Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 67: 67: Đồ Tồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Không phải Tuấn Anh à? ai thế? mà giờ mày còn thay đồ đi đâu thế?
- Tạo có việc cần ra ngoài chút.

Nga vẫn lo lắng không yên - Có chuyện gì thế? Có cần tao đi cùng không?
Thảo lỗ nhẹ vai Nga, có lẽ Nga cũng đang lo lắng, cô chỉ mỉm cười đáp - Không có gì đâu, tạo đi gặp bạn thôi, chút nữa tao về.

- Ừm, có gì nhớ gọi điện cho tao nha.

- Nga vẫn chạy theo sau, đứng nhìn Thảo bước vào thang máy mới đóng cửa lại.

Thảo bắt một chiếc taxi đến nơi Tony đã gửi trong tin nhắn, là một vũ trường sao, Thảo ngạc nhiên, cô nghĩ rằng Mẫn sẽ không thích những nơi ồn ào như thế này, Thảo đi vào và bắt đầu ngó nghiêng xung quanh để tìm hình bóng quen thuộc đó, phía ngoài không thấy, Thảo đi vào thử các
phòng phía trong, bước tới căn phòng thứ ba tim Thảo như chết lặng, ánh đèn mờ ảo, xung quanh căn phòng tràn ngập khói thuốc, vẫn đang ngồi trên ghế trước mặt là bàn rượu, thuốc...!Bên cạnh Mẫn là vài cô gái trẻ, ăn mặc sexy cứ quấn lấy anh, Thảo cau mày khó chịu, cô đi đến đứng trước mặt La Thái Mẫn, Tony ngồi bên này nhận ra Thảo, anh lên tiếng.


- Em tới rồi sao!
Thảo khẽ gật đầu với Tony, Mẫn lúc này đã say mèm, nửa tỉnh nửa mơ nhìn ra khuôn mặt Thảo, anh đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Tony.

- Ông gọi cô ấy đến sao?
- Ông đừng quấy nữa, tỉnh tháo lên đi.

- Tony nói rồi hất hất tay đuổi các cô gái kia ra ngoài, anh cũng bước theo sau, có lẽ hai người cần một không gian riêng để nói chuyện.

Nhìn Mẫn lúc này, Thảo rất tức giận, không hề liên lạc với cô một lần mà lại xuất hiện ở đây với bộ dạng thảm hại như này, cô tưởng anh phải đang vui vẻ bên một cô gái xinh đẹp quyến rũ khác chứ không phải ngất ngưởng như một con ma rượu thế này, hay đây là cách sống thường ngày của anh khi không bên cô sao, vẻ tự tin cao ngạo cô thường thấy đâu mất rồi, Thảo ngồi xuống dối diện Mẫn, không chút lo sợ mà nhìn vào đôi mắt
vô hồn đó.

- Tại sao anh không nghe điện thoại?
Mẫn vừa rót rượu vào ly vừa cười khuấy, rồi lại đưa lên uống cạn.


Mẫn không chịu nói gì khiến Thảo thêm tức giận, cô giựt lấy ly rượu trên tay anh.

- Anh nói gì đi chứ?
La Thái Mẫn ngồi tựa ra ghế, hai tay bắt lên thành, nhìn Thảo một cách mỉa mai.

- Không phải như vậy quá rõ rồi sao, em còn đến đây làm gì?
Mẫn tiến lại gần mặt Thảo, đưa tay cầm lấy chiếc cằm của cô, nhìn vào mắt cô rồi nhếch mép cười.

- Hay là em vẫn muốn làm dụng cụ ấm giường của tôi?
Hành động của Mẫn làm Thảo cảm thấy khó thở, tim đập nhanh, lồng ngực như muốn vỡ ra, cảm giác ấm ức vô cùng, cô vung tay lên tặng cho anh một cái tát mạnh.

- Đồ tồi!
Thảo quay lưng bỏ đi, đôi mắt rưng rưng cố gắng kìm nén những giọt lệ chỉ chờ chực để rơi xuống, thế là tan vỡ, thứ tình cảm vô nghĩa này cuối cùng cũng được giải thoát, dù đã tự dặn lòng không được kì vọng quá nhiều nhưng sao lại đau đớn thế này, trái tim ơi sao mày lại yếu đuối đến thế.

.