Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 12-2: Một ngày không gặp, như cách mười tám thu (2)




Mùa hè năm 2004 không hề giống như trong tưởng tượng.

Nghỉ hè vừa bắt đầu, Lý Phong Nhiên liền đi theo vị nghệ sĩ kia ra nước ngoài bồi dưỡng. Lương Thuỷ phải đi Hàn Quốc tập huấn, trước khi đi có hai tuần nghỉ ngơi, Khang Đề dẫn cậu đi nước Anh chơi.

Trần Yến thông qua cô giáo Phùng Tú Anh làm trung gian tìm quan hệ, tốn hai mươi ngàn tệ "phí tài trợ" đưa Lộ Tử Hạo vào Nhất Trung. Lộ Tử Thâm nghỉ hè ở lại Thượng Hải làm gia sư. Lộ Tử Hạo vì thi chuyển cấp không thành công, tâm trạng không tốt lắm, chạy đến Thượng Hải chơi với anh hai.

(*) 20.000 tệ ~ 65.453.547 triệu VND

Trẻ con trong hẻm rời đi phân nửa, chỉ còn lại Tô Khởi, Lâm Thanh và Tô Lạc.

Lâm Thanh dựa vào thực lực thi đậu Nhất Trung, Thẩm Huỷ Lan vô cùng tự hào. Nhân dịp nghỉ hè, cả nhà cùng về quê, gặp họ hàng thì khen con gái mình biết cố gắng. Vẽ tranh rất đẹp, lại còn chỉ thi đậu Nhất Trung chỉ bằng điểm văn hoá.

Tô Khởi ở lì trong hẻm Nam Giang mấy ngày, không cần làm bài tập, không cần thi cử, ngày nào cũng có cả đống thời gian, cô lại bỗng cảm thấy thời gian chậm lại, hẻm cũng bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Chỉ có mặt trời chiếu chói chang, ngay cả gió cũng không có.

Tô Khởi không có máy tính, không liên lạc được với bất kỳ ai. Cô lôi kéo Tô Lạc ra quán net một lần, nhưng ảnh đại diện của Lương Thuỷ, Lý Phong Nhiên, Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh đều là màu đen. Chỉ có Phó Thiến thêm QQ của cô. Tô Khởi thông qua xác minh, lập tức nói chuyện với Phó Thiến. Nhưng không có hồi âm. Phó Thiến cũng không online.

Hôm đó, Tô Khởi ôm nửa trái dưa hấu to ướp lạnh, ngồi trên chiếu lấy muỗng múc ăn, mới ăn được một phần năm đã thấy no rồi. Cô nhìn phần còn dư lại của quả dưa hấu to, cảm thấy rất cô đơn.

Cô rất nhớ Lý Phong Nhiên Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo, nhất là —— nhớ Lương Thuỷ.

Cô vừa nghĩ đến cậu thì gương mặt vô thức nóng lên. Chỉ có thể nghĩ một hai lần, nếu lại nghĩ vài lần là liền bụm mặt gào một tiếng rồi lăn qua lăn lại trên chiếu, ngừng lăn thì ngây người nhìn chằm chằm quạt trần.

Ngây người xong, cô bỗng xoay người ngồi dậy chạy đến bên cửa sổ, lấy ra giấy viết thư đẹp nhất viết thư gửi cho Vương Y Y. Cô kiềm lòng không đậu, nhất định phải tìm một người để nói cho người đó, cô thích Lương Thuỷ!

Ngoài cửa sổ, hoa kim ngân đung đưa trong gió, hương thơm nhẹ nhàng thấm qua cửa sổ.

Tô Khởi bất giác viết hơn mười trang giấy viết thư, toàn là những chuyện vụn vặt. Lúc tập thể dục giữa giờ, cậu đi ngang qua người cô, đá vào gối cô, quay đầu lại cười toe toét. Lúc cô đang đi trên hàng lang ăn đồ ăn vặt, cậu từ phía sau bước đến, duỗi tay lấy một lát bánh trong bịch bánh cô cầm, nhướn lông mày, sải bước đi. Lúc học thể dục, cô đi ngang qua giá bóng rổ, quả bóng đập về hướng cô, cậu xông lên vươn tay hất bóng đi, ánh mắt lo lắng......

Tựa như rượu ủ trong lòng suốt một năm cuối cùng cũng tìm được đường ra, tuôn ra ào ạt không ngừng.

Trời quá nóng, cô viết đến nỗi mặt đỏ cả lên. Rất nhiều lần không nhịn nổi mà ghé vào bàn, vùi đầu vào cánh tay, cô muốn biến thành một chú cún con lăn lộn trên mặt đất rồi tự cắn đuôi của mình.

Cô không hề nghĩ đi nghĩ lại, như thể vội vàng viết văn lúc phòng thi đại học, hoảng loạn rối ren, tìm kiếm những ký ức quý giá trong đầu, không thể đợi nổi để viết từng cái từng cái một, sợ viết chậm thì quên mất.

Cho đến sau khi viết xong, rốt cuộc cũng không nhớ thêm chi tiết nào nữa, cô cũng không kiểm lại, đỏ mặt nhét nhanh giấy vào bao thư.

Ánh nắng rọi thẳng vào đầu, mặt trời trên đỉnh đầu Tô Khởi. Cô đạp xe, mồ hôi nhễ nhại, chạy đến bưu điện gửi thư.

Nghe được tiếng "đinh" sau khi bỏ phong thư vào thì cô lại thấy sợ hãi, vô ý đẩy đẩy miệng hòm thư hai cái, có chút hối hận.

Nếu bị Lương Thuỷ phát hiện thì sao bây giờ?

Tô Khởi càng nghĩ càng thấy bất an, đi vòng tới vòng lui chỗ hòm thư, lại nghĩ ngợi, Vương Y Y cũng không quen biết Lương Thuỷ mà.

Với lại, cho dù Lương Thuỷ biết thì có gì phải sợ?

Ý nghĩ bất thình lình xuất hiện này khiến Tô Khởi giật mình.

Nếu Thuỷ Tạp biết rồi thì cậu ấy sẽ thế nào đây?

Trên đường đạp xe trở về, Tô Khởi nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được kết quả. Lương Thuỷ thích mình không? Hình như không. Nếu cậu ấy biết mình thích cậu ấy, cậu ấy sẽ ghét mình sao? Sẽ ghét.

Mùa hè nóng như thế, trái tim cô bỗng lạnh như băng.

Vẫn là không biết thì tốt hơn, cô thầm nghĩ.

Tô Khởi không ở lại hẻm Nam Giang lâu lắm, cô dắt Tô Lạc đến nhà bà ngoại dưới quê.

Gió mùa hè ở quê nhẹ nhàng thổi đi nỗi buồn của cô. Mỗi ngày cô theo ông bà ngoại xuống ruộng hái bắp, hái dưa hấu. Dưa chuột và cà chua mới hái trong vườn rau ngọt hơn nhiều so với mua trong thành phố.

Giữa trưa lúc trời nóng nhất, cô mang ghế bập bênh ra ngồi dưới gốc cây cam cao to vừa hóng gió, ngửi mùi hương thơm lừng của lá cây, vừa ngủ trưa.

Tô Lạc nghịch vô cùng, cùng mấy đứa trẻ nhà hàng xóm lén nướng bắp, cũng không quan tâm nướng chín hay chưa mà cho vào miệng. Cậu bé đi bắt cá bắt cua và tôm hùm, chơi đến cả người toàn là bùn, còn lấy pháo đốt ném vào trong nước, cho nổ lên làm cá giật mình bật cao lên. Gan hơn nữa là đi bắt rắn nhỏ trong bụi cỏ, kết quả là sâu róm dính đầy túi.

Trước kia Tô Khởi về quê cũng chơi như thế, nhưng lần này cô héo hon, chẳng thấy hứng thú nữa. Chỉ có lúc Tô Lạc với mấy đứa nhỏ khác lặn dưới sông, cô mới bẻ một cây tre đánh cậu: "Tô Lạc, này thì chơi nước không sợ chết đuối này!"

Phần lớn thời gian cô đều ngồi trên ghế bập bênh ngây người dưới gốc cây cam, hoa quýt theo gió rơi xuống, đúng lúc một bông rơi vào lòng cô, cô nhặt từng cánh từng cánh một, tính thử xem Lương Thuỷ có thích mình không.

Nhưng cánh hoa quýt rất ít, nhìn một cái là thấy rõ ràng, như thế là gian lận. Thế nên cô nhặt một đống cánh hoa trên váy rồi đếm từng cánh.

"Thích —— không thích ——" vất vả đếm được một nửa, tay cô đầy mùi thơm. Tô Khởi vô tình hắt xì, cánh hoa rơi hết xuống đất – chậc, không nhớ rõ đếm đến đâu nữa rồi.

Lúc ông bà ngoại ra đồng còn Tô Lạc đi chơi, cô lấy chiếc cặp nhỏ của mình ra – cô mua mấy chục xấp giấy xếp hạc đủ màu. Mỗi lần nghĩ đến Lương Thuỷ thì cô lén viết câu "Tớ thích cậu" trên mặt sau của tờ giấy, rồi gấp lại thành con hạc, giấu chữ bên trong đi.

Tô Lạc trở về thấy, tò mò cầm một con, nắm cái đuôi nó đung đưa vài cái, cánh của con hạc đập phình phịch.

Tô Lạc đang chơi vui, Tô Khởi đập một cái lên đầu cậu, giựt lại con hạc giấy.

Tô Khởi gấp đến con thứ 500 thì không gấp nữa. Cặp không chứa hết.

Cô lại thấy cô đơn.

Cô nằm trên ghế bập bênh, nhìn từng đám mây trôi trên bầu trời, bỗng cảm thấy nhóm bạn của mình tựa như đám mây đó. Cô từng cho rằng cả bọn sẽ mãi mãi ở bên nhau, nhưng bây giờ còn chưa trưởng thành mà đã xa cách nhau rồi. Tuy chỉ là sự chia cách ngắn ngủi, nhưng Tô Khởi cũng cảm thấy trống rỗng. Cô nhận ra rằng, sau này trên con đường trưởng thành thì sự chia cách này chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lâu...

Lòng cô buồn vô cùng. Thật hy vọng tất cả các cậu ấy lập tức xuất hiện trước mặt mình, có lẽ cô sẽ kích động khóc một trận.

Nhưng trước mặt chỉ có mấy con gà đang mổ vào mấy hòn đá nhỏ, và con chó vàng kia đang ghé vào bóng râm ngáy khò khò.

Vào lúc này, ở những nơi khác của trái đất, các cậu ấy đang làm gì? Cũng đang nhớ cô sao? Cũng đang đợi album của Châu Kiệt Luân sao?

Đáp án là không biết.

Không có điện thoại, không có tin tức, không có thư từ, chỉ có thời gian chầm chậm trôi qua.

Tại sao những người thân thiết như vậy bỗng nhiên lại mất liên lạc rồi? Tô Khởi nghĩ không ra, vừa khó hiểu vừa buồn rầu.

Những ngày tháng buồn khổ suy nghĩ về cuộc sống đầy cô đơn nhưng không có câu trả lời tiếp tục diễn ra. Đến một buổi chiều tháng Bảy, Tô Khởi tay cầm quạt ngủ thiếp đi trên ghế bập bênh, lúc đang ngủ mê man thì nghe được tiếng Lâm Thanh: "Thất Thất ơi! Thất Thất!"

Tô Khởi mơ màng mở mắt ra, cho rằng đang nằm mơ, nhưng ở ao cá phía xa có người chạy xe đạp đến: "Thất Thất! Thất Thất!"

Cô lập tức tỉnh dậy, người đó chính là Lâm Thanh chứ còn ai?

Lâm Thanh ra sức đạp chiếc xe đạp dành cho nữ của người lớn, khuôn mặt nhỏ nóng đến nỗi đỏ bừng.

"Thanh Thanh!" Tô Khởi ném cây quạt thét to, nhảy khỏi ghế bập bênh, xông qua đồng lúa khiến gà bay chó nhảy. Lâm Thanh đã xuống xe, đứng cạnh hàng rào tre của vườn rau.

Chao ôi, hoa bìm bìm màu xanh màu hồng màu tím nở rộ tươi đẹp trên hàng rào tre, từng bông từng bông giống như cây kèn nhỏ trên hàng rào vậy!

"Sao cậu lại đến đây thế này? Đi từ đâu đến đó?"

"Nhà bà ngoại tớ." Lâm Thanh thở hổn hển.

"Nhà bà ngoại cậu xa lắc mà!" Tô Khởi kinh ngạc.

"Ừa, tớ đạp xe ba tiếng luôn." Lâm Thanh đưa ngón tay chỉ chỉ, "Tớ sắp chết khát rồi này."

Tô Khởi kéo bạn đến cạnh giếng, ấn tay cầm sắt ba bốn lần, nước giếng trong vắt từ trong ống đổ ra ào ào. Lâm Thanh khom lưng đưa miệng kề ống, uống ừng ực ừng ực.

Tô Khởi tiếp tục ấn nước: "Cậu rửa mặt đi nè."

Lâm Thanh lấy nước giếng lạnh ngắt rửa gương mặt đỏ bừng, rửa tay, rồi lại rửa bắp chân và chân, mát mẻ vô cùng.

Tô Khởi hỏi: "Thanh Thanh, hôm nay cậu ngủ với tớ hả?"

Lâm Thanh chỉ chỉ cặp trên lưng: "Một ngày không đủ, tớ đem theo quần áo đến thay luôn nè."

Tô Khởi vui lắm. Tô Lạc ngủ trưa dậy, trên mặt còn hằn dấu, buồn ngủ bước ra cửa, thấy Lâm Thanh đến thì lập tức hào hứng: "Chị Thanh Thanh!"

Tô Khởi nói: "Nhà có khách, còn không đi bắt cua với tôm hùm nữa."

Chạng vạng, Tô Lạc người đầy bùn xách một thùng nhỏ về, toàn là cua và tôm hùm. Trong thùng còn mấy con cá chạch và cá trích nhỏ nữa.

Tô Khởi tìm cái ky, ngồi trên đất xi măng lấy nước giếng rửa hải sản. Lâm Thanh chân trần đứng trên tảng đá ép nước cho họ. Người bùn Tô Lạc thì được nước giếng rửa sạch hết bùn trên đầu tóc và quần áo. Dòng nước trong vắt xối sạch bùn chảy trên nền đất xi măng đầy rêu xanh.

Tối đó, bà ngoại là cho họ một nồi canh hải sải lớn.

Buổi tối tắm rửa xong, bà ngoại giặt sạch quần áo của bọn trẻ rồi treo trên gậy tre của đồng lúa để hong gió đêm. Tô Khởi và Lâm Thanh nằm trên giường tre ngắm trời đầy sao.

Tô Lạc ngồi ở cuối giường, phẩy quạt đuổi muỗi cho hai chị.

Tô Khởi trò chuyện với Lâm Thanh, phát hiện tâm tình của cả hai giống nhau như đúc. Dạo này Lâm Thanh cũng buồn lắm, cô rất nhớ cả nhóm. Cho đến hôm nay cô chợt quyết định muốn đến tìm Tô Khởi, trong lòng lập tức thấy vui sướng.

Cô hỏi người lớn đường đi, viết tên ông bà ngoại của Tô Khởi và địa chỉ nhà lên giấy, đạp xe đến. Trời nóng như thế mà cô lại vui vẻ vô cùng. Trên đường đi nhìn thấy rất nhiều ao cá, vườn rau, cánh đồng mạ, cánh đồng bắp, nhà trệt, sân phơi lúa lặp đi lặp lại.

Cô cũng không biết đạp được bao xa, sợ đi lố là dừng lại hỏi.

Cứ đạp một đường như thế, cứ như phải sơn cùng thuỷ tận [1], nhưng lòng cô lại vững tin rằng liễu ám hoa minh [2]. Cho đến khi ——

[1] sơn cùng thuỷ tận (山穷水尽) lâm vào cảnh tuyệt vọng.

[2] liễu ám hoa minh (柳暗花明): nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

"Tớ thấy cây cam to đùng kia, nhớ là cậu từng nói trước cửa nhà bà ngoại cậu có. Kết quả là thật sự thấy cậu." Lâm Thanh kích động nói.

"Cậu giỏi quá Thanh Thanh!" Tô Khởi ôm chặt bạn, hai người ôm nhau cười khanh khách.

Cười xong, Lâm Thanh ngồi dậy muốn lấy cây quạt của Tô Lạc, nói: "Lạc Lạc, để chị quạt cho."

Tô Khởi nhanh kéo cô lại, nói: "Để nó quạt, con nít phải vận động nhiều." Lại nói, "Đi lấy dưa hấu lại đây."

Tô Khởi: "Sao chị không đi?"

Tô Khởi giương tay.

Vậy là Tô Lạc lại đi lấy dưa hấu.

Mấy con đom đóm bay trong bụi cỏ, Tô Khởi khó chịu lăn qua lăn lại trên giường tre, nằm nghiêng giơ hai bắp chân lên, chợt hỏi: "Cậu nói...." vừa tính nói cái tên ra thì đột nhiên thay đổi, "Lộ Tạo có nhớ tụi mình không?"

Lâm Thanh gật đầu: "Nhớ mà."

Tô Khởi "ò" một tiếng, khảy khảy giường tre, hỏi: "Vậy Phong Phong?"

"Cũng nhớ luôn."

Cô lại "ò", không hỏi nữa.

Đêm mùa hè rất yên tĩnh, ve sầu nhỏ kêu trong trong bụi rậm. Tô Khởi nhẹ nhàng lắc lắc hai cẳng chân.

Lâm Thanh đợi trong chốc lát, thấy cô không hỏi nữa, chợt hỏi tiếp: "Thuỷ Tử có nhớ tụi mình không nhỉ?"

Tim Tô Khởi đập thình thịch hai cái, da đầu căng ra, giọng nói giả vờ bình tĩnh: "Cái tính tình của cậu ấy, ai biết có nhớ hay không?" Nói xong, trong lòng lại thấy chua xót.

"Tớ cảm thấy cậu ấy sẽ nhớ. Thuỷ Tử rất trọng tình cảm," Lâm Thanh nói. Một lát sau, cô lại hỏi: "Anh Tử Thâm có nhớ tụi mình không?"

Tô Khởi nói: "Không đâu, ở trong mắt anh ấy tụi mình chính là bọn nhóc con."

"Cũng đúng." Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn trời sao, hỏi, "Không biết ở nơi của mọi người cũng có nhiều sao như ở đây không nữa?"

Tô Khởi lại trở mình, nằm ngắm sao. Lúc trước, có mấy bạn nữ trong khối bắt đầu nghiên cứu về cung hoàng đạo, nhưng Tô Khởi không hiểu.

Cung hoàng đạo?

Cô nghe mấy bạn đó tìm hiểu nói, Lương Thuỷ là cung Ma Kết, rất khó để đi vào lòng người có cung hoàng đạo đó.

Tô Khởi cũng không hiểu rõ, cung Ma Kết là gì?

Là chòm sao trên bầu trời?

Cô chẳng biết chòm sao nào cả, chỉ biết sao Bắc đẩu giống cái muỗng.

Cô nhìn nhìn, bỗng nhiên ngồi dậy, nói nhỏ vào tai Lâm Thanh: "Cậu có từng hôn người khác chưa?"

Mặt Lâm Thanh đỏ lên: "Đương nhiên là chưa."

Tô Khởi chọt mặt bạn: "Cậu có lén yêu đương sau lưng tớ không đó?"

"Tớ mà yêu đương nhất định sẽ nói với cậu." Lâm Thanh nói.

"Vậy thì được." Tô Khởi rất hài lòng, lại nhỏ giọng nói: "Phó Thiến với Trần Phong hôn nhau rồi á."

"Wow." Lâm Thanh cũng không ngạc nhiên lắm. Lớp các cô có rất nhiều bạn nữ lén yêu đương.

Tô Khởi gãi gãi dấu muỗi cắn trên đùi: "Thanh Thanh, hôn người khác có cảm giác gì nhỉ, sao mọi người đều thích hôn thế?"

Lâm Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nghĩ không ra.

Ánh mắt hai người vừa đối diện nhau, bỗng lén nở nụ cười.

Hai người ngồi trên giường tre, đến gần nhau, nhẹ nhàng hôn môi.

Hửm? Mềm mềm.

Hai cô gái hôn nhau một cái, lập tức che miệng cười.

Thì ra đây chính là hôn nhau. Tô Khởi nghĩ, rất thú vị, rất vui, nhưng có thể sẽ bẩn. Sau này cô với Thuỷ Tạp không cần phải ngày nào cũng hôn nhau đâu.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

[Người lớn tâm sự (12)]

Lộ Tử Hạo: Mẹ ơi, vào Nhất Trung cần hai mươi ngàn tệ lận hả?

Trần Yến: Chuyện người lớn, con nít đừng quan tâm.

Lộ Tử Hạo: Con không muốn vào Nhất Trung, con học ở Nhị Trung, học ở đâu cũng giống nhau hết.

Trần Yến: Không giống nhau. Môi trường học ở Nhị Trung không tốt, sẽ dạy hư con. Với cả, chẳng lẽ con không muốn học chung trường với bọn Thất Thất Thuỷ Tử hả?

Lộ Tử Hạo: Con không muốn dùng tiền của ông ấy!

Trần Yến:..... Tử Hạo, đây là tiền riêng của mẹ.

Lộ Tử Hạo:...... Vậy con cũng không muốn dùng tiền của mẹ!

Trần Yến: Thằng nhỏ này, chuyện bé tí, khóc cái gì chứ? Tiền để dành bỏ vào ngân hàng cũng vô dụng, chính là đợi thời điểm thế này để dùng. Mẹ hiểu, cả năm lớp 9 tâm trạng con không tốt, ảnh hưởng việc học. Nhưng không sao, còn ba năm nữa lận. Tử Hạo à, mẹ con không học hành gì, cũng không giỏi giang, chính là vì không học hành đàng hoàng mà ra. Mẹ không trông mong con vào đại học nổi tiếng làm mẹ vẻ vang gì cả, nhưng con cần phải học hành, cần phải nỗ lực, tương lai mới có nhiều lựa chọn, sẽ không bị cuộc sống dồn ép đến không còn đường lui, chỉ có thể khom lưng, chỉ có thể quỳ xuống đi. Mấy lời này bây giờ con nghe không hiểu, nhưng con tin mẹ một lần này, làm theo lời mẹ nói, được không con?

Lộ Tử Hạo nức nở: Dạ.