong thì ở lại thành phố ăn trưa luôn, vợ con đang muốn ăn canh chua cá... Chiều con ra ga đón ba mẹ vợ con, ba với dì không phải đợi bọn con, đến tối mình ăn chung... Được, vậy tối bọn con về thẳng."
Quan Siêu cúp điện thoại, mới phát hiện Tiểu Phàm bỗng biến đâu mất.
Quan Siêu điếng người mất một thoáng, liền đó nghe được giọng con gái lanh lảnh gọi từ chỗ không xa lắm: "Quan Siêu, anh qua đây nhanh." Dưới ánh mặt trời, Tiểu Phàm đỡ lấy bụng, cười ngoắc tay: "Anh xem hoa nở hết rồi này."
Quan Siêu hấp tấp sãi mấy bước qua, đưa tay định hái: "Em thích đoá nào?"
Tiểu Phàm tức cười kéo tay chồng: "Con nít nó cũng biết là không được ngắt hoa nơi công cộng." Quan Siêu: "Anh hái cho cô nhỏ nhà mình, nó đã biết đâu."
"Sao anh biết là con gái?" Tiểu Phàm bị câu nói hùng hồn của chồng chọc cười, "Em không có đăng kí kiểm tra mà." Quan Siêu ôm eo vợ cùng đi lên lầu, tiếp tục nói chắc như bắp: "Hôm qua không phải Hoàng Doanh Tử đã gọi điện bảo cậu ấy mơ thấy à?" Tiểu Phàm tức cười, "Doanh Tử có phải thầy bói đâu."
"Đoán không đúng mình tới Bắc Kinh đập bảng hiệu nhà cậu ấy!"
"Hahahahaha anh có nói lý không vậy? Người ta có mở quầy bói đâu mà?" "Ai bảo rảnh đi nằm mơ lung tung?"
Đôi vợ chồng trẻ cười rộ lên, vừa thủ thỉ chuyện trò đủ thứ chuyện trên đời vừa đi vào thanh máy lên tầng, lấy số. Hai người họ đến sớm hơn giờ hẹn khám nửa tiếng, cửa phòng đương khép, người trước hẳn vẫn còn đang khám chưa xong.
Tiểu Phàm dứt khoát không ngồi xuống, tính cô vốn hiếu động, lúc có thai rồi cũng không ở yên được, logic là phải vận động hít oxi đủ cho hai người. Quan Siêu cũng tham gia theo cùng, nửa năm nay ngoài thể dục nhịp điệu còn cả yoga với pilates hai người đều tập nhuần nhuyễn, cơ thể dẻo dai hẳn.
"Anh coi kìa, từ trên lầu nhìn xuống hoa nở đầy hết rồi, hoa ở trong núi cũng như thế, từ chỗ cao nhìn xuống hồng phơn phớt hoa cả mắt, trông cứ như sương hồng ấy." "Em nhớ nhà rồi à? Lần này ba mẹ về mình bàn thử để ba mẹ ở lại luôn được không."
Tiểu Phàm tức cười: "Anh ở đây, em nhớ nhà nào cơ?"
Quan Siêu nghĩ đến đấy cũng cười rộ: "Đúng rồi, anh ở đây còn nhớ nhà nào nữa?"
Đang nói chuyện thì có y tá ló mặt, cửa phòng khám mở ra, y tá gọi tên: "Kim Tiểu Phàm? Kim Tiểu Phàm đã tới chưa?" "Đây ạ! Tới rồi tới rồi." Quan Siêu giật giọng đáp, đỡ Tiểu Phàm đi vào, vừa đó thì từ bên trong cũng có một người theo y tá bước ra. Hai bên đụng nhau, đều cùng sững lại.
Cô gái trẻ tuổi trước mặt mặc bộ váy liền màu xanh da trời, thân hình thon thả, khó nhìn ra là mẹ bầu, để mặt mộc không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp rạng rỡ.
Quan Siêu khựng lại, một thoáng sau mới gọi tên cô gái: "Diệc Phi."
Diệc Phi hơi hơi ngây ra, nhìn Quan Siêu, lại quay sang nhìn Tiểu Phàm đang tò mò ngó coi mình, tức thì biết ngay mình đang gặp ai. "Quan Siêu, lâu quá không gặp cậu rồi nhỉ."
Lời này chẳng tính là khách sáo, lần cuối bọn họ gặp mặt đã là mười năm trước, mùa hè tốt nghiệp cấp ba, Diệc Phi ở sau cửa sổ nhìn Quan Siêu gạt nước mắt bỏ đi, không nói câu nào.
Suốt những năm sau hai người không hề liên lạc.
Lúc này, Quan Siêu gật đầu, giới thiệu: "Đây là Tiểu Phàm, vợ của tớ. Bọn tớ đến khám thai."
Diệc Phi nở nụ cười, bắt tay với Tiểu Phàm, hỏi: "Em bé của các cậu mấy tháng rồi? Dự tính bao giờ thì sinh?" Tiểu Phàm cởi mở: "Bảy tháng rồi, chắc là tháng bảy sinh."
"Tháng bảy?" Diệc Phi nghĩ một thoáng, "Vậy sẽ cùng là cung Cự Giải với Quan Siêu nhỉ." "Chắc thế ấy." Tiểu Phàm cười, "Nhưng bọn mình đều hy vọng sẽ là con gái."
"Chắc chắn là con gái." Quan Siêu xen vào. "Anh lại nói chắc như bắp rồi!"
Diệc Phi cười tươi nhìn hai người, Quan Siêu bấy giờ mới để ý thấy túi hồ sơ khám trong tay Diệc Phi, chần chừ một thoáng: "Cậu, cậu cũng..."
"Ừ, tớ về thăm người thân, tự nhiên thấy hơi không khoẻ nên đi khám, không ngờ lại phát hiện là có thai thật." Diệc Phi bật cười: "Bác sĩ nói là nằm sau sinh, không biết có cùng cung Song Ngư với tớ không."
Quan Siêu nói: "Không biết cậu đã kết hôn rồi cơ." Diệc Phi cười: "Vì tớ chưa kết hôn mà." Tới đây thì Quan Siêu ngậm hẳn miệng.
Diệc Phi bật cười: "Ba của em bé vừa biết tin, đang từ Đức bay tới, chắc là mấy ngày tới sẽ đi đăng kí. Cậu biết con ngoài giá thú đi học hay nhập hộ khẩu đều rắc rối ấy..."
Nói giống như là tự mình cũng không chắc có nên làm vậy hay không.
Quan Siêu câm như hến không biết nên đáp sao, may là đang nói thì điện thoại của Diệc Phi reng lên, trên màn hình là một dãy chữ cái Latinh ghép lại không rõ ý nghĩa là gì.
Diệc Phi bắt máy, đầu bên kia cấp tập nói một tràng tiếng Đức, trong ống nghe là tiếng xe hơi rồ ga, bấm còi ấm ĩ. Y tá phòng khám giục: "Kim Tiểu Phàm, Kim Tiểu Phàm đã đến chưa?"
Diệc Phi ý muốn hai người đi vào khám, chỉ điện thoại, vẫy vẫy tay, miệng nói không tiếng: "Gọi điện lại sau." Sau đó đi sang một bên nghe điện thoại.
Đầu bên kia là giọng Đức đang quýnh quánh cả lên: "Anh sắp tới sân bay rồi, chuyến bay sớm nhất cũng phải bảy giờ sáng mai mới tới Bắc Kinh, sau đó ngồi xe về tới nhà em chắc cũng đến trưa, anh cần đem giấy tờ gì theo? Trung Quốc có cho mình kết hôn không? Visa của anh là visa một lần, họ sẽ không từ chối chứ?"
Diệc Phi nghĩ một thoáng, cười nói: "Em cũng mới lần đầu, nhưng có lẽ dễ hơn là anh làm visa."
Bác sĩ nhìn em bé hiện ra trên màn hình, nói: "Khá tốt, em bé khoẻ mạnh, cũng rất hiếu động." Quan Siêu thò đầu vào: "Bác sĩ, có phải con gái không ạ?"
Bác sĩ liếc sắc lẹm: "Quy định không cho phép kiểm tra giới tính." "Là con trai bọn em cũng muốn, bác sĩ cứ cho bọn em biết đi."
Bác sĩ bị Quan Siêu làm cho đâm tức cười: "Nếu con trai con gái đều được thì còn hỏi làm gì." Quan Siêu vẫn chưa chịu thua: "Vợ em cũng muốn biết."
Tiểu Phàm cười trộm, nháy mắt với bác sĩ.
Bác sĩ đã đứng tuổi bật cười: "Vợ cậu cô ấy đã đoán được rồi, cậu về hỏi cô ấy đi." Sao cơ?
Hồi sau, Quan Siêu khởi động xe, vẫn nằng nặc hỏi: "Em biết là con trai hay con gái thật à? Làm sao mà em biết? Sao anh lại không biết? Em cũng nằm mơ à?"
Tiểu Phàm cười cười, đang định đáp lời thì Minh Vũ gọi điện thoại đến: "Tớ đang ở trung tâm thương mại mua đồ bên khu đồ con nít, có mấy bộ cho trẻ sơ sinh nhìn yêu lắm, hơn cả đồ hồi ấy mua cho Vân Đoá, tớ mua cho nhà cậu một bộ màu xanh lam nhé."
Quan Siêu cướp lời: "Con của bọn tớ là con gái, bọn tớ sắm đồ hồng cơ." Minh Vũ trợn mắt qua đường điện thoại: "Mẹ chồng tớ đã hỏi hộ cho rồi, là con trai, cậu tự đổi con gái đâu ra đấy?" Quan Siêu cứng đơ người.
Tiểu Phàm cười: "Minh Vũ, là con gái ấy, hôm trước dì có gọi cho tớ lần nữa, nói là đợt đó hỏi cho hai người, bị nhầm hồ sơ, của bọn tớ là con gái."
Quan Siêu vừa bực vừa tức cười: "Rốt cuộc cái nào đúng nói một cái thôi đi."
"Ai da cũng may chưa ra khỏi chỗ mua sắm, để tớ đi đổi thành bộ đỏ nhé?"
Tiểu Phàm cười: "Không cần đâu, màu xanh đẹp thế mà, con gái mặc màu xanh rất xinh." Minh Vũ cũng cười, "Đúng rồi, con gái mặc màu xanh thật sự rất xinh."
=======