Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 80: 80: Đâu Phải Lúc Nào Em Cũng Nghe Lời Anh






Chiều khi tan làm Thảo ngồi ở trạm xe, cầm chiếc điện thoại soạn tin nhắn cho Tuấn Anh, cô lưỡng lự không biết nên gửi đi hay không, qua đã mua rồi, "hay thôi gửi chuyển phát nhanh qua công ty nhỉ" Thảo nghĩ thầm song lại lắc đầu, quyết định bấm số gọi.

- Anh đây! - giọng nói ấm áp của Tuấn Anh vang lên làm Thảo ngây ra vài giây, một cảm giác quen.

thuộc chợt ùa về, vài giây sau Thảo mới ấp úng lên.

tiếng.

- À...!Em muốn hỏi khi nào anh rảnh, gặp nhau một chút.

- Sao thế? Nhớ anh sao? - Tuấn Anh lên giọng trêu chọc.

- Thì có việc gặp anh chút thôi, anh không rảnh thì thôi vậy!
- Em đang ở đâu? - thấy vẻ khó chịu của Thảo, Tuấn Anh nhẹ giọng
- Em đang ở trạm xe buýt, chuẩn bị về nhà! - Em ngồi yên đấy, anh tới liền!
- Anh không bận sao? Không có việc gì quan trọng đầu, khi nào anh rảnh gặp nhau cũng được!

- Anh không bận! Em ở yên đấy đợi anh!
Vừa nói xong Tuấn Anh liền tắt điện thoại, với lấy áo khoác phía sau ghế bước ra ngoài, khi ra cửa gặp nhân viên nam đang bước vào, anh ta thấy vẻ gấp gáp của Tuấn Anh thì vội lên tiếng.

- Sếp có việc gì sao, tài liệu anh đang cần gấp đây.

- Ừ cứ để lên bàn cho anh.

Tuấn Anh nói mà không nhìn lại, chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà tại sao anh lại trở nên khẩn trương đến vậy, như kiểu sợ rằng chậm một giây thôi thì sẽ tuột mất điều gì đó, anh lái xe chỉ mất tầm 10 phút đến trạm xe nơi Thảo đang ngồi đó, Thảo vẫn thói quen vừa nghe nhạc vừa đung đưa hai chân, hình dáng ấy làm khoé môi anh khẽ mỉm cười.

Nhận ra xe của Tuấn Anh, Thảo bật dậy, Tuấn Anh tiến tới nhìn Thảo một cách trìu mến,
- Anh cứ sợ em về mất rồi.

- Anh bảo em đợi anh mà! - Đâu phải lúc nào em cũng nghe lời anh.

Rõ ràng Thảo hiểu, Tuấn Anh đang cố ý nhắc lại chuyện năm xưa, nhưng cô lảng tráng, mở túi xách lấy ra hộp quà đưa cho anh.


- Quà sinh nhật của anh.

Tuấn Anh bật cười - em hẹn anh là muốn tặng quà sinh nhật cho anh sao?
Thảo gật gật đầu - thì em đã nói là không có việc gì quan trọng mà do anh cứ muốn chạy qua nhé.

Hôm nay tiện đường nên em mua tặng anh, không mất công lại tìm em đòi quà nữa.

Tuấn Anh cầm lấy chiếc hộp, anh mở ra nhìn thấy chiếc bút thì mỉm cười nói.

- Cám ơn em! Anh sẽ dùng cẩn thận!
- Dạ không có gì.Vậy thôi em về trước đây! - Thảo chỉ về chiếc xe buýt đang tới nhưng Tuấn Anh đã kéo tay cô lại.

- Để anh mời em ăn tối! - Dạ thôi không cần đâu!
- Thì nhận quà rồi cũng phải để anh mời bữa Cơm chứ! - Anh nói rồi kéo Thảo về phía xe của mình, mở cửa trước cho Thảo ngồi vào trong.

Thảo khá bất ngờ vì từ bao giờ Tuấn Anh lại trở nên chủ động như vậy, cô không thể biết được rằng thời gian có thể mài dũa con người trở nên sắt đá hơn, cũng như việc Tuấn Anh đã trở nên quyết đoán hơn sau thời gian rời xa Thảo.

Tuấn Anh đưa Thảo đến một nhà hàng tây ngay trung tâm Sài Gòn, nhìn phong cách nhà hàng khá sang trọng nên cô hơi e ngại, Tuấn Anh hiểu ý Thảo, anh khẽ nói nhỏ vào tai cô.

- Nếu em cứ đứng ở đây sẽ gây chú ý đấy..