Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 146




Bắt đầu từ sinh nhật năm ngoái, tôi và Tưởng Dực bước vào mối quan hệ thi thoảng sẽ hôn một cái. Lần nào cũng như lần nào, tôi ấn Tưởng đại gia xuống hỏi: "Tại sao lại hôn tớ?"

80% hắn sẽ đáp: "Cậu nói xem?" "Là vì thích tớ đúng không!"

"Vậy là vì thích." Tưởng đại gia lúc nào cũng nói nhẹ như không. "Không được đáp lấy lệ!"

"Vậy thì không thích." So với với kiểu nói cho có hắn còn giỏi chọc người ta sôi máu hơn. "Tại sao lại không thích?!"

Tưởng Dực bị hỏi phát chán sẽ kéo tôi hôn thêm lần nữa, hôn xong thường tôi quên luôn không truy tiếp, hoặc là hết cơ hội để truy tiếp. Với thật ra, khó khăn lắm Tưởng Dực mới bớt căng như dây đàn, tôi cũng chẳng muốn ép hắn quá đáng.

Cái người này mấy tháng nay sống theo kiểu lánh đời, ngủ sớm dậy sớm, hàng ngày sẽ lôi máy tính ra làm hiệu ứng đặc biệt, nhưng thật ra phần lớn thời gian thì hắn chỉ vẽ, có lúc vẽ một hồi bèn ngủ mất, ngủ dậy thì làm cơm, nghiên cứu công thức nấu ăn mới.

Ngược lại, tôi càng lúc càng bận, từ hồi đầu năm nay tôi bắt đầu vào làm cố vấn PR cho bên Giải trí Thế Hà của Thẩm Thế Quần, giúp hoạch định sách lược tuyên truyền, xây dựng hình ảnh nghệ sĩ.

Có một lần Niệm Từ nhắc chuyện này: "Trước cậu có kể là tổng biên tập cũ của cậu tìm cậu làm nền tảng truyền thông mới, sao giờ lại không qua đó nữa?" Tôi nghĩ một hồi, nói: "Đương nhiên phải chọn chỗ vừa nhàn vừa nhiều tiền hơn chứ."

Niệm Từ chẳng dễ bị xoay: "Không phải cậu vẫn muốn quay về làm phỏng vấn viết báo à?" "... Giờ tớ không muốn bỏ việc bên này, ai biết Triệu Khách đi mở đơn vị biên chế mới kiểu ấy có chắc ăn không?" Niệm Từ nhìn tôi dò xét, nhưng cũng không nói gì thêm.

Đầu tư Bắc Kinh và Giải Trí Thế Hà có quan hệ hợp tác vô cùng khăng khít, Trang Viễn đôi khi sẽ xuất hiện tại chỗ tôi làm việc, bọn tôi cũng đi ăn trưa xã giao, nhưng hầu như không hàn huyên gì nhiều. Một hai lần cậu ấy sẽ hỏi tôi Tưởng Dực gần đây ra sao.

Tôi bảo là đang vẽ.

Có lần tình cờ bên cạnh là nhà sản xuất phim đang ngồi, người ta có biết câu chuyện, mới nhân đó hỏi tôi: "Bên Mỹ có chỗ đang tiếp xúc với cậu ấy muốn làm tiếp Lôi Chấn Tử, sao cậu ấy lại không đồng ý?"

Tôi lắc đầu nói không biết.

Không phải không muốn nói, là thật sự không biết.

Tưởng Dực nhìn ngoài có vẻ phớt lờ cả thế giới, nhưng khi đã nhất định làm gì thì ai khuyên cũng chẳng có tác dụng. Huống hồ, cậu ấy luôn có chủ kiến của mình. "Ủ rũ như gà rù thế này không giống kiểu Tưởng Dực."

Đâu ra mà ủ rũ như gà rù, hắn giờ chỉ đọc sách với vẽ, trông còn hồng hào hơn so với trước. Chẳng qua đúng là càng ngày càng kiệm lời, trừ thoảng hoặc nói chuyện, đấu võ mồm cùng bạn bè, hoặc là chơi game, đa số lúc hắn chỉ ngồi không một mình.

Tôi cũng ít nói về mấy chuyện đó với Tưởng Dực, nhưng bên Khâu Hàng vừa đáp chuyến bay thì lại có sáng kiến khác.

Lúc Tết đến, cả đám bọn tôi cùng về nhà, sáng mùng 2 mọi người quây quần ăn bữa cơm, tôi và Phương Minh Vũ đi rửa tay vào thì nghe Khâu Hàng bảo với Tưởng Dực: "Hôm qua tớ với Quách Tĩnh có ngồi tính toàn bộ tiền mặt bọn tớ có trong tay, ta nói cũng không ít đâu."

Quách Tĩnh nói: "Nhắm là đủ để cậu hoàn thành dự án."

Quan Siêu cũng nói: "Tớ ít nhiều cũng có, góp được bao nhiêu thì góp, bối cảnh câu chuyện của cậu liên quan đến bay lượn, tớ có nói với chủ nhiệm chỗ tớ, bạn cùng đại học với ông ấy làm trên bộ khá quen thân với bên văn hoá, đang nói thử xem tác phẩm đề tài này có thể được ưu ái hơn không, người ta sẽ gắng giúp mình lúc hậu kỳ, xét duyệt, lấy giấy phép với cả tuyên truyền qua các kênh chínn thức của nhà nước."

Niệm Từ nói: "Mình làm quản lý tài khoản tập trung đi, tớ quản lý cho, sẽ không để nguồn tiền của các cậu bị đứt." Tôi sực hiểu ra, mấy người bọn họ đang muốn tiếp sức cho "Lôi Chấn Tử".

Tưởng Dực sựng lại, nói: "Từ từ bàn sau đi."

Quách Tĩnh nhìn cậu ấy: "Đã vẽ được một nửa rồi, đừng bỏ cuộc giữa chừng."

Khâu Hàng cười: "Dù sao tiền của bọn tớ cũng chỉ để không đó, chưa chừng dự án của cậu mà thành công thì bọn tớ đủ tiền nghỉ hưu sớm luôn ấy, phải không?" Tưởng Dực nghĩ một thoáng, cũng không từ chối tiếp, hỏi Quách Tĩnh: "Năm nay cậu mở tiệm ở Hàng Châu cần bao nhiêu tiền?"

Quách Tĩnh nói: "Bên nhánh đồ ăn vặt tình hình năm nay khả quan lắm, vốn xoay vòng nhanh, dư tớ mở tiệm mới. Cái này cậu không cần phải lo, cậu cứ vẽ cái mình muốn vẽ là được."

Tưởng Dực không nói.

Đầu tư cho phim hoạt hình cần số tiền rất lớn, chuỗi kinh doanh đồ ăn của Quách Tĩnh đang liên tục mở rộng, Khâu Hàng cũng phải hai năm gần đây mới có nguồn thu ổn định, hai người họ đóng góp vốn liếng chẳng khác nào vét hết túi cho bạn, càng khỏi nói đến Quan Siêu làm công chức, trang bán đồ online chỉ ở quy mô nhỏ.

Nhưng Phương Minh Vũ đứng cạnh nói: "Làm thành công được thì mọi người cùng kiếm tiền, làm không xong cùng lắm thành bốn tên nghèo rớt thôi, Niệm Từ bao nuôi hết." Niệm Từ gật đầu cười: "Phải rồi, yên tâm, còn tớ mà."

Cậu ấy vừa gởi một khoản tiền ngân hàng tương lai dùng đóng học cho con gái Minh Vũ làm quà bé ra đời, ai ngờ đâu giờ phải bao thầu cả ba mẹ cùng một đám bạn bè cánh hẩu. Mấy người bọn tôi đều bật cười.

Cả bọn cụng ly.

Rượu xuống họng, Quách Tĩnh nhìn Tưởng Dực, nói: "Ban đầu tiệm của nhà tớ cũng khai trương như thế này." Đúng rồi, tôi nói bởi sao cứ thấy cảnh hiện tại quen quen.

Ngày hè năm 1998 đó, vừa đúng mùa mưa, "Hoàn Châu Cách Cách" và World Cup Pháp chiếu trên tivi, trong căn tiệm xiên nướng nho nhỏ, người lớn bảo nhau: "Mưa là tiền vào như nước." Bọn tôi của hồi ấy vẫn là một đám nhóc chỉ biết nghịch phá chả biết gì.

Mọi người chừng như đều đắm chìm vào hồi ức, cả nửa buổi sau Tưởng Dực nói: "Tớ biết rồi."

Tết xong không lâu Minh Vũ đưa con quay lại Mỹ học tiếp, Khâu Hàng vào đoàn phim, cô Tân theo sang chăm sóc hai mẹ con.

Đầu tháng ba, một công ty chuyên sản xuất phát hành phim hoạt hình lặng lẽ thành lập ở Bắc Kinh, cổ đông là bốn thanh niên là bạn chơi từ nhỏ của nhau. Địa điểm vẫn đặt tại đất vàng kinh doanh Đông Tam Hoàn, studio bài trí đơn giản không bao lâu đã trang hoàng xong, đoàn đội cỡ nhỏ sau ba tháng thai nghén nhanh chóng thành hình, Tưởng Dực đột ngột tiến thẳng vào trạng thái làm việc bất kể ngày đêm.

Tôi vẫn biết trong bụng, lúc cậu ấy không tỏ vẻ gì ắt là đã có chuẩn bị, nhưng cũng không ngờ cậu ấy hành động chớp nhoáng đến thế.

Tiền của Quách Tĩnh và Khâu Hàng chuyển tớ, cũng chỉ vỏn vẹn ba tháng nọ, các đồng sự nghỉ việc đợt đoàn đội giải tán đã thoả thuận xong với cậu ấy, anh em xắn tay áo nghe hú cái là cùng tụ tập về.

Ngày đầu làm việc, Tưởng Dực nói với mọi người: "Mình đã nghĩ hết ba tháng, cũng đã cân nhắc hết ba tháng. Kết luận là, nếu làm theo suy tính ban đầu thì nhất định sẽ hoàn thành được tốt nhất bộ phim này. Hiện tại có lẽ tiền và nguồn lực để làm phim không được như trước, các kênh quan hệ cũng phải đợi khai thông, nhưng không gian cho sáng tạo khi làm phim lại rộng lớn hơn hẳn. Hôm nay ngày đầu làm việc, mình chỉ muốn nói, xin mọi người hãy có lòng tin, dự án này bọn mình nhất định làm được, mình đảm bảo chắc chắn sẽ không để uổng phí công sức thành quả của mọi người, không để tác phẩm có giá trị bị mai một, nhất định sẽ khiến "Lôi Chấn Tử" có thể giương cánh bay lên."

Đây coi như là lần duy nhất từ nhỏ đến lớn Tưởng Dực nói ra lời hô hào cổ vũ. Tất cả mọi người đều cảm thấy hăng máu hẳn.

Nhưng trong lòng tôi biết rõ, dù là người tự tin quyết đoán đến đâu, cũng không thể nào 100% thành đồng vách sắt. Dự án này đè sức ép khủng khiếp lên vai cậu ấy, đó là giấc mơ của cậu ấy, lại có Quách Tĩnh, Khâu Hàng, Quan Siêu đánh cược toàn bộ để trợ giúp cậu ấy, quyết không thể sảy chân.

Tôi ngồi trong góc phòng dõi theo Tưởng Dực, nhớ lại cậu ấy lúc nhỏ có thể thức trắng 24 tiếng đồng hồ để chuẩn bị cho kì thi học sinh giỏi Lý, mặt mày quạu quọ vẽ phông cho vở ca kịch của bọn tôi xong lại bị đẩy lên sân khấu tham gia múa, đánh bóng bị thương quyết không chịu ra sân...

Về sao, cậu ấy đoạt huy chương vàng quốc tế Lý, múa cũng được khen ơi là khen, đấu bóng thì ăn cú dứt điểm.

Cái người này từ nhỏ đã háo thắng, không bao giờ cam chịu, làm gì cũng dốc hết sức lực. Chuyện đã muốn làm thì không có chuyện bỏ giữa đường, chỉ cần cậu ấy muốn, chắc chắn sẽ làm ra kết quả tốt nhất.

Lần này, nhất định cậu ấy cũng có thể.

Tiếo theo tôi lại nhớ đến hồi bọn tôi còn bé tí.

Nhà tôi mới vừa chuyển đến khu nhà số 13 ở bên cạnh vườn hoa nhỏ, cậu ấy dùng bàn tay khi ấy vẫn còn chưa dài khoẻ như nay, những ngón tay non nớt chụm lấy cây viết chì đã được gọt nhọn bởi người mẹ chuyên kỹ thuật xây dựng của cậu ấy, vẽ phác lên trên xấp giấy nháp dày một chú chim cánh xù đang ưỡn ngực vươn cánh bay lên với mây trời.

Dù đã lớn lên bao lâu, đôi cánh của cậu ấy luôn ở đó.

=======