Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 156: 156: Em Đúng Là Hồ Ly Tinh!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thảo gật gật đầu - Nhưng mà sao tự nhiên anh lại đặt sáp thơm thế?
Mẫn khá mệt mỏi, anh ôm Thảo từ đằng sau, gục vào vai cô - Nó làm anh cảm thấy dễ chịu, giống như đang ở bên em vậy!
Trong bộ dạng của Mẫn thật đáng thương, cứ như chú mèo quấn lấy chủ nhân vì sợ bị bỏ rơi vậy.Thảo đưa tay lên vuốt ve má anh, nịnh nọt
- Anh nhớ em nhiều đến vậy à?
Mẫn gật gật đầu trên vai cô, Thảo vỗ vỗ má anh an ủi
- Em luôn ở bên anh mà thôi anh vào phòng nghỉ ngơi chút đi để em đi xem nhà anh có gì ăn được không đã.

Mẫn nũng nịu siết chặt eo cô, đầu lắc lấy lắc để.Thảo cũng phải bó tay với hành động trẻ con này, chỉ biết lắc đầu cười, có phải khi yêu vào đàn ông thường trở nên như vậy không, giống như một đứa trẻ bám mẹ không rời.

.

Thảo đành tha anh đi đến phòng ngủ, ấn anh ngồi xuống
- Ngoan, nhắm mắt thư giãn một chút đi, em làm đồ ăn xong sẽ gọi anh dậy.


.

Mẫn lại kéo Thảo vào người anh rồi đẩy cô nằm xuống giường, trong không gian như này là sao có thể bỏ qua đôi môi căng mọng kia chứ, Mẫn mạnh bạo mà chiếm lấy, như lên cơn đói lâu ngày, động tác của anh rất nhanh và dứt khoát, hai
giây sau chiếc áo sơ mi của cô đã được xe bung hàng cúc, bàn tay nắm lấy nơi mềm mại mà nắn bóp.

Thảo hơi giật mình vì sự thô bạo của anh nhưng không thể phản kháng, cơ thể cứ thế mà chiều theo từng cử chỉ.

Mẫn nhanh chóng Cởi bỏ toàn bộ thứ quần áo vướng víu trên người, hai lan da thịt mát lạnh chạm vào nhau.

Thảo đưa bàn tay sờ lên những lớp cơ săn.

chắc trên ngực anh, tự hỏi tại sao lại có một con người hoàn hảo đến vậy hiện diện trước mặt cô, có phải kiếp trước cô đã giải cứu thế giới không.


Mẫn trông thấy ánh mắt si mê của Thảo, khoé miệng cong lên cười một cách bí ẩn, anh chợt nằm ngửa ra nhướng mày kiêu gợi nhìn cô
- Nó là của em đấy, thưởng thức đi!
Thảo phì cười vì sự tự tin thái quá của anh, cô cũng bắt trước cúi xuống hôn lên môi anh một cái rồi dần dần di chuyển xuống dưới như cách anh làm với cô, vẫn nhắm mắt thoả mãn, tay xoa xoa tấm lưng mịn màng, Thảo bây giờ đã thuần thục hơn rất nhiều, đã biết trêu đùa kích thích từng tế bào trong anh, làm anh sung sướng như lên tận chín tầng mây, lúc này không thể chịu được nữa mà phun trào nơi khoé miệng cố, Mẫn lật Thảo nằm xuống cắn lên môi một cái
- Em đúng là hồ ly tinh!
Thảo bĩu môi - Còn anh là sói già!
Câu nói vừa dứt thì thân dưới của cô đã phải đón nhận một vật thể to lớn, cảm sung sướng này khiến Thảo khẽ thốt lên những âm thanh khiến người khác phải đỏ mặt.

Mẫn thì mãnh liệt như một cỗ máy, không ngừng hoạt động, làm toàn thân Thảo trở nên tê dại.

Cảm giác như trong không gian lúc này chỉ có hai người, không quan tâm đến bất kì chuyện gì ngoài kia, chỉ muốn được giải toả hết ham muốn trong lòng.

Cả hai thân thể quấn lấy nhau không rời, trao nhau những khát khao cháy bỏng.

Sau khi kết thúc cuộc yêu Mẫn khá mệt, anh ôm Thảo mà thiếp đi, Thảo sợ làm anh tỉnh giấc nên không dám nhúc nhích, chiếc bụng đói cứ đánh trống liên hồi làm cô thấy khó chịu, nếu cứ thế này thì cả hai sẽ chết đói mất, Thảo đành đợi một lúc cho Mẫn chìm sâu vào giấc ngủ rồi nhẹ nhàng gỡ tay anh chui ra, bước đến tủ quần áo chọn đại một chiếc áo sơ mi vừa dài vừa rộng mặc vào, mùi hương của nó phảng phất lên mũi làm cô nhớ đến ngày đầu tiên khoác lên người chiếc áo của anh, Thảo khẽ mỉm cười, cảm giác bây giờ thật dễ chịu, thật yên bình và ấm áp.

Thảo đến bên tủ lạnh ngó vào, may quá vẫn còn chút thịt bò nhưng mà chẳng có rau gì để xào
.