Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 17-3: Trưởng thành = Trách nhiệm (3)




Hành lang trên tầng ba của khu lớp 10 vô cùng ồn ào. Học sinh nhốn nháo, vây quanh trước cửa lớp 10/6 nhìn vào trong.

Tô Khởi và Lý Phong Nhiên chen vào đám đông, thấy một bạn nam nằm dưới đất, đã hôn mê. Trên sàn nhà, trên đầu tóc và đồng phục cậu ta toàn là máu. Chính là người đã chọc ghẹo Lộ Tử Hạo rất nhiều lần – Đổng Phương.

Lâm Thanh lấy áo khoác đồng phục bịt miệng vết thương trên đầu Đổng Phương, kêu: "Đừng có bu quanh nữa, gọi bác sĩ đi!"

Lộ Tử Hạo ngồi thừ người trên đất, hai mắt đờ đẫn. Lương Thuỷ ngồi cạnh cậu, một tay giữ chặt cậu, tay kia duy trì tư thế bảo vệ cậu.

Máu của Đổng Phương vẫn tiếp tục chảy. Lý Phong Nhiên chạy tới, cởi áo khoác đồng phục che kín miệng vết thương. Máu tươi ấm nóng, sền sệt, len vào khe hở giữa những ngón tay. Cậu và Lâm Thanh nhìn nhau, ánh mắt cả hai đầy hoảng loạn.

Tô Khởi sợ đến mức tay chân tê rần: "Sao lại thế này?"

Sắc mặt Lộ Tử Hạo trắng bệch, môi run rẩy: "Tớ chỉ đẩy cậu ấy một cái."

Một góc bục giảng toàn là máu, có lẽ là Đổng Phương ngã xuống đất, đầu đụng phải một góc xi măng nhọn.

Tô Khởi sợ hãi nắm chặt tay Lộ Tử Hạo. Ngón tay cậu lạnh cóng, run lẩy bẩy.

Một vài bạn nam muốn đến kéo Lộ Tử Hạo, Lương Thuỷ chắn trước người cậu, gào lên: "Thử động vào cậu ấy một cái đi!"

Nam sinh hét: "Là nó làm, nó giết người!"

Lương Thuỷ lạnh lùng nói: "Thầy cô và cảnh sát sẽ điều tra, không tới phiên các người lên tiếng! ——Thanh Thanh, cậu ấn chặt lại!"

Tay Lâm Thanh toàn là máu, cô run rẩy gật đầu: "Ừm."

Trong tiếng ồn ào xung quanh, tiếng xe cứu thương vang lên. Lương Thuỷ ngước nhìn: "Tô Thất Thất!"

Tô Khởi lập tức đứng dậy, đẩy đám người đang chạy đến trên hành lang, hét xuống dưới lầu: "Chỗ này!! Người ở chỗ này!!"

Nhân viên y tế thấy cô, nâng cáng chạy lên cầu thang. Tô Khởi xua các bạn ra: "Đừng cản đường bác sĩ, cầu xin mọi người nhường đường!"

Vài bạn học hiểu chuyện kêu mọi người nhường đường. Nhân viên y tế thuận lợi đến nâng Đổng Phương lên cáng rồi đưa xuống lầu.

Xe cứu thương chạy nhanh như bay, tiếng còi xa dần.

Lộ Tử Hạo vẫn ngồi yên tại chỗ, run rẩy: "Thuỷ Tạp, Thất Thất, cậu ấy sẽ chết sao?"

Không ai nói gì, ai cũng sợ hãi. Lúc Đổng Phương bị mang đi, sắc mặt trắng xám hệt người chết.

Lộ Tử Hạo sợ đến mức nước mắt cũng không chảy ra nổi, chỉ lắc đầu lẩm bẩm: "Tớ không cố ý. Tớ chỉ đẩy cậu ấy một cái. Chỉ đẩy một cái."

Cậu vừa nói xong thì giáo viên, thầy chủ nhiệm và cảnh sát xuất hiện ở cửa lớp.

Mặt thầy giám thị xanh mét, ông bước đến để đánh Lộ Tử Hạo. Lương Thuỷ đứng chắn phía trước, nói: "Cậu ấy bất cẩn đẩy, là bạn bè đánh nhau, lỡ tay thôi ạ."

Thầy giám thị mắng: "Lỡ tay?! Đổng Phương sắp xảy ra chuyện rồi, em gánh mạng người trên lưng đấy Lộ Tử Hạo!" Nói xong thì nhìn đám học sinh đang vây xem, quát, "Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là bài học đấy! Không biết lấy làm gương thì đều có kết cục thế này. Về lớp hết cho tôi!"

Đám học sinh nhanh chóng giải tán.

Cảnh sát muốn nói chuyện với Lộ Tử Hạo, nhưng tinh thần cậu hoảng loạn, không trả lời được bất kỳ câu hỏi nào. Sau khi một vài cảnh sát đi một vòng hỏi học sinh cùng lớp thì biết được tình huống cơ bản, suy xét đến việc Lộ Tử Hạo chưa thành niên, tạm thời không dẫn cậu về đồn, chỉ mượn phòng giám thị rồi gọi phụ huynh đến.

Chuông lớp tự học buổi tối vang lên, nhóm Lương Thuỷ không thể đi theo đến phòng giám thị. Lộ Tử Hạo bị cảnh sát mang xuống lầu, không ngừng quay đầu nhìn bọn Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên, hai hàng nước mắt chảy dài.

Tô Khởi đi đến lấy lòng: "Chú cảnh sát ơi, tụi cháu đi với cậu ấy được không ạ?"

Lương Thuỷ cũng nói: "Cậu ấy thật sự không phải cố ý đâu, cậu ấy cũng sợ lắm."

Người cảnh sát đó rất tốt bụng, vỗ vỗ vai Lộ Tử Hạo, nói: "Đừng sợ, bố mẹ cháu đến nhanh thôi. Chúng tôi sẽ điều tra, nếu chỉ là ngoài ý muốn thì sẽ không đổ oan cho cháu."

Nhưng anh không đồng ý với lời xin đi cùng của nhóm Lương Thuỷ.

Bốn người chỉ có thể đứng nhìn Lộ Tử Hạo bị dắt xuống lầu.

Tô Khởi hỏi Lâm Thanh chuyện gì xảy ra. Lâm Thanh cũng không biết, lúc cô đang lên lầu thì nghe thấy có người nói Lộ Tử Hạo và Đổng Phương đang đánh nhau, cô còn chưa kịp đến gần, hai cậu ấy xô đẩy nhau, Đổng Phương ngã xuống đất, đầu đập vào góc xi măng nhọn, hôn mê ngay lập tức. Lâm Thanh sợ muốn chết, sợ cậu ta sẽ chết, vội vàng cởi áo khoác đồng phục bịt miệng vết thương lại.

Lâm Thanh lo lắng nói: "Mấy cậu nói coi, cậu ấy sẽ không chết đâu đúng không?"

Cả nhóm không ai nói gì, xác suất này khiến mọi người khủng hoảng cực độ.

Loại khủng hoảng này kéo dài suốt buổi tối. Trong tiết đầu của lớp tự học buổi tối, toàn bộ thầy cô đều không dạy. Giáo viên chủ nhiệm về lớp thông báo sự cố tồi tệ này, nghiêm túc nhắc lại nội quy trường học.

Thầy Lỗ nói: "Các em ai không muốn học thì sau này không cần đến nữa, đừng có đến trường làm xằng làm bậy!"

Tô Khởi cả gan hỏi: "Thầy ơi, Lộ Tử Hạo sẽ bị đuổi học hả thầy?"

"Xem tình hình. Hành vi này của Lộ Tử Hạo rất nghiêm trọng."

Tô Khởi cãi lại: "Nếu là người khác bắt nạt cậu ấy trước thì sao!"

Thầy Lỗ nói: "Chuyện này để cảnh sát và thầy giám thị điều tra, các em đừng nhọc lòng. Điều các em phải làm chính là hoà thuận với bạn bè, cố gắng không để xung đột tay chân. Cấp ba cả rồi, tưởng còn ở tiểu học hả!"

Tô Khởi không nói nữa. Cô lo lắng cho tình cảnh của Lộ Tử Hạo, càng lo lắng cho an nguy của Đổng Phương hơn.

Lớp tự học buổi tối vừa kết thúc, bốn người đã đạp xe như bay đến bệnh viện. Vừa đến bệnh viện, quả nhiên các bố các mẹ của hẻm Nam Giang đều ở đó. Trần Yến khóc tức tưởi, mấy người mẹ vây quanh trấn an.

Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn. Đổng Phương đã vào cấp cứu rất lâu rồi, mãi chưa thấy ra.

Bố mẹ cậu cũng ở đây. Mẹ cậu hình như đã khóc đến kiệt sức, bố cậu thì hốc mắt đỏ bừng.

Cảnh sát dẫn Lộ Tử Hạo đến một góc ngồi. Lộ Tử Hạo cúi gầm đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

Trần Yến nắm chặt tay Phùng Tú Anh không buông, khóc ròng rã nói: "Cô giáo Phùng, cầu xin cô, bác sĩ Lý nhất định phải cứu sống cậu bé kia, nhất định phải cứu sống, nếu không Tử Hạo nhà tôi sẽ chết mất, chết mất thôi. Cô nhìn thằng bé lớn lên, nó không phải tội phạm giết người, nó thật sự không cố ý đâu cô giáo Phùng."

Phùng Tú Anh vỗ vỗ mu bàn tay Trần Yến, đôi mắt cũng ướt: "Yên tâm đi Yến Tử, Lý Viện Bình nhất định sẽ cố hết sức, không sao đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

Tuy nói như thế, nhưng không ai dám chắc chắn cả —— người đã vào trong phòng phẫu thuật ba bốn tiếng rồi.

Phùng Tú Anh nhìn Trần Yến, rồi lại nhìn bố mẹ Đổng cách đó không xa, buồn bã vô cùng. Cô làm giáo viên nhiều năm rồi, chưa từng gặp phải thời khắc nguy kịch như thế này. Cô biết rõ, vận mệnh của hai đứa trẻ, của hai gia đình, đều treo ở phòng phẫu thuật.

Người còn - vẫn còn hi vọng. Người mất - hai đứa nhỏ, hai gia đình đều sẽ bị huỷ hoại. Dù Lộ Tử Hạo cố tình hay vô tình, đều bị huỷ hoại.

Cửa phòng phẫu thuật đột ngột mở ra. Người lớn đều cho rằng phẫu thuật kết thúc, đi đến hỏi kết quả, nhưng Lý Viện Bình chỉ ra ngoài để gọi phụ huynh ký giấy đồng ý phẫu thuật.

Bố mẹ Đổng cầm bút, run rẩy ký tên. Trần Yến khóc còn dữ dội hơn mẹ Đổng: "Bác sĩ Lý, anh nhất định phải cứu sống đứa nhỏ này, cầu xin anh."

Phùng Tú Anh cũng khẩn thiết nói: "Viện Bình, anh nhất định phải cứu được. Hai gia đình đấy."

Lý Viện Bình kiên định gật đầu: "Em yên tâm. Anh là bác sĩ."

Cửa phòng phẫu thuật lại khép lại.

Lộ Tử Hạo ngồi dưới đất, vùi đầu ôm lấy chính mình, nước mắt tuôn rơi. Cậu không nhìn bất cứ thứ gì, nhưng cậu nghe thấy lời cầu xin của Trần Yến.

Lương Thuỷ, Lý Phong Nhiên, Tô Khởi và Lâm Thanh ngồi bên cạnh cậu. Lương Thuỷ ôm chặt vai cậu.

Phía bên kia, nhóm bố mẹ cũng đứng xung quanh Trần Yến và Lộ Diệu Quốc, nắm chặt tay nhau.

Từng giây từng phút trôi qua, người lớn, bọn trẻ dựa vào nhau, im lặng chờ đợi, hy vọng, cầu nguyện, chịu đựng đến một giờ sáng.

Cuối cùng phòng phẫu thuật cũng tắt đèn, y tá đẩy giường bệnh ra ngoài – người đã được cứu sống. Bố mẹ Đổng Phương nhào đến bật khóc.

Trần Yến gần như là quỳ bên chân Lý Viện Bình ngay lập tức, gào khóc rất to. Lý Viện Bình hoảng hốt, cuống quýt kéo cô dậy: "Em làm gì vậy Yến Tử?!"

Trần Yến khóc lớn: "Anh đã cứu mạng Tử Hạo, anh cứu mạng Tử Hạo rồi!"

Cách đó không xa, Lộ Tử Hạo ngẩng đầu. Hối hận, sợ hãi, đau khổ, may mắn thoát nạn, tất cả cảm xúc chồng chéo lên nhau. Nước mắt của chàng thiếu niên tuôn trào như suối.

Lương Thuỷ ôm mạnh cậu vào lòng, ghì chặt vai cậu. Lý Phong Nhiên thì mặt mũi tái nhợt, ôm chặt hai người. Lâm Thanh và Tô Khởi sợ đến khóc nức nở, nhào đến ôm họ.

Cả nhóm cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm, tính chất của sự việc này xem như chuyển sang mâu thuẫn trong trường học.

.......

Đêm khuya trong bệnh viện, Lý Viện Bình vừa thay đồ phẫu thuật ra, cả người mệt mỏi đổ đầy mồ hôi. Năm sáu tiếng phẫu thuật liên tục, anh gần như kiệt sức.

Bác sĩ Lý vừa ra hành lang thì thấy Lộ Tử Hạo đứng ở góc tường chờ mình.

Vẻ mặt của chàng thiếu niên tiều tuỵ, hốc mắt đỏ bừng. Hôm nay với cậu quá mức kinh hãi.

Cậu tiến lên phía trước, cúi đầu rất thấp: "Cháu cảm ơn chú Lý."

Lý Viện Bình vỗ vai cậu, mỉm cười: "Khách sáo với chú làm gì?" Anh còn định nói gì đó, nhưng thật sự quá mệt mỏi, trực tiếp ngồi xuống đất dựa vào tường. Anh nhìn cậu thiếu niên, vỗ lên sàn, Lộ Tử Hạo ngồi xuống theo.

Trong mắt Lý Viện Bình toàn là tơ máu, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng: "Tử Hạo à, cháu làm chú ngạc nhiên lắm đấy. Sao lại đánh nhau với người khác vậy?"

Mắt Lộ Tử Hạo đỏ lên, cậu nghẹn ngào: "Nó hay trêu cháu, nói cháu giống con gái."

"Cho nên đánh nhau?"

"Nó cũng đẩy cháu, nhưng cháu đụng vào tường, còn nó đụng vào chỗ xi măng nhọn." Lộ Tử Hạo thấy uất ức nên bật khóc.

Rõ ràng cả hai đều hành động giống nhau, tại sao kết quả lại một trời một vực. Cậu thành hung thủ, Đổng Phương thành người bị hại.

Lý Viện Bình kiên nhẫn chờ cậu khóc xong, rồi chậm rãi nói: "Tử Hạo à, chú biết cháu uất ức, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện, mà kết quả của nó không phải được phân chia đều nhau. Cháu có thể nói là vận mình xấu, mình xui xẻo. Nhưng cho dù vận tốt hay xấu, hậu quả do mình gây ra, phải tự mình gánh vác."

Cả miệng và lưỡi anh đều khô, anh liếm môi, tiếp tục nói: "Bây giờ cháu không còn là trẻ con nữa. Trẻ con có thể không biết chừng mực, nhưng người lớn thì không. Cháu cãi nhau với người khác, nên lường trước được sẽ xảy ra xung đột. Cháu xung đột với người khác, nên lường trước được sẽ có tổn thương. Lần này may là cậu bé đó không sao, là may mắn. Tất nhiên, lúc thật sự có chuyện thì vẫn còn bố mẹ gánh vác cho cháu. Bởi vì cháu vẫn còn nhỏ. Giống như bây giờ, tiền bồi thường cho cậu ấy chữa bệnh là bố mẹ cháu chịu. Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, loại kim bài miễn tử này sẽ hết tác dụng. Lần sau, cháu phải tự chịu trách nhiệm. Loại trách nhiệm này, có khi là gánh vác, có khi là chịu trừng phạt. Cháu phải nhớ kỹ, con người có thể phạm sai lầm, nhưng có một vài cái sai tuyệt đối không được phép phạm phải."

Lộ Tử Hạo lại trào nước mắt. Cậu không nói bất cứ gì cả, uất ức hay biện hộ đều không nói ra, chỉ gật đầu mạnh trong nước mắt.

"Được rồi. Chuyện này qua rồi thì cứ để nó qua đi, cháu cũng phải phấn chấn lên. Tương lai còn rất dài, chú biết cháu là một đứa trẻ ngoan." Lý Viện Bình sờ đầu cậu, "Về nhà nghỉ ngơi sớm đi, an ủi mẹ cháu, hôm nay mẹ cháu sợ lắm đấy."

Lộ Tử Hạo gật đầu, lại thầm nói tiếng cảm ơn rồi chạy đi.

Lý Viện Bình mệt mỏi đỡ tường, vịn đầu gối đau nhức đứng lên, thì thấy Phùng Tú Anh đứng cách đó không xa nhìn mình.

Sắc mặt cô không vui vẻ lắm, đi qua đỡ anh dậy, nói: "Hôi chết đi được. Hôm nay đừng ở bệnh viện, về nhà tắm rửa rồi ngủ."

Lý Viện Bình bị cô kéo đi, thấy vừa mừng vừa lo vì được quan tâm: "Em... sao lại đột nhiên tốt với anh vậy?" Anh chợt tránh tay cô, "Anh không về, em lại muốn nói chuyện ly hôn với anh chứ gì."

Phùng Tú Anh kéo cánh tay anh lại, tức giận nói: "Ly cái đầu anh! Nếu anh không về với em thì ly hôn ngay!"

Lý Viện Bình sững sờ, vội cứu vãn tình hình, ngoan ngoãn nói: "Về về về, bây giờ về luôn."

"Với người khác thì kiên nhẫn lắm, cũng không thấy anh chia một nửa cho người nhà." Phùng Tú Anh ngoài miệng vẫn không buông tha anh, giận dữ lầm bầm. Cô đỡ anh, đi trên hàng lang trong đêm khuya dài.

Lúc đi đến chỗ quẹo, giọng nói dong dài của người phụ nữ mới dần biến mất.

........

Sau khi phối hợp với công an dân dự, hai vợ chồng Lộ Diệu Quốc trả chi phí khám chữa bệnh, rồi đưa thêm hơn 90.000 tệ tiền bồi thường. Hai bên đã đạt được thoả thuận hoà giải chuyện này.

Trường học vốn quyết định đình chỉ học Lộ Tử Hạo một tháng, nhưng Trần Yến không chấp nhận. Cô chạy đến phòng giám thị lý luận, thừa nhận Lộ Tử Hạo đã sai, gia đình họ cũng đã chịu trách nhiệm tương ứng, nhưng Đổng Phương cũng sai khi xúc phạm Lộ Tử Hạo suốt thời gian qua, không thể vì bị thương nên xoá bỏ toàn bội lỗi sai của Đổng Phương.

Nhà trường kiên quyết muốn đình chỉ học, nhưng tính tình Trần Yến cứng rắn, kiên quyết không chấp nhận cách xử phạt này, thậm chí còn nói nếu đình chỉ học thì cô sẽ báo lên Bộ Giáo dục, tố giáo viên trường Nhất Trung không có khả năng xử lý mâu thuẫn giữa học sinh, khiến vụ việc trở nên tồi tệ hơn, suýt nữa đã gây ra án lớn.

Suy xét đến trong ghi chép của cảnh sát xác thực có ghi lại Đổng Phương xúc phạm Lộ Tử Hạo trong thời gian dài; vào ngày xảy ra vụ việc, cả hai cũng thực sự có đánh nhau. Cuối cùng, trường học không đình chỉ học Lộ Tử Hạo, nhưng phê bình trước toàn trường là bắt buộc, kiên quyết không nhượng bộ.

Cả nhóm biết được thầy giám thị sẽ phê bình Lộ Tử Hạo trước toàn giáo viên và học sinh thì lo lắng và sốt ruột.

Lộ Tử Hạo lại an ủi họ, nói cậu không sao cả, cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi. Huống hồ, so với chuyện này, thì chuyện bạn cùng lớp xa lánh cậu mới làm cậu khó chịu hơn.

Tô Khởi buồn lắm, nhưng không biết nên giúp bạn mình thế nào. Cục diện bây giờ, quả thực còn khủng khiếp hơn ngồi tù.

Sáng thứ hai đã đến. Theo khúc nhạc hành quân, toàn bộ giáo viên và học sinh tập hợp ở sân, tiến hành nghi thức chào cờ.

Từ lớp 10 đến 12 tổng cộng có hơn bốn mươi lớp, học sinh xếp hàng ngay ngắn, nhìn chăm chú cờ nước đang chầm chậm được kéo cao lên trong tiếng nhạc quốc ca.

Làm lễ xong là đến hiệu trưởng phát biểu. Vẫn là những vấn đề về nội quy trường học nhàm chán và dài dòng, lặp đi lặp lại y hệt nhau. Chẳng lớp nào chịu ngồi nghe, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện rất nhiệt tình.

Có lẽ Hiệu trưởng đã quen rồi, cũng không để bụng. Tiếp theo là đến thầy giám thị, thầy nói được một lúc thì bỗng nhiên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của học sinh trên sân.

Thầy im lặng hơn mười giây, tiếng nói chuyện dần dần lắng xuống, cứ lắng dần, rồi im lặng hẳn.

"Các em vẫn là học sinh Nhất Trung sao?! Có quy củ nữa không hả!!!" Thầy giám thị đột nhiên quát lớn, âm thanh nghiêm khắc kia dường như làm nổ tung cả loa.

Cả sân im phăng phắc.

"Tuần trước, ở lớp 10/6 đã xảy ra một sự việc rất kinh khủng! Chính là vì có một vài học sinh nào đó lì lợm và ngang bướng, không tuân thủ nội quy! Bây giờ, ở tại đây, tôi chính thức phê bình Lộ Tử Hạo lớp 10/6 trước toàn trường!" Ngữ khí của thầy giám thị rất sắc bén, công kích thao thao bất tuyệt, mạnh mẽ lên án hành vi kinh khủng của Lộ Tử Hạo.

Tô Khởi ngồi nghe, mặt và tai đều đỏ lên, sắc mặt như bị kim đâm, không dám tưởng tượng ra tâm trạng của Lộ Tử Hạo lúc này.

Cậu có sai, nhưng Đổng Phương cũng sai mà! Vậy mà thầy giám thị chỉ mắng một mình Lộ Tử Hạo, như thể làm vậy là có thể phủi sạch một mối quan hệ nào đó.

Cô cắn răng, ghì chặt hai nắm tay.

Thầy giám thị la mắng hơn mười phút, rốt cuộc cũng nói xong, nhưng những lời lẽ gay gắt kia dường như vẫn khiến mọi người chấn động.

Sau hơn mười giây điều chỉnh, học sinh bên dưới mới dần thấy đỡ hơn, những hàng ở cuối lại tiếp tục nói chuyện.

Sau thầy giám thị là đến một bạn đại diện học sinh phát biểu, chính là về vấn đề nhàm chát nhất - "Tôn sư trọng đạo và yêu học tập". Không một ai thèm chú ý, tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn.

Đúng lúc này, Tô Khởi thấy Lương Thuỷ lên bục. Tuần này là đến đại diện lớp 10/10, nhưng không biết vì sao lại tạm thời đổi thành Lương Thuỷ.

Lương Thuỷ chẳng cầm theo bản thảo bài phát biểu nào cả. Cậu đi đến giữa sân khấu, kéo micro lên cao hơn một chút, nhưng vì dùng sức quá mạnh, micro phát ra tiếng vang chói tai.

Cả sân chợt yên tĩnh, nhưng sau đó lại tiếp tục nói chuyện.

Lương Thuỷ chỉnh micro xong, cất giọng: "Xin chào mọi người, tôi là Lương Thuỷ lớp 10/10. Hôm nay, chủ đề bài phát biểu của tôi là —— câm miệng cho tôi."

Lúc này, cả sân im lặng hẳn, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở chàng trai cao cao gầy gầy này.

Khoan đã, cậu bắt ai câm miệng? Hiệu trưởng? Thầy giám thị? Bọn tớ?

Ngay sau đó, giọng nói dõng dạc của cậu vang lên khắp sân: "Hôm qua, tôi nghe thấy có một bạn nói xấu sau lưng tôi, nói là tôi đi thuê phòng với người khác. Tôi không biết người nói câu đó bị đui mắt hay bị ngứa miệng. Tuy tôi đẹp trai, nhưng đây không phải là cách thể hiện sự ganh ghét người khác, đúng không nào?"

Một đoạn ngắn này khiến toàn bộ giáo viên và học sinh đều trợn mắt há mồm.

Có người nói Lương Thuỷ đi thuê phòng với người ta hả? Đâu có đâu nhỉ?

Khoan đã, đây là nội dung của lễ chào cờ hả?! Không phải mà!

Cậu ấy đang nói gì vậy?! Đây là lễ chào cờ đó!

Nhưng Tô Khởi bỗng hiểu ra. Cô lập tức kích động đến nỗi máu toàn thân sôi trào, trái tim đập dữ dội.

"Tuần trước, tôi nghe thấy có người nói sau lưng tôi, nói là tôi quá mập, ăn quá nhiều, y như con lợn. Cho hỏi, tôi ăn ít hay nhiều, liên quan cái rắm gì đến bạn?"

Thôi xong, mọi người càng bối rối hơn.

Lương Thuỷ gầy thế này? Làm gì có ai nói cậu ấy mập?

Rốt cuộc là sao vậy!

Thầy giám thị sắp phát điên lên, đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: "Em ở trên đó nói gì vậy Lương Thuỷ?!"

Mọi người tròn mắt nhìn nhau, thật sự chẳng ai hiểu mô tê gì cả, rồi lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của cậu: "Tháng trước, bạn cùng lớp nói đùa với tôi, nói tôi nhỏ xíu, nói tôi nấm lùn. Không thấy có cái gì buồn cười cả. Xét cho cùng, bạn cũng đâu có cao hơn bao nhiêu, mũi thì tẹt, mặt thì đầy mụn.

Cái bạn nói tôi xấu, thành tích của bạn đó từ dưới đếm lên.

Cái bạn nói tôi học dở, bạn đó chơi bóng chậm như rùa.

Cái bạn nói tôi giống con gái, bạn đó thật sự rất là xấu."

Bỗng nhiên, có người đã hiểu ra.

Dần dần, mọi người đều hiểu.

"Có người nói tôi không có khí phách con trai, mà giống một đứa con gái hơn, nói tôi đảm bảo thích nam.

Có người nói tôi không hề thục nữ, giống hệt đàn ông, sau này đảm bảo không lấy được chồng.

Tôi thích nam hay nữ, tôi có lấy được chồng hay không, liên quan cái rắm gì đến bạn. Ông đây cũng đâu thích mày."

Cả sân im lặng như tờ, chỉ có giọng nói đanh thép của chàng thiếu niên đang vang vọng.

Tô Khởi đứng giữa các bạn cùng lớp, phấn khích đến nỗi toàn thân run rẩy, gần như sắp bật khóc.

Thầy giám thị quát lớn: "Lương Thuỷ, em đi xuống ngay cho tôi!"

Lương Thuỷ hơi cúi đầu, giọng nói rất lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi không ý công kích bất kỳ ai trong mọi người. Điều tôi muốn nói chính là —— các người có thể câm miệng cho tôi hay không. Những người nói xấu sau lưng người khác, đào bới sự riêng tư của người khác, nói đùa những chuyện chẳng có gì vui trước mặt người khác, các người có thể câm miệng hộ tôi không. Nếu các người không phải là một người hoàn hảo, các người cũng có khuyết điểm, các người cũng có bí mật, thế thì, mẹ nó, các người câm hết miệng cho tôi."

Ngữ khí cậu rất bình thản, giống như chẳng hề dùng sức, nhưng những lời này như đấm mạnh vào lòng mỗi người.

"Đồn đại về người khác, dùng lời nói tổn thương bạn bè, chẳng có gì là giỏi giang cả. Ba năm cấp ba, các bạn có thể chăm chỉ học hành, có thể vui chơi, có thể cạnh tranh, có thể kết bạn, có thể hưởng thụ tự do, nhưng tự do không phải là lý do để các bạn tổn thương người khác. Nhớ kỹ, ngôn ngữ cũng gây tổn thương, tổn thương chính là bạo lực. Tôi khinh bỉ, coi thường tất cả những hành vi bạo lực với bạn bè. Ngay tại đây, điều mà tôi muốn nói với tất cả những người dùng ngôn ngữ để bạo lực học đường chính là, câm miệng cho tôi!"

Sau một bài phát biểu dài, cả trường không có một tiếng động.

Gần năm mươi lớp, hơn một nghìn học sinh, không có một chút âm thanh nào.

Lương Thuỷ xoay người xuống bục, thầy giám thị tức giận đến đỏ hết cả mặt: "Đến phòng giám thị ngay lập tức!"

Ngay lúc này, Tô Khởi dùng toàn bộ sức lực, hét lên: "Ngôn ngữ cũng là bạo lực! Tôi phản đối bạo lực học đường!!!"

Giọng nói của cô gái xuyên qua bầu trời.

Lúc đó, những bạn khác lần lượt hô to: "Ngôn ngữ cũng là bạo lực! Tôi phản đối bạo lực học đường!"

Đột nhiên, cứ như một âm thanh xuyên mạnh qua lớp sương mù dày đặc, cuối cùng cũng đến được nơi khe núi sâu thẳm, vọng lại thật vang dội. Cả sân trường đều hô lên: "Ngôn ngữ cũng là bạo lực! Tôi phản đối bạo lực học đường!"

"Ngôn ngữ cũng là bạo lực! Tôi phản đối bạo lực học đường!"

Thầy giám thị không kiểm soát được, nhanh chóng cho giải tán. Lương Thuỷ bị gọi đến phòng giám thị. Chưa đến mười phút, phòng phát thanh truyền đến lời phê bình Lương Thuỷ: "Trong giờ chào cờ, Lương Thuỷ lớp 10/10 đã có những lời nói và hành vi không phù hợp, nói lời ngông cuồng, xem thường thầy cô, làm trái với nội quy trường học...."

Nhưng không ai thèm nghe lời thông báo này. Tiếng la hét của học sinh vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Lâm Thanh xé hết giấy trong tập vẽ của cô, lấy băng keo dán lại với nhau thành một tờ giấy trắng rất lớn, viết lên đó "Ngôn ngữ cũng là bạo lực! Tôi phản đối bạo lực học đường!". Một hàng chữ to, được treo ở ngoài lan can của khu lớp học.

Vừa nhìn thấy hành động này, các lớp khác cũng sôi nổi làm theo, viết chữ cho thật to rồi treo đầy trên cửa sổ lớp và ngoài lan can. Lớp 11 và 12 cũng lên tiếng ủng hộ, ở toà lớp học của họ còn xuất hiện một loạt các khẩu hiệu, như là "Lớp 10 cố lên nhé! Anh chị ủng hộ các em!", "Lớp 10 mấy đứa cũng giỏi quá nha!", "Phản đối bạo lực học đường!".

Lý Phong Nhiên cấp tốc viết thư gửi lên phòng hiệu trưởng, lên án thái độ hoà giải mập mờ của trường học, không hỏi nguyên nhân, không phân trắng đen; đả kích hành vi xem nhẹ mâu thuẫn giữa học sinh của giáo viên, cùng với việc trị ngọn chứ không trị tận gốc ngu xuẩn. Cậu dán lá thư đó ở bảng thông báo của trường, làm cho các học sinh khác chạy đến xem rồi truyền đi khắp nơi.

Đến lúcnày, học sinh toàn trường đều nổi loạn. Họ phát động một phong trào phản kháng khí thế lẫy lừng.

Chuông tiết đầu vang lên, nhưng không có một lớp nào ngoan ngoãn ngồi học. Toàn bộ học sinh ngồi trong lớp, đập bàn rồi dậm chân, hô to: "Ngôn ngữ cũng là bạo lực! Tôi phản đối bạo lực học đường!"

Tiếng hô thay phiên nhau vang lên từ cả ba toà lớp học, có thể lật tung mái nhà. Họ hùng hổ đến mức người ở ngoài cổng trường đều nghe thấy, không biết Nhất Trung hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Tiết đầu của lớp Tô Khởi là tiết Vật lý.

Cô vốn cho rằng thầy Lỗ sẽ nghiêm khắc răn dạy họ, nhưng thầy Lỗ chỉ cười cười, để yên cho họ la hét. Lúc này Tô Khởi mới nhận ra, hình như thầy Lỗ đang ủng hộ họ.

Điều này khến cô vô cùng cảm động.

Nhưng chẳng được bao lâu, chủ nhiệm lớp bên cạnh xuất hiện ở cửa, vẫy tay gọi thầy Lỗ.

Thầy Lỗ đi ra gặp. Không bao lâu sau, không thấy thầy đâu nữa.

Lớp trưởng Trình Dũng chạy đi tìm hiểu, quay về báo cáo tình hình chiến đấu: "Nhiều thầy cô tới phòng giám thị để bàn cách đối phó rồi!"

Bí thư lớp hỏi: "Vậy rốt cuộc họ ủng hộ tụi mình, hay là muốn đàn áp tụi mình đây?"

Vừa nghe xong câu này, cả lớp đều thoáng bối rối. Phong trào của bọn họ không thể thua đâu đó!

"Ngôn ngữ cũng là bạo lực! Tôi phản đối bạo lực học đường!" Bạn nam ngồi phía sau rống to hơn nữa.

Tô Khởi vừa hô theo, nhưng đồng thời cũng lo lắng. Nếu cuối cùng họ thất bại, Lương Thuỷ sẽ bị phạt nặng hơn vì bày đầu, sợ là cả Lâm Thanh và Lý Phong Nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Nếu là như vậy, Tô Khởi rùng mình nghĩ, cô nhất định phải cùng tiến cùng lùi với họ!

Lúc cô ngồi nghĩ ngợi, chợt có tiếng nói phát ra từ phòng phát thanh, giọng nói ôn hoà của thầy hiệu trường vang lên: "Chào các em học sinh, mong các em yên lặngmột chút. Tôi đã nghe thấy giọng nói của các em. Thư bất bình của các em, tôi cũng đã đọc rồi."

Thầy vừa nói xong câu này, tiếng la hét trong khuôn viên đã lắng xuống rất nhiều. Mọi người im lặng lắng nghe kết quả.

"Chúng tôi vô cùng tiếc nuối với những sai lầm trong quá trình quản lý. Tôi hứa rằng, nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, tạo một môi trường sinh hoạt và học tập tốt đẹp, thân thiện cho các em. Hy vọng các em kiên nhẫn chờ đợi. Tôi cũng rất biết ơn những bạn học sinh đã dũng cảm bày tỏ suy nghĩ thật của mình. Cuối cùng, huỷ bỏ việc kỷ luật học sinh Lương Thuỷ."

Thầy vừa dứt lời, cả trường bùng nổ.

Lưu Duy Duy hét to, nhào đến ôm chặt Tô Khởi. Thật ra cô không có cảm xúc gì sâu sắc lắm, chỉ là do bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Nhưng Tô Khởi thì khác, cô đã kích động đến mức bật khóc.

Vừa hết tiết, Tô Khởi liền chạy đến lớp Lương Thuỷ, nhưng cậu ấy không có ở đây. Lý Phong Nhiên cũng không có trong lớp. Nghe nói hai người đang ở phòng giám thị thương lượng với Hiệu trưởng và thầy giám thị, chưa hề về lại lớp.

Tô Khởi đi dọc hành lang, nghe thấy rất nhiều người khen cậu, nói cậu dũng cảm, chính trực, đại nghĩa, nói cậu có gan khiêu chiến uy quyền, giúp bạn bè không tiếc mạng sống.

Tô Khởi vô cùng tự hào, vui vẻ về lớp, chợt gặp được Âu Dương Lý đến đưa tập cho cô.

Cô đang tính kể cho cậu ấy nghe sự tích huy hoàng của các bạn mình, Âu Dương Lý bỗng thở dài, nói: "Phiền chết được, không biết mấy người đó nháo nhào cái gì, làm cả sáng hôm nay chẳng học hành được gì hết."

Tô Khởi sửng sốt, hỏi: "Ý cậu là sao?"

Âu Dương Lý nói: "Cậu không cảm thấy bọn họ rất ngốc rất vớ vẩn sao? Kẻ yếu mới để ý cách nhìn và ánh mắt của người khác. Kẻ mạnh chỉ cần có tâm lý mạnh mẽ, thì không có bất kỳ ai có thể áp đặt bạo lực lên người đó. Lấy thời gian làm phong trào chủ nghĩa anh hùng, chẳng bằng học hành đàng hoàng để cải thiện thành tích. Điểm số mới là chỗ dựa của học sinh."

Tô Khởi thấy hơi ngạc nhiên, hỏi: "Theo ý của cậu, điểm kém, không có chỗ dựa, thì đáng bị bắt nạt?"

Âu Dương Lý nhận ra cô không tán thành với mình, vội nói: "Ý tớ chỉ là, phát triển bản thân mới có thể chống lại sự đố kỵ của người khác, chứ không phải làm mấy cái thể loại biểu tình vớ vẩn này...."

"Bạn bè của tôi mạnh mẽ hơn cậu nhiều." Tô Khởi đột nhiên ngắt lời Âu Dương Lý, "Thành tích tốt chả có gì ghê gớm. Sự ích kỷ và thờ ơ mới đáng sợ hơn. Cậu đừng quên, lúc trước là tôi và Lương Thuỷ, hai cái người vớ vẩn và ngu xuẩn này cứu cậu ở phòng bi-da, nếu không, cậu đã phải quỳ xuống trước mặt người ta, hoặc bị người ta đánh sấp mặt rồi."

Ánh mắt Âu Dương Lý lộ ra vẻ kinh ngạc, như thể không dám tin cô lại nói ra những lời gay gắt như thế.

Tô Khởi nhún vai: "Ờ, cậu không phải bạn tôi, cho nên cậu không hiểu rõ tôi, cái miệng này của tôi xấu tính cực. Cậu xem, Lương Thuỷ nói "câm miệng cho tôi", có phải bây giờ cậu đồng ý lắm đúng không?"

Cô không thèm quay đầu lại, đi thẳng vào lớp.

Học được nửa tiết, Tô Khởi vẫn còn rất bực bội. Cô viết giấy hỏi Lưu Duy Duy: "Cậu có cảm thấy Lương Thuỷ ngốc lắm không?"

Đọc xong, Lưu Duy Duy ngạc nhiên nhìn cô, trừng mắt liếc cô một cái, nhanh chóng vẽ lên ba dấu chấm than: "!!!"

Lưu Duy Duy bổ sung thêm một câu: "Cậu ấy xịn lắm ấy, biết chưa!!!"

Tô Khởi hết sức hài lòng, lại thầm nói với chính mình, cô sẽ làm một học sinh chăm chỉ có thành tích tốt, nhưng đồng thời, cô tuyệt đối không nên trở thành một người lạnh lùng và ích kỷ.

Đến tận giờ tan học trưa hôm đó, Tô Khởi mới nhìn thấy Lương Thuỷ.

Năm bạn trẻ tập hợp ở bãi giữ xe ngoài cổng trường. Lúc lấy xe, rất nhiều bạn bè, ngay cả các anh chị lớp trên không quen biết đều nhiệt tình chào hỏi họ, giơ ngón tay cái cho họ.

Thậm chí Lộ Tử Hạo cũng nhận được sự chào đón và nụ cười chân thành của bạn bè.

Lộ Tử Hạo nói, sáng nay có rất nhiều bạn đã rất thân thiện với cậu.

"Vậy tốt rồi." Tô Khởi vui vẻ nói, "Cậu giỏi quá Thuỷ Tạp!"

Lương Thuỷ nhướng mày, bắt đầu đạp xe, nói: "Lý Phàm, tớ không ngờ cậu giỏi văn tới vậy, mười phút mà viết cả một bài thi đại học môn Văn luôn."

Câu này chọc cả nhóm cười ha ha.

Lý Phong Nhiên nhàn nhạt đáp: "Cậu trả tiền cho Lâm Thanh đi, cậu ấy viết chữ tốn hết ba cuốn tập vẽ."

Lương Thuỷ quay đầu lại: "Hôm khác trả cậu."

Lâm Thanh cười: "Không cần đâu. Tớ vẫn mua nổi tập vẽ mà."

Cả nhóm thiếu niên đạp xe, vừa trò chuyện, vừa băng qua đại lộ ngập nắng mùa xuân.

Lộ Tử Hạo dừng lại phía sau, bỗng gọi: "Mọi người —— "

Bốn người phía trước quay ra sau cùng lúc, thấy Lộ Tử Hạo dừng tại chỗ không đi, cũng không hẹn mà cùng dừng xe, mờ mịt nhìn cậu.

Đôi mắt của Lộ Tử Hạo đỏ lên, cậu nói: "Cảm ——"

Âm còn chưa kịp bật ra hết, bốn người kia đã đồng thanh: "Câm miệng cho tớ!"

Tiếng nói vừa dứt, ý định khóc của Lộ Tử Hạo cũng biến mất sạch sẽ, năm người cùng bật cười sảng khoái.

Họ đạp xe, hóng gió, chạy như bay trên đường phố, để mặc cho gió xuân thổi đồng phục của họ bay phấp phới.

......

......

......

_________________________________

[Tâm sự (17)]

Lý Phong Nhiên: "Vậy là, rốt cuộc cậu có biết bản thân thích nam hay nữ không?"

Lộ Tử Hạo buồn rầu: "Tớ không biết. Hình như tớ không có cảm giác gì hết, nhưng mà ai cũng nói vậy, làm tớ cũng hoang mang luôn. Lỡ tớ thật sự thích nam thì sao giờ?"

Lương Thuỷ: "Thích thật thì cũng chả sao. Nhưng theo tớ, bây giờ cậu căn bản không làm rõ được tình trạng."

Lộ Tử Hạo thở dài: "Haiz, đúng đó. Tớ cũng không biết."

Tô Khởi nghiêng đầu: "Lộ Tạo, chuyện này làm cậu khó chịu lắm hả?"

Lộ Tử Hạo: "Ừa, khó chịu lắm. Thật ra vốn dĩ không sao đâu, nhưng mọi người chọc nhiều, tớ sợ luôn rồi."

Tô Khởi tròn mắt: "Tớ có cách này có thể giúp cậu xác định cậu thích nam hay nữ."

Lộ Tử Hạo: "Cách gì?"

Tô Khởi nhún vai: "Tớ hôn cậu một cái đó."

Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên cùng quay sang nhìn cô.

Tô Khởi hết sức thản nhiên: "Nếu cậu ngại, suy ra cậu thích con gái. Nếu không có cảm giác gì, thì là cậu thích con trai."

Lâm Thanh nói: "Cách này được đó, tớ cũng có thể hôn cậu." Vài giây sau, cô nghĩ lại, "Ấy không được, tớ không thể hôn cậu."

Tô Khởi nhìn cô bạn một cái, chợt hiểu ra, cười cười một chút, rồi tiếp tục nhìn Lộ Tử Hạo: "Muốn thử không?"

Lộ Tử Hạo suy nghĩ, xác định có thể giải quyết hoang mang của mình, gật gật đầu: "Được thôi."

Tô Khởi đang định đứng dậy thì Lương Thuỷ kéo cô ra, mặt xám xịt, nói: "Để tớ."

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía cậu: "Cậu?"

Lương Thuỷ ra vẻ chẳng sao cả: "Đơn giản thôi mà. Lộ Tạo, cậu căng thẳng thì cậu thích nam, cậu thấy gớm thì cậu thích nữ." Lương Thuỷ đỡ trán, nói, "Bây giờ tớ đã thấy kinh rồi này."

Lộ Tử Hạo ghét bỏ: "Cậu ghê tởm tớ, tớ còn lâu mới hôn cậu. Tớ muốn hôn Thất Thất." Cậu nói xong thì sáp lại gần Tô Khởi. Nào ngờ Lương Thuỷ nắm bả vai Lộ Tử Hạo xoay sang đây, nhanh chóng hôn lên môi cậu ấy một cái.

Tô Khởi: "........."

Lâm Thanh: "........."

Lý Phong Nhiên: "........."

Ba người nghẹn họng nhìn, Tô Khởi rít lên một tiếng.

Lương Thuỷ đã nhanh chóng đẩy Lộ Tử Hạo ra, người được hôn thì đang đóng băng.

Lương Thuỷ hôn xong, hơi mím môi, vẻ mặt rất khó chịu, hung hăng nói: "Nếu ba người mà nói ra, đừng trách tớ diệt khẩu!"

Lộ Tử Hạo đột nhiên tỉnh lại, cả người nổi da gà, nói: "Tớ xác định, tớ không thích nam, tớ thích nữ. Má ơi, gớm chết tớ rồi."

Lương Thuỷ đẩy đầu Lộ Tử Hạo một cái: "Cậu còn bày đặt gớm à!"

Tô Khởi đột nhiên cười ầm lên, cười đến gập cả eo, cười đến nỗi sắp sốc hông. Màn vừa rồi quá kích thích, cô có thể cười điên luôn.

Lương Thuỷ im lặng nhìn cô, thầm nghĩ, mẹ nó, tớ thế này là vì ai hả, cho nên đánh một cái vào ót Tô Khởi.

Tô Khởi giơ tay: "Xin lỗi nha, thật sự mắc cười quá luôn, ha ha ha ha!"

Lý Phong Nhiên xem kịch vui không chê chuyện lớn hơn, chầm chậm mở miệng: "Để cho chắc ăn, thử lại lần nữa?"

Lương Thuỷ: "Cút!"

____________________________

Editor:

Hết vai của Âu Dương Lý, tạm thời Thuỷ Tạp hết một tình địch =)))