Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 137: 137: Giấy Dính Hết Lên Quần Anh Rồi Này!






Thảo bên này vẫn vui vẻ nói chuyện với Nga, Nga chợt thấy vẻ trầm tư của Tuấn anh thì xua xua tay trước mặt anh.

- Anh sao thế? Thảo theo hành động của Nga mà đưa ánh
mắt nhìn về phía anh, Tuấn Anh tưởng rằng Thảo không biết việc Mẫn xuất hiện trong nhà hàng này nên mỉm cười lảng tránh, không muốn cô phải bận tâm, anh cầm chai rượu vang rót cho mọi người.

- À anh đang nghĩ đến cách điều chế ra hương vị loại rượu này ấy mà, nào mọi người nâng ly đi.

Thảo và Nga đã uống khá nhiều, cả hai đều có nỗi niềm riêng nên mượn rượu giải sầu, tuy là giữa trưa mà cũng có thể uống nhiều như thế, Tuấn Anh và Phúc lại phải vất vả đưa hai cô về nhà.


Nga còn tỉnh táo hơn chút, thấy Thảo cũng uống nhiều như vậy là biết bạn mình có chuyện không vui, cô ôm Thảo vào lòng, vỗ về như yêu thương một đứa con bé bỏng, Phúc ngồi bên cạnh cũng nhìn Thảo với ánh mắt thương cảm, Phúc tự hỏi Thảo có biết con đường mình đi nó khó khăn như thế nào không mà vẫn nhất quyết lao vào, sẽ còn không ít lần phải chịu tổn thương thế này nữa, Thảo có thể vượt qua được hay không.

Giờ mỗi đứa đều đã trưởng thành hết rồi, sẽ có lựa chọn riêng cho cuộc sống của mình, Phúc không thể đưa ra lời khuyên hay ngăn cản, chỉ mong những gì Thảo chọn sẽ có kết cục tốt đẹp, La Thái Mẫn sẽ không để Thảo phải chịu thêm đau khổ.

Sau khi đưa Thảo vào phòng nghỉ ngơi, Nga mời Tuấn Anh và Phúc ở lại chơi nhưng Phúc lại có lịch chụp buổi chiều nên phải về trước.

Tuấn Anh ngồi xuống ghế sofa, Nga đã tỉnh rượu hơn
chút, cô đi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước mát đưa cho anh rồi ngồi xuống bên cạnh.

- Thảo gần đây gặp chuyện không vui à?
- Em cũng không rõ nữa, hôm qua còn bình thường mà.

Tuấn Anh gật gật đầu, cả hai cùng im lặng nhìn vào khoảng không phía trước, chẳng biết đối phương đang suy nghĩ gì.

Ngồi gần nhau thế này anh như cảm nhận được nhịp thở của cô, Cộng thêm mùi nước hoa phảng phất lên mũi, bờ vai trắng mịn cùng lồng ngực cứ phập phồng, trái tim Tuấn Anh bỗng có chút loạn nhịp.


Thú tính của một thằng đàn ông đang nhen nhóm trong người, anh cầm chai nước mát lên tu một hơi hết sạch, hi vọng nó có thể làm dịu bớt ý nghĩa đen tối trong đầu anh.

Do uống quá nhanh nên anh bị sặc, nước bắn ra một chút vào quần rồi rơi xuống sàn, Nga vội lấy hộp khăn giấy dưới bàn lên để lau cho anh, do cô cử động nhanh nên bộ ngực căng tròn cứ lấp ló ra vào chiếc váy đập vào mắt anh, hành động của Nga khiến anh đỏ mặt, sao cô có thể tự nhiên như vậy được chứ, anh cầm lấy khăn giấy nói
- Để anh tự lau được rồi.

Thấy biểu hiện ngại ngùng của anh, Nga mỉm cười, cô đưa khăn giấy cho anh còn mình thì lấy
tờ khác cúi xuống lau dưới sàn.

Không biết là Nga vô tình hay cố ý, chiếc váy lụa CỔ đổ cứ thế mà buông thả hai quả bông đảo nóng bỏng đung đưa theo nhịp tay cô.

Tuấn Anh không dám nhìn liền kéo vai cô ngồi dậy, bàn tay nắm vào bờ vai mịn màng không may làm chiếc dây váy rơi xuống, Nga có chút giật mình ngơ ngác nhìn anh, anh vội vàng kéo chiếc dây váy lên lại, hành động hấp tấp của anh khiến Nga bật cười.


Chắc là do có hơi men nên Nga trở nên táo bạo hơn, cô để ý thấy phần dưới của anh có phần nhô lên, chắc chắn anh có phản ứng với mình, Nga muốn xác nhận một chút, nhìn thấy trên quần anh có vụn giấy, cô đưa tay qua giả VỜ phủi phủi.

- Giấy dính hết lên quần anh rồi này!
Đúng như Nga nghĩ, bàn tay cô đã chạm được một vật đang cương cứng dưới lớp quần, Tuấn Anh xấu hổ đứng bật dậy
- Thôi cũng muộn rồi, em vào nghỉ ngơi đi, anh về đây!
Nga xị mặt nhìn anh, gương mặt làm nũng trông khá đáng yêu, cô đứng dậy đi theo sau anh, khi ra bậc cửa, thế nào lại dẫm lên giày cao gót mà loạng choạng ngã xoài về trước, Tuấn Anh bất ngờ đưa tay ra đỡ nhưng không giữ thăng bằng được mà đổ người về sau, cả hai cùng ngã nhào ra nền
nhà, tư thế không được đẹp lắm, anh ngồi trên nền còn Nga thì đập nguyên cặp bồng đào vào ngực anh, chiếc váy body cứ thế mà bị kéo lên quá mông, cũng là nơi mà tay anh chạm vào..