Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 157: 157: Có Chuyện Gì Sao Anh






Loanh quanh một hồi vẫn không thấy, Thảo bước đến lục tìm thử trong các hộc tủ, chợt tay cô chạm vào một cuốn sổ rất dày, hình như là album ảnh, Thảo tò mò mở ra xem.

Những bức ảnh của Mẫn lúc nhỏ thật đáng yêu làm sao, làm khóe môi cô không kìm được mà tủm tỉm cười, càng lật xem Thảo càng thấy hứng thú, cô đã rất muốn biết về anh nhiều hơn nữa nhưng lại không biết phải ngỏ lời như thế nào, mà cũng chưa có cơ hội nào để hỏi, bây giờ bắt gặp cuốn album này thật tốt, khi Mẫn dậy Thảo có thể nhắc về nó để hiểu về gia đình anh hơn.

Khi lật đến trang sau có những bức ảnh chụp
gia đình, Thảo đã hiểu vì sao anh lại có được vẻ đẹp trai đó rồi, khí chất của Mẫn bây giờ rất giống bố anh ngày xưa, còn mẹ thì có một nét đẹp dịu hiền mà vẫn rạng ngời tươi sáng, nhưng nhìn mẹ anh cô lại cảm thấy rất quen mắt, cứ giông giống một người nào đó mà chưa thể nhớ ra.


Thảo tiếp tục lật đến những trang cuối, là khoảng thời gian anh học cấp 3, chỉ còn vài bức ảnh chụp cùng bạn bè, không còn thấy bức ảnh gia đình nào nữa, có lẽ do trưởng thành lên anh không còn thích chụp ảnh, Thảo có chút hụt hẫng, quay lại những trang đầu để xem thêm một lần nữa bỗng một bức ảnh rơi ra, Thảo cầm lên xem, bên trong chính là người phụ nữ ấy, người đã tặng cho Thảo chiếc vòng tay, người bạn của bố, như nhận ra điều gì đó Thảo lật nhanh đến trang có tấm ảnh gia đình, đúng là bà ấy rồi, tuy tuổi tác làm cho gương mặt trở nên già hơn nhưng các đường nét vẫn còn như xưa, thì ra bà ấy chính là mẹ của Mẫn sao.

Cô quá ngạc nhiên mà đưa tay lên che chiếc miệng đang há hốc, bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Thảo, cô quay mặt lại nhìn về người đàn ông đang nằm trên giường tự hỏi "rốt cuộc đây là tình huống gì thế này?"
Điện thoại Mẫn bỗng đổ chuông cắt ngang dòng suy tư của Thảo, cô giật mình đóng cuốn album ảnh lại trả về chỗ cũ, bây giờ tâm trạng quá rối bời, cô cũng không còn nhớ đến việc cần tìm sạc pin nữa, Thảo đi đến bên chiếc điện thoại đang kêu liên hồi liếc qua màn hình hiện lên "Bố", Mẫn cũng bị tiếng chuông làm thức giấc, anh mắt nhắm mắt mở, thấy Thảo ngồi bên cạnh thì mỉm cười nắm bàn tay cô, tay kia với lấy điện thoại, cái tên hiện lên trên màn hình làm hàng lông mày Mẫn chau lại, có vẻ như anh không muốn nhận cuộc gọi này, Mẫn lưỡng lự 2 giây song vẫn ấn nghe, Thảo ngồi im lặng bên cạnh, chờ anh kết thúc cuộc gọi này để hỏi về người phụ nữ ấy.

"- Con đang ở đâu? Đến công ty ngay, mẫu dây chuyền cặp đôi còn chưa ra mắt mà đã xuất hiện trên trang web khác là sao? - Giọng nói đầy tức giận của bố anh vang trong điện thoại".

Ngón tay cái đang vuốt ve bàn tay cô chợt dừng lại, vẻ mặt của Mẫn biến sắc, sau khi tắt điện thoại, anh vội đứng dậy, nhặt lấy quần áo mặc vào.Về khẩn trương của Mẫn dường như có
việc gì đó rất gấp, Thảo lên tiếng hỏi
- Có chuyện gì sao anh?
- Ừ công ty có chút chuyện, anh phải qua một chút, để anh bắt taxi cho em về nhé!

Thảo lo lắng đứng bật dậy - Có gì nghiêm trọng không anh?
Mẫn bước đến gần hôn lên trán cô - Không có gì đâu, anh sẽ xử lý nhanh thôi, anh xin lỗi không cùng em ăn tối được rồi.

Thảo lắc đầu - Không sao đâu, anh cứ đi đi, em tự gọi taxi về được mà.

Mẫn vẫn không được yên tâm lắm, muốn đưa Thảo lên taxi rồi mới đi nhưng Thảo cứ đẩy anh.

ra ngoài, rõ ràng công việc của anh đang rất gấp mà vẫn còn quan tâm cho cô như vậy, Thảo nhất quyết không chịu, cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh, bắt Mẫn phải nhanh chóng đi xử lí công việc của mình, anh đành đồng ý.


Mỗn hôn lên trán cô một cái nữa rồi vội vàng ra khỏi cửa, vậy là Thảo vẫn chưa thể mở lời với anh.

Nhìn theo bóng lưng đang bước vào thang máy của anh, lòng Thảo nặng trĩu, cảm thấy thương anh rất nhiều, cuộc sống của anh luôn dồn dập như những cơn sóng, hết chuyện này lại đến chuyện khác, còn cô lại tĩnh lặng như một dòng sông, luôn xuôi theo dòng chảy của cuộc sống, sáng
đi làm kiếm tiền, tối về nhà nghỉ ngơi..