Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 150




Tưởng Dực có đồng ý bắt tay lần nữa với bên đầu tư Bắc Kinh không, tôi chịu không biết được.

Đừng nói đến Đầu tư Bắc Kinh, Trang Viễn cậu ấy cũng còn đang quạu lắm. Hai cái người này ganh đua nhau từ nhỏ tới lớn thật đấy, nhưng chẳng ảnh hưởng việc đôi bên kết cánh hẩu, cover lỗi cho nhau. Có điều, lần này thì khác hẳn, là giận sôi lên rồi.

Hơn năm nay đôi bên đều bận ơi là bận, song vẫn khó tránh thi thoảng phải cùng góp mặt trong mấy bữa bọn tôi tụ họp lại. Trước đây thì cả hai cũng chả phải kiểu dính nhau gì, nhưng giờ cứ gọi là hằm hằm, y như hai cái tủ lạnh, làm cả lũ bọn tôi đến thót cả tim.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Đầu tư Bắc Kinh người ta là công ty to, chả việc gì phải đợi một tên trẻ trâu xuống nước. Bây giờ phim đã làm xong, cả bản quyền lẫn thành phẩm đều ở trong tay Tưởng Dực, phần ăn chia cho các kênh phát hành không đáng kể. Sợ là Tưởng Dực có chịu nhún đi nữa cũng chẳng dễ mà thương lượng.

Nhưng Thẩm Thế Quần nói rất phải, đây có lẽ là con đường duy nhất để đưa phim ra rạp trong nước.

Cho nên ấy, có thể nào trong lúc xúc tiến Tưởng Dực bắt tay với Đầu tư Bắc Kinh, tiện thể cũng dàn hoà cho Trang Viễn và Tưởng Dực luôn không? Hoàng Doanh Tử bắt đầu nghĩ đi (quá) xa, lại tiu nghỉu trở lại.

Chẳng qua Thẩm Thế Quần là người giữ lời, đến cuối tháng 11, vị ấy đi thương lượng suất chiếu cho bộ "Âm 273 độ C" với bên phát hành bèn đưa cả tôi theo cùng.

Bụng tôi biết là sếp đang dắt mối cho, không muốn để người ta mất mặt, thế nên bèn cất tạm cái cái áo len lủng lỗ, chịu khó tròng vào áo sơ mi cùng giày cao gót bình thường hiếm lắm mới diện.

Quá quá quá fail ấy là, giày cao gót đi trong vòng 100 bước còn được, tới khi xuống xe ở công ty người ta, thì cái chân tôi nó đã thành chân ai rồi ấy. Tôi cứ phải co gối rõ cao xong nhè nhẹ giậm xuống, trông chả khác gì đi cà kheo.

May là sếp lớn khoan dung, không cười tôi, chỉ vờ như không thấy.

Tôi ngượng kinh lên, chỉ mong mau vào phòng họp để ngồi xuống, ai ngờ vừa đẩy cửa thì càng muốn bưng mặt thêm. Trong phòng họp trừ sếp tổng của Viễn Hải, Hải Uy, vừa húi quả đầu đinh ba tấc, người ngồi bên cạnh là Trang Viễn.

Thẩm Thế Quần cũng ngạc nhiên, tức thì hiểu ngay: "Xem ra phải chúc mừng Trang tổng rồi, sau này việc phát hành phim ở khu vực châu Á Thái Bình Dương còn phải nhờ anh nhiều."

Trang Viễn nhìn thấy tôi trước nhất có hơi sững ra, liền đó ngó một vòng áo sơ mi của tôi, sau cuối ánh nhìn dừng lại tại đôi giày cao gót, mày mắt miễn cưỡng nén ý cười. Cậu ấy theo đúng phép tắc công việc đứng dậy bắt tay với Thẩm Thế Quần: "Tuần rồi vừa nhận được lệnh thuyên chuyển, trước đây tôi chủ yếu làm mảng đầu tư, theo cụ thể từng dự án, với các tuyến rạp còn khá bỡ ngỡ, về sau xin nhờ đàn anh có kinh nghiệm giúp đỡ dẫn dắt cho."

Ai, vậy là hắn lên chức rồi à?

Tôi vừa cùng sếp ngồi xuống bên này, đang tính vặn vẹo hai cổ chân tê nhức, thì nghe sếp call mình: "Vậy tôi cũng giới thiệu một chút, cô Hoàng Doanh Tử, giám đốc quảng bá vừa nhận chức của Thế Hà, sau này sẽ phụ trách tuyên truyền cùng phát hành cho tất cả nội dung của bên chúng tôi."

A ha?

Cái máy tính trong tay tôi tí thì rơi oạch xuống đất, sếp ơi anh thăng chức cho em chỉ bằng một câu thế thôi hả? Trang Viễn bật cười, hiểu ra, lại đứng dậy lần nữa, xoè bàn tay ngòi bút: "Hoàng tổng, hân hạnh gặp mặt."

..."Hân hạnh gặp mặt."

Cái người này hắn muốn tôi đứng lên mà! Xấu tính ghê ấy!

Tôi gắng ngồi lại cho vững, chủ nhà thật sự, sếp tổng của Viễn Hải, Hải Uy, thủng thẳng bảo: "Được rồi, ai cũng diễn xong rồi thì giờ mình nói chuyện chính, Thẩm tổng, cái phim văn nghệ này của anh mở miệng đòi ngốn của bọn tôi 20% suất chiếu, là do gần đây kiếm được bộn quá rảnh muốn giỡn với tôi à."

Cái vị boss xuyên quốc gia ra quốc tế này, tuy trông ngoài mày đậm mắt to, nhưng bình thường vẫn "vang danh" là tay máu mặt không sợ cũng chả ngán ai cả, kết hợp với mái tóc húi của ông ấy, vừa nãy thốt ra mấy câu, chả giống đang bàn kinh doanh mà hơi giống Trịnh Y Kiện tạo hình thất bại còn cầm nhầm kịch bản của Gà Rừng, đúng đoạn chuẩn bị chém người.

Thẩm Thế Quần ở trong giang hồ bao năm, vững như bàn thạch, cũng không đi với ma mặc áo giấy, có gì nói đó: "Không giỡn anh, với lại chỉ có ngày đầu chúng tôi muốn 20%, sau mùng ba, chúng tôi hy vọng tỷ lệ suất chiếu có thể đạt 30%."

Lần này không chỉ Hải Uy, cả Trang Viễn cũng nhướng mày: "Giang đạo diễn trước đây có hai bộ không thu được tới 10 triệu tiền vé, anh cũng biết rõ."

"Mỗi bộ phim có đặc thù riêng, "Âm 273 độ C" khác hai bộ kia." "Khác chỗ nào?" Hải Uy làm dữ ra mặt.

Thẩm Thế Quần không đáp, hơi ngả người vào lưng ghế. Giờ tới tôi rồi.

"Chào Hải tổng." Tôi mở máy tính ra, "Bộ phim này của đạo diễn Giang khác với hai bộ trước, tuy nhìn thì đều là phim văn nghệ, nhưng chúng tôi đánh giá cao lượng vé sẽ bán ra. Đầu tiên, tuy nói bộ phim này nội dung cốt lõi cực kỳ sâu sắc, nhưng trong phim có một số phân đoạn theo motip thường thấy rất dễ thu hút lớp người xem đại chúng, chúng tôi có thu thập được một bộ số liệu, là số liệu về các phim có đề tài tương tự cả trong nước lẫn ngoài nước mười năm gần đây, có thể thấy rõ..."

"Dừng." Hải Uy nhướng mắt, ngắt ngang lời tôi: "Mấy lời văn vẻ này tôi không có thời giờ nghe, ở đây tôi làm kinh doạnh, 20% là tỷ lệ suất chiếu cho phim bạo, phim ra rạp muốn bạo phải bán được vé cho cho dân thường không có văn hoá như bọn tôi. Cho nên cô nói mấy thứ đó đều là bỏ đi, tôi chỉ muốn biết Thẩm tổng công ty cô đòi 20% là muốn hố tôi hay muốn cùng chia chác thật? Nếu là chia chác thì tiền đâu mà chia?"

Tôi không ngắt lời ông ấy, nghe đến hết câu bèn đóng máy tính lại: "Thẩm tổng sẽ không hố ngài, cái này ngài cũng biết. Nếu không chỉ mỗi chuyện bàn suất chiếu cho bộ phim chẳng đáng để ba người các vị cất công bỏ thời gian giữa lúc bận rộn tới đây ngồi họp."

Chung quanh cứ gọi là im re, nghĩ ra thì bấy nhiêu năm nay Hải Uy chưa từng bị vạch trần kiểu này bao giờ. Trừ Trang Viễn và Thẩm Thế Quần, mọi người ai cũng nhìn như muốn lọt tròng mắt ra ngoài.

Tôi chẳng nhìn nét mặt bọn họ, tiếp tục cất tiếng: "Không nói số liệu thì thôi, tôi đổi một cách nói khác ngài xem thử có dễ chấp nhận hơn không. Ngài cảm thấy tỷ lệ suất chiếu 20% không hợp lý là vì ấn tượng đầu tiên đây là một bộ phim văn nghệ không vì tiền, nhưng ngài phải nghe hết lời tôi nói, hôm nay tôi đến đây là muốn bán cho ngài một bộ phim hài trinh thám có cảnh nóng, còn do đạo diễn nổi tiếng quốc tế cầm trịch cùng cả đôi ảnh đế ảnh hậu diễn chính, một "món hàng" như vậy, ngài thấy tỷ lệ suất chiếu 20% thế nào?"

Hải Uy chắc là cũng nhiều năm rồi chưa bị ai bật lại, còn là người mới trước chưa thấy mặt, đơ ra mất một lúc: "Cô vẫn đang nói "Âm 273 độ C"?" "Đúng, chính là bộ này."

Thẩm Thế Quần nhún vai, ý bảo "Cô ấy nói đúng hết đấy".

Tôi tiếp, "Các vị còn chưa xem qua, chỉ biết phim nhận giải nước ngoài, nghe luồng tin một chiều. Thực chất bộ phim này tuy đề tài khá nặng, nhưng câu chuyện cực kì thú vị, dễ được đại chúng yêu thích hơn hẳn mình nghĩ." Tôi còn chưa hết hơi, bèn nói luôn: "Cho nên, bây giờ tôi sẽ giới thiệu qua nội dung và phương án tuyên truyền cho bộ phim trinh thám này, hai vị thấy có được không?"

Hải Uy không rõ là bực hay cáu, bật cười khan hai tiếng.

Trang Viễn cúi đầu mím khoé miệng đang nhếch lên, nói: "Tôi thấy được."

Vậy thì khỏi cần phải đợi Hải Uy gật đầu nữa, tôi lại mở máy tính ra, thuyết minh tràng giang đại hải. Điện thoại lúc ấy có tin weixin tới. Trang Viễn: "Hôm nay là nữ hiệp thần thông."

Cậu ấy biết khen người ghê đấy chứ.

"Nữ hiệp thần thông đi cao gót." Đủ rồi đấy nha!

=======