Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 148: 148: Chứng Tỏ Em Rất Có Sức Hút Đúng Không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, Nga khó chịu bấm tắt âm lượng, đổi qua chế độ im lặng,
không nghĩ được tên Minh này lại dai như đỉa, không chịu buông tha cho cô.

Tuấn Anh thấy vậy liền lên tiếng
- Có cần anh giúp không?
Thực ra anh có nghe được cuộc nói chuyện của hai người, Nga không biết âm lượng như vậy ngồi chỗ anh vẫn có thể nghe rõ sao, thái độ của Nga cho thấy chắc chắn cô không muốn gặp người đàn anh ông đó rồi, nếu cô muốn anh có thể nói giúp cô một chút.

Nga hiểu ý anh, cô suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu, đưa điện thoại qua cho Tuấn Anh –Vậy anh có thể giả vờ làm bạn trai em không?
Tuấn Anh có chút bất ngờ, anh đang muốn giúp cô nhưng với một danh xưng khác, không ngờ Nga lại đề nghị như vậy, nghĩ chắc cô ấy có lý do.

Tuấn Anh nhận lấy điện thoại ấn nghe, giọng nói vô cùng đanh thép
- Anh có chuyện gì mà làm phiền bạn gái tôi mãi vậy? Không nghe cô ấy nói là nhầm số rồi sao?

Minh bên này bị giọng nói của Tuấn Anh làm giật mình, anh im lặng vài giây sau đó tỏ ra mỉa mai nói – Anh chính là người bao nuôi cô ấy sao?
Vầng trán Tuấn Anh chợt nhăn lại, câu nói khiếm nhã của Minh khiến anh tức giận, anh nhìn qua Nga với vẻ mặt khó hiểu, Nga lúc này cũng rất
bối rối, giờ cô mới nhận ra ngồi đây có thể nghe rõ âm thanh trong cuộc gọi đến vậy, Nga đưa tay lên xua xua phủ nhận.

Tuấn Anh lên tiếng
- Tôi nuôi bạn gái tôi đến lượt anh quản sao? Tốt nhất anh nên có chút tự trọng, đừng làm phiền cô ấy nữa.

Anh nói rồi tắt máy, đưa điện thoại cho Nga Với tâm trạng khá bực, ánh mắt nhìn cô như đang mong đợi một lời giải thích.

Minh nhận được lời cảnh báo thì cảm thấy có chút khó chịu, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại trên bàn, song anh lại khẽ nhếch mép cười, quay ghế ra sau ngắm nhìn ánh sáng lung linh của thành phố nhộn nhịp dưới kia sau lớp kính.

Nga thấy sự nghiêm túc trong mắt Tuấn Anh, anh vẫn chưa biết cô đã xin nghỉ việc, Nga đành thuật lại sự tình cho anh nghe, sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, Tuấn anh tỏ ra lo lắng và trách móc "Tại sao lại không nói với anh", là anh không đáng tin để cô có thể nhờ được giúp đỡ sao? Lòng cảm thấy thực sự khó chịu, Tuấn Anh cầm lon bia lên nốc cạn, trầm ngâm nhìn ra khoảng không ngoài kia.


Có vẻ anh đã tức giận, Nga ủ rũ cúi xuống, xé lấy những cây cỏ dưới chân – Tại em xấu hổ mà, em chỉ muốn thật hoàn hảo xuất hiện trước mặt anh.

Câu nói này làm lòng Tuấn anh trùng xuống, anh hiểu được cảm giác của cô, có chút ăn năn, anh không xứng để cô phải làm vậy.

Tuấn Anh gõ lên đầu Nga một cái.

- Ngốc ạ! Lần sau có chuyện gì phải nói anh, anh không muốn em gặp nguy hiểm!
Nga ngước lên nhìn anh, mỉm cười gật gật đầu.

Sự quan tâm này của Tuấn Anh làm cô cảm thấy vui lên rất nhiều, dù biết đó chỉ là sự quan tâm dành cho một người em nhưng trái tim cô cũng cảm thấy thật ấm áp, bởi vì anh là một người tốt nên việc đối xử tốt với cô cũng là chuyện đương nhiên, Nga đã học được cách chấp nhận, không còn tự luyến như lúc mới gặp anh.

Nếu cuộc tình này không được như cô mong đợi, cô cũng không phải phiền lòng như trước nữa.

- Chuyện hôm đó, là anh không kiềm chế được bản thân, em có trách anh không?
Bỗng nhiên Tuấn Anh lại nhắc đến việc này, Nga ngại ngùng nhìn xung quanh xem có ai đang ở gần không, khi không thấy ai cô mới lên tiếng trêu đùa
.