Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 136: 136: Rồi Sao Không Cầu Hôn Luôn Đi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thảo kéo Nga ngồi xuống cạnh mình, cô thì thầm vào tai Nga trêu chọc - Tao biết mày ước gì rồi nhá!
Nga quay sang liếc xéo Thảo một cái - Sao bữa nay bày đặt chơi trò bất ngờ thế, làm tao tưởng mày quên luôn rồi.

Thảo khoác tay lên vai Nga - Hâm này! Làm sao mà tao quên được chứ?
- Lại đây ôm cái nào! - Nga cảm động đưa hai tay ra ôm Thảo trìu mến.

Nhìn hai cô gái cứ tình thương mến thương, Tuấn Anh cũng cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, anh mỉm cười theo, Phúc thì cau có lên tiếng châm chọc.

- Rồi sao không cầu hôn luôn đi!
Thảo và Nga nhìn nhau bật cười, dang tay ôm nhau thêm cái nữa.


Phúc lắc đầu ngán ngẩm hộ to - Phục vụ!
Sau khi Nga đến thì không khí trở nên sôi nổi hơn, tâm trạng của Thảo đã khá lên nhiều, hoạt động của bọn cô cũng thu hút khá nhiều ánh mắt của những vị khách trong nhà hàng, La Thái Mẫn ngồi quay lưng lại phía của Thảo nên anh không mấy để ý, Ngọc Anh mỉm cười lên tiếng bắt chuyện với Mẫn.

- Bé nhân viên của anh thú vị thật, lần này là lần thứ 4 chúng em vô tình gặp nhau, anh nói đó có phải là hữu duyên không?
La Thái Mẫn nghi hoặc nhìn theo hướng mắt của Ngọc Anh, đôi lông mày anh khẽ chau lại, thì ra đây là sự kiện mà Thảo nhắc đến, anh không biết Thảo lại chọn nhà hàng này, Mẫn quay lại mỉm cười đáp - Cũng có thể! - rồi đưa ly nước lên uống một ngụm, vẻ mặt tỏ ra bình thản của anh thực ra đang che giấu sự lo lắng trong lòng, Thảo sẽ không suy nghĩ gì chứ? Cô có thể tin tưởng anh không.

- Tôi thấy việc hai đứa nó cũng không nên để lâu, ông bà xem được ngày thì có thể tổ chức luôn trong năm nay càng tốt.

BỐ Mẫn lên tiếng cắt đứt dòng suy tư trong đầu Mẫn, cả Ngọc Anh và Mẫn đều bất ngờ trước câu nói của ông, ông biết Mẫn cứ luôn chần chừ trong chuyện này, trong khi cả họ hàng đều đang thúc giục, thêm việc bà nội cũng khá nhiều tuổi rồi, bà rất yêu thương Mẫn, luôn muốn được nhìn thấy người con gái có thể thay bà chăm sóc và yêu thương anh, vì vậy mọi người đều đang tạo áp lực chuyện kết hôn lên Mẫn, việc bố đột ngột quyết định chuyện trọng đại của đời mình mà không bàn trước khiến anh tức giận trong người.
Mẫn đang định lên tiếng thì Ngọc Anh đã nhanh miệng nói trước.


- Dạ cháu cảm ơn bác đã suy nghĩ cho bọn cháu, nhưng bọn cháu cần thêm thời gian để tìm hiểu nhau, như vậy thì sau khi kết hôn sẽ dễ dàng chung sống hơn ạ! Mong bác thông cảm.

Ngọc Anh nhìn về phía ba mẹ mình, mẹ có cũng gật đầu đồng ý, nói gì thì cô cũng là cành vàng lá ngọc của họ đâu phải mở rau ngoài chợ mà gả đi dễ dàng vậy được, mặc dù bề ngoài La Thái Mẫn khiến họ rất hài lòng nhưng họ cũng muốn Con gái mình được yêu thương chiều chuộng, chứ không phải chỉ vì mục đích thương mại nào đó mà Vội vàng được.

Bố Mẫn có vẻ không vui lắm nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, quay qua vỗ vỗ vai Mẫn - Vậy thì con trai bác phải cố gắng nhiều rồi.

Mẫn biết là bố đang có ý muốn anh phải nhanh chóng xúc tiến mối quan hệ này.

Tuy khó chịu nhưng anh vẫn gượng cười đáp lại, trong lòng thầm cảm ơn Ngọc Anh, nếu anh là người nói ra lời phản bác ấy thì một là sẽ làm bố mình mất mặt hai là có thể sẽ khiến gia đình họ cảm thấy con gái mình bị coi thường, Ngọc Anh quả là một cô gái hiểu chuyện, cô ấy quá hoàn hảo để có thể tìm được một người yêu thương cô thật lòng.
Mẫn nghĩ có lẽ Ngọc Anh cũng không đồng ý với sự sắp đặt này, anh có thể thương lượng với cô để giải quyết chuyện này một cách hợp tình hợp lý nhất.

.