Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 134: 134: Vô Cùng Phấn Khích






Sau việc từ chối Tuấn Anh hôm đó, anh cũng không nhắc gì đến chuyện tình cảm với Thảo nữa, thi thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm cô và Nga.
Thảo tuy còn khá ngại ngùng với anh Tuấn Anh nhưng cả hai cũng đủ trưởng thành để đối mặt nó, có thể trở lại làm người bạn bình thường như trước, Thảo không thể không thông báo sự kiện này cho anh được, Thảo biết tình cảm của Nga dành cho Tuấn Anh nhiều thế nào, nên vẫn muốn ghép đôi cho hai người, sự xuất hiện của Tuấn Anh có thể sẽ khiến Nga rất vui.
Ngoài anh ra Thảo còn gọi thêm Phúc, cô cũng rất muốn Mẫn cùng tham gia bữa tiệc nhưng vì anh có công việc bận nên không thể tham gia được.

Sau khi trang trí xong Thảo ghé qua cửa hàng mỹ phẩm để mua tặng Nga một bộ chăm sóc da, Thảo để ý thấy bộ ở nhà của Nga cũng sắp hết nên mua tặng là vừa hay, nghĩ đến những việc mình làm sẽ khiến Nga ngạc nhiên và vui mừng đến mức nào mà lòng Thảo vô cùng phấn kích, cô không ngừng sung sướng thầm cười tự mãn.

Cũng đã gần trưa Thảo ngồi đợi ở nhà hàng, cô nhờ Tuấn Anh qua đón Nga.

Tính tong...!
Tiếng chuông cửa vang lên, Nga đang chuẩn bị nấu cơm thì có chút giật mình, cô đi đến dòm qua mắt mèo ở cửa, nhìn thấy Tuấn Anh tim Nga có chút loạn nhịp.
Cô vuốt vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa cho anh.
Tuấn Anh trong gương mặt của Nga khá nhợt nhạt, mỉm cười trêu chọc.

- Sao ủ rũ thế kia? Ai ăn hiếp em à?
- Dạ không, em ở nhà nhiều nên nó ngố vậy ấy
- Nga ngại ngùng cười đáp lại.


- Có vẻ em ở nhà một mình nhỉ?
- Tuấn Anh là vờ như ngó nghiêng thăm dò.

- Dạ.

Thảo nó mất tích từ sáng giờ rồi, chả biết đi đâu nữa, anh có việc gì sao?
- Ừ.

Em ăn cơm chưa?
- Dạ chưa, em đang chuẩn bị nấu, hay anh ở lại ăn cơm luôn, chắc tí nữa Thảo về đấy.

- Thôi em thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài.

Hôm nay không phải sinh nhật em sao.

Câu nói của Tuấn Anh làm Nga vô cùng cảm động, lần trước trong cuộc trò chuyện cổ có nhắc đến ngày sinh của mình một lần nhưng không ngờ anh vẫn còn nhớ, Tuấn Anh cứ nhẹ nhàng tinh tế như vậy hỏi làm sao Nga có thể ngừng rung động được chứ.
Nga đi vào trong thay một chiếc váy body hai dây màu đỏ, vải lụa mềm mại ôm lấy cơ thể nuột nà của cô, trang điểm xong không quên xịt thêm một chút nước hoa, trông Nga như biến thành người khác vậy, quyến rũ và kiêu xa.

Sau khi sửa soạn xong Nga bước ra ngoài, Tuấn Anh đang ngồi đợi ở ghế sofa nghe tiếng bước chân liền ngoái lại, vẻ ngoài xinh đẹp của Nga làm anh đơ ra mất vài giây.Anh vội đứng dậy, mỉm cười nói.

- Vậy mình đi nhé!
Chiếc xe lăn bánh được một đoạn, Tuấn Anh chợt lên tiếng - hôm trước anh có thấy em trước quán Tino.

Ngày gần đây nhất cô vào quán Tino chính là hôm cô gặp Minh, nhưng sao Nga không hề thấy Tuấn Anh, cô ngạc nhiên hỏi lại - vậy sao? Sao em không thấy anh nhỉ?
- Anh vừa đến thì thấy em đã lên xe rồi, anh ta là người quen của em sao? - Tuấn Anh có chút tò mò, anh cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác bứt rứt muốn biết sự thật ấy nữa, sau khi lời nói tuột ra khỏi miệng, Tuấn Anh mới cảm thấy hình như anh có hơi quan tâm thái quá.

Nga nhớ lại ngày hôm đó, cảm giác bực bội trong lòng lại dấy lên, cô lẩm bẩm trong miệng "cái
tên chết bầm đó làm sao mà là người quen em được chứ".


- Hả? Em nói gì cơ? - Tuấn Anh không nghe rõ cô nói gì, nhăn mặt hỏi lại.

- À không có gì, anh ta là khách hàng của em, hôm đó em gặp anh ta để bàn công việc ấy mà.

Nga không muốn anh biết được sự thật khá là nhục nhã này, cô đành lảng tránh, vội chuyển qua một chủ đề khác.

- Mà mình đi đâu đây anh? - Tới nơi em sẽ biết.

- Làm gì mờ ám vậy ta? - Nga cười trêu anh, nhìn thấy Tuấn Anh đã thoải mái hơn với mình, Nga cũng vui lòng phần nào, cô có thể chờ, đến khi con tim anh lành lại, sẽ cho cô một cơ hội nhỏ nhoi nào đó cũng được, cô sẽ vẫn ở đây đợi anh.

Gần trưa nhà hàng bắt đầu đông khách, bản nhạc du dương được bật lên, Thảo ngồi chống cằm nhìn bàn tiệc mình đã chuẩn bị mà cứ tủm tỉm cười, một lúc sau Phúc đến, anh có mang theo chiếc máy ảnh, đang muốn nhá máy một chút thì bị Thảo kéo ra đằng sau để trốn, muốn tạo bất ngờ cho Nga.

Thảo nói với Phúc.

- Chắc hai người đó sắp đến rồi, tao với mày đợi ở đây, tí nữa ra từ đằng sau cho nó bất ngờ.

Phúc chỉ biết lắc đầu cười, đứng yên bên cạnh, nhìn bộ dạng lén lút của Thảo khá tếu nên anh đưa máy ảnh lên chụp, Thảo nghe tiếng bấm máy vội quay lại cằn nhằn.

- Cái gì đấy? Lại tính dìm hàng tao hả, đưa đây xem!
Phúc bật cười sảng khoái do máy ảnh lên cao không cho Thảo với lấy.Thảo nhận ra hình như cô và Phúc hơi lớn tiếng nên ngại ngùng ngó nghiêng xung quanh, cô đưa tay lên miệng "suyt" ra hiệu cho Phúc im lặng.


- Lại tình cờ gặp em rồi!
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên phía sau khiến Thảo giật mình quay lại.

Sự xuất hiện của Ngọc Anh khiến cô ngạc nhiên mà đứng hình mất vài giây.

Ngọc Anh cùng gia đình vừa bước vào nhà hàng, đang tiến về phía bàn đã đặt trước, cô trông thấy dáng người khá quen, khi lại gần mới bật cười ngạc nhiên vì lại tình cờ gặp Thảo ở đây, cảm thấy cô gái này khá thú vị, cô để bố mẹ về bàn ngồi trước rồi bước qua bắt chuyện với Thảo.

- À...!Dạ, em chào chị! - Thảo hơi ấp úng đáp lại
Ngọc Anh khẽ liếc qua Phúc, ánh mắt như đang suy đoán ra vấn đề gì đó, khẽ cười hỏi.

- Bạn trai em à? - Dạ không, bạn em thôi ạ!
Trong lòng Thảo lúc này không biết phải đối mặt như thế nào với Ngọc Anh, nếu cô ấy biết được mối quan hệ của cô và La Thái Mẫn, liệu còn có thể nở nụ cười tươi như này, ông trời thật biết cách trêu đùa cuộc đời cô, giá mà hai người gặp nhau trong một tình huống khác, không phải vì La Thái Mẫn, có lẽ Thảo đã có thể chân thành mà làm bạn với Ngọc Anh chứ không phải giữ khoảng cách như bây giờ.

Cảm giác của cô lúc này giống như đang làm việc xấu vậy, dù bản thân không làm gì sai nhưng đối với mọi người có thể có chính là người sai trong cuộc tình này..