Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 131: 131: Tôi Cũng Muốn Giống Cậu Thôi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nga chán nản với sự quấy rầy của anh ta, cô không thèm trả lời, ngồi lui sang một bên tiếp tục nhìn vào điện thoại.

Vẻ thờ ơ của Nga làm Minh không vui, anh khẽ chau mày lại, nhanh tay giựt lấy điện thoại của cô
rồi đưa lên cao.

- Anh bị điên à? Trả đây! - Nga quát lên, đưa tay Với lấy điện thoại nhưng không chạm tới được cánh tay dài của Minh, anh đưa tay kia vòng qua eo Nga, kéo sát cô lại gần mình, ghé vào tai cô thì thầm.

- Đêm nay đi chơi cùng anh, em muốn gì cũng được.

Nga khẽ nhếch mép cười, cô làm ra bộ dạng lẳng lơ, tay đặt trên đùi anh vuốt ve, dần dần tiến vào trong, Minh nghĩ rằng đã thu phục được cô thì mỉm cười tự mãn, tay Nga khi chạm đến nơi nhạy cảm, cô lại dùng sức bóp một cái thật mạnh khiến Minh giật bắn người, anh đau đớn buông Nga ra hét lên.

- Chết tiệt, em làm cái gì đấy? - Giọng nói của anh thu hút ánh mắt mọi người xung quanh, những tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu nổi lên.

Vừa đúng lúc Mẫn và Thảo đi xuống, Thảo nghe tiếng nói lớn phát ra từ phía bàn mình thì lo lắng bước vội về phía Nga, một người đàn ông đang chống tay lên trán, mặt cúi xuống đất, cô bước tới kéo Nga ra xa.


- Có chuyện gì thế ? Anh ta là ai vậy?
- Mày còn hỏi tao, sao mày không đi luôn đi.

- Nga nhăn mặt hờn dỗi.

Thảo bị mùi rượu từ miệng Nga sộc thắng vào mặt, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Nga, có vẻ cô đã uống khá nhiều, Thảo nghĩ nên đưa Nga về nhà và nói chuyện lúc tỉnh táo sẽ tốt hơn.

La Thái Mẫn nhận ra chính là người đàn ông lúc nãy đã nhìn Thảo và Nga không chớp mắt, gương mặt anh toát ra vẻ tức giận, Mẫn lên tiếng.

- Anh muốn gì?
Minh đã nghe danh của Mẫn nên cũng nhận ra anh, chỉ là không ngờ anh lại vì một đứa con gái bình thường như này mà ra mặt, anh ta nén cơn đau, đứng dậy nhìn Mẫn nhếch mép cười.

- Tôi cũng muốn giống cậu thôi!

Mẫn hiểu ý, có vẻ Minh đã nhắm vào Nga, Mẫn nhìn đâu đó Minh cũng có chút giống mình, anh ta tự tin đến mức làm người khác chán ghét.

- Người ta đã không thích rồi, anh đừng làm Phiền nữa! Tốt nhất là để cô ấy yên đi!
- Cậu muốn cả hai ư? - Minh mỉa mai
Cách nói chuyện này làm Mẫn thấy khó chịu, anh đáp lại - Tôi không có nhu cầu nhưng cũng không đến lượt anh! - Nói rồi bỏ đi để mặc Minh với những ánh mắt đang dõi theo.

Thảo đưa Nga ra ngoài hít thở ít không khí, có vẻ hơi men đã làm Nga không được minh mẫn
lắm, cô ôm lấy chiếc cột phía trước mà uốn éo lắc lư, ai đi qua nhìn thấy cũng phải bật cười, Thảo xấu hổ kéo cô đứng vào trong đợi Mẫn ra.

Một lúc sau Mẫn bước ra, Thảo lo lắng chạy lại hỏi - Sao rồi anh, anh ta không làm gì anh chứ?
Mẫn lắc đầu mỉm cười xoa đầu Thảo, có vẻ như cô rất sợ việc anh bị thương lần nữa, anh đưa Thảo và Nga về nhà và dặn cô nhớ khóa cửa cẩn thận.

Sáng nay Thảo chọn một bộ váy xuông màu hồng, bên trên được tô điểm bởi những bông hoa thạch thảo bé xinh, mái tóc uốn lượn buông xõa trên vai, trang điểm nhẹ nhàng, thêm một chút thoang thoảng hương nước hoa, trông cô xinh đẹp nhẹ như một nàng công chúa trong những câu chuyện thần tiên vậy.

Nga vẫn còn mệt nên chưa dậy, Thảo đành mua đồ ăn sáng để sẵn trên bàn cho cô rồi ra trạm bắt xe đi làm.

Trên đường từ nhà ra trạm xe, vẻ xinh đẹp của Thảo khiến không ít ánh mắt phải ngoái nhìn, có mấy thanh niên mới lớn còn hú hét trêu chọc khi chạy ngang qua cô, Thảo cũng không ít lần gặp biến thái trên xe nữa, nhiều lúc cảm thấy rất khó chịu, nghĩ rằng có lẽ mình nên vượt qua nỗi sợ
.