Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 93: 93: Đúng Là Đáng Ghét Thật!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Em không có gì muốn hỏi anh sao? - tay Mẫn lắc lắc chiếc ly, mắt nhìn theo chất lỏng đang chạy vòng vòng bên trong.

- Có chứ, rất nhiều là đằng khác! -Vậy? - Anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô.

- Anh thích loại rượu chát này sao?
Câu hỏi của cô khiến anh bật cười, một cô gái vừa xinh đẹp, giỏi giang lại tinh tế như vậy, đối với anh, có lẽ là mảnh ghép hoàn hảo nhất.

La Thái Mẫn nhìn vào gương mặt có chút đỏ của cô, tay nâng chiếc cằm nhỏ lên, đưa mặt mình đến gần, đôi mắt Ngọc Anh chợt khép lại như đang đón chờ một nụ hôn ngọt ngào, nhưng đôi môi La Thái Mẫn lại lướt qua, đưa đến gần tại cô thì thầm.

- Không, anh ghét nó vô cùng!
Ngọc Anh cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhếch mép cười, cầm lấy ly rượu của anh lên uống một ngụm, vị chát đắng chạm vào lưỡi khiến cô nhăn mặt.


- Đúng là đáng ghét thật!
Ngọc Anh hiểu được, đối với Mẫn, cô chỉ là một người được an bài đến bên cuộc đời của anh, dù anh không buông lời từ chối nhưng hành động của anh, khéo léo tạo cho người khác một khoảng
cách nhất định, cô vẫn chấp nhận âm thầm bên cạnh anh như vậy, Ngọc Anh không nói cho anh biết, cô đã để ý anh từ hai năm trước, từ buổi lễ tuyên dương doanh nhân trẻ đó, gương mặt anh tuấn cùng khí chất ung dung, kiêu ngạo, đã thu hút mọi ánh mắt của các cô gái bên dưới, nhưng khi ấy, bên cạnh anh lại có một bóng hồng khác, cô chỉ đành chờ đợi.

Vừa nghe được tin phải xem mắt người đàn ông mà bố mẹ bắt ép, Ngọc Anh đã rất tức giận, sau khi biết người đàn ông ấy chính là La Thái Mẫn, không thể dấu nổi niềm vui trong lòng, cô đã mong đợi về viễn cảnh tương lai tươi đẹp của hai người như thế nào.

Nhưng khi gặp Mẫn, anh lại cho cô cảm giác cô là một đối tác, một người bạn xã giao, Ngọc Anh tự hỏi liệu cần bao nhiêu thời gian để có thể làm tan chảy con tim này, cô sẽ có đủ dũng khí chứ, tình cảm này có thể cho cô sức mạnh ấy không?
La Thái Mẫn đã uống khá nhiều, sau khi Ngọc Anh dìu anh lên xe, cô muốn ngồi vào bên cạnh, lại nhận được câu nói khá đau lòng.

- Em về cần thận nhé, xin lỗi anh không đưa em về được rồi!

Ngọc Anh đứng nhìn chiếc xe rời đi, lòng tự trọng có chút tổn thương.

La Thái Mẫn lại dặn tài xế đi đến một địa chỉ, không phải nhà của anh, mà là chung cư của Thảo, anh xuống xe, ngước đầu nhìn lên trên, Mẫn cũng không hiểu tại sao mình lại muốn đi đến nơi này, vì có chút men nên anh không tỉnh táo sao, Mẫn khẽ thở dài rồi quay người rời đi, một mùi hương theo gió bay tới mũi anh, cái mùi hương làm anh khổ sở ấy lại xuất hiện, Thảo đang cầm ly cà phê trên tay, tiến lại gần, bốn mắt chạm nhau.

Vì cảm thấy buồn ngủ nên Thảo muốn xuống đường đi dạo một chút, mua một tách cà phê để giúp bản thân tỉnh táo hoàn thành công việc, khi bắt gặp bóng lưng quen thuộc ấy, Thảo có chút e ngại, không ngờ khi Mẫn quay lại, thật sự là anh ấy, Thảo tự giữ khoảng cách tạo phòng vệ cho bản thân, lớn tiếng nói.

- Anh đến đây làm gì?
Nhìn hình dáng nhỏ nhắn trong bộ đồ ngủ, chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, lại tỏ vẻ đang giữ khoảng cách với mình, nhìn chẳng khác gì một chú thỏ gồng mình chống lại kẻ đi săn.

Mẫn khẽ nhấc Cong khoé môi, lê chân bước đến gần.

Thảo thuận theo động tác của anh mà lùi ra sau, không để ý vệ đường, trượt một chân xuống xuýt nữa thì té ngửa,
.